Thầm Lặng

Chương 115: Không Gì Có Thể Chia Cắt Họ (1)




Khi cửa phòng bị phá, Quan Xán Xán đã xông vào bên trong, cô đi đến bên cạnh Mục Ngạn, kêu anh dừng lại, lúc cô gọi tên anh, anh chẳng có một chút phản ứng gì cả, anh vẫn cứ đàn như thế, cũng chưa từng nhìn lấy cô một lần.

Chỉ khi cô vươn tay cầm bản nhạc vốn dĩ bị xé rách đã được dán lại lên, thì anh mới dùng đôi mắt trống rỗng nhìn cô, lạnh lùng nói: "Để xuống, đây là Viên để lại cho tôi."

Chỉ là anh khi đó trong lúc tìm tung tích của Tô Viên mặc dù sa sút tinh thần, nhưng trong đáy mắt vẫn có sự hi vọng, hi vọng tìm được Tô Viên. Nhưng bây giờ, ngay cả chút hy vọng nhỏ nhoi đó cũng không còn, thậm chí còn cảm thấy người anh dường như có một luồng khí chết chóc.

Người đàn ông này dường như có thể từ bỏ mạng sống của mình bất cứ lúc nào.

Quan Xá n Xán rùng mình, sợ rằng Mục Ngạn sẽ đi theo con đường giống như Lục Tiêu Tiêu và Mục Thiên Tề.

Tuy nhiên khi cô định lên tiếng thì đã bị Tư Kiến Ngự kéo sang một bên, "Bây giờ em có muốn nói gì đi chăng nữa, thì cậu ấy cũng sẽ không thấy đâu, em hiểu không?"

Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Viên đến, Quan Xán Xán đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Tư Kiến Ngự sau khi quan sát bộ dạng của Tô Viên, đột nhiên đi tới trước mặt cô, chắn tầm nhìn của cô, không cho cô tiến lên thêm một bước.

"Ngự?" Quan Xán Xán khó hiểu nhìn anh ấy.

Nhưng Tư Kiến Ngự nhìn thẳng vào Tô Viên và nói: "Cô đã suy nghĩ rõ ràng khi đến đây chưa?"

"Cái.. cái gì?"

Tư Kiến Ngự khẽ mím môi mỏng, "Ngạn cũng là em họ của tôi, tôi không thể cứ ngồi nhìn cậu ấy bị hủy hoại như thế này."

Tô Viên chớp mắt, ý của đối phương là gì.. cô đang hủy hoại Mục Ngạn sao?

"Nếu như cô chỉ là một lúc nhất thời, còn chưa nghĩ đến việc sẽ đối mặt với cậu ấy như thế nào, vậy thì đừng bước vào, như thế sẽ tốt cho cô và cho cả cậu ấy, hiện tại, cậu ấy không thể nào chịu thêm bất cứ đả kích nào, nếu như cô không thể bước tiếp cùng cậu ấy, vậy thì tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cậu ấy, đối với cậu ấy, sẽ không thể nào chịu thêm một lần đả kích nào nữa nếu như cô từ chối cậu ấy, như vậy sẽ khiến mọi việc càng trở thêm nghiêm trọng, sẽ đẩy cậu ấy đến bờ vực của cái chết."

Tư Kiến Ngự đã từng trải qua tổn thương tinh thần, vì vậy anh ấy biết rõ thế nào là sống không bằng chết.

Tô Viên sửng sốt, nắm chặt chiếc nhẫn mặt trăng trong tay, lòng bàn tay đau nhức.

Tim lại đập liên hồi, lúc này cô đột nhiên bình tĩnh trở lại, bình tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của chính mình. Đầu óc hỗn loạn dường như đột nhiên trở nên rõ ràng. Trái tim cô đang nói cho cô biết quyết định của cô nên là gì.

Hít sâu một hơi, cô nhìn Tư Kiến Ngự, "Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn gặp Mục Ngạn."



Tư Kiến Ngự nhìn chằm chằm Tô Viên, một lúc sau, khóe môi hơi nhếch lên, cười nói: "Vậy thì tốt!" Nói xong xoay người tránh đường.

Tô Viên nhấc chân bước từng bước vào phòng.

Quan Xán Xán đi đến bên Tư Kiến Ngự, "Cậu ấy.. sẽ một lần nữa ở bên anh ấy chứ?"

"Hẳn là như vậy". Tư Kiến Ngự ôm lấy vai của vợ mình nói.

Hạnh phúc hay hủy hoại, có lẽ tất cả đều nằm trong sự quyết định của Tô Viên.

* * *

Tiếng đàn không ngừng vang lên, những đoạn ký ức không ngừng thoáng qua, nước mắt cô rơi lã chã, chân bước từng bước về phía trước. Mỗi bước t dường như vắt kiệt tất cả sức lực trong cô.

"Mục Ngạn, đừng đàn nữa, đủ rồi, đủ rồi." Tô Viên hét lên.

Cô vốn tưởng rằng giọng nói của mình sẽ rất lớn, nhưng thật ra âm thanh cô hét lên rất, thậm chí cô còn tưởng rằng anh sẽ không nghe thấy.

Nhưng tiếng đàn của anh đột nhiên dừng lại.

Ngay lập tức, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Rồi anh cứng ngắc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn cô.

Trái tim của cô dường như bị bóp nghẹn, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng anh như thế này trước đây, tất cả đều là lỗi của cô.

Đầu cô lại bắt đầu đau, bởi vì lúc này, quá nhiều ký ức tràn ngập trong đầu. Nhưng cô không thể cứ như vậy mà ngất đi, cô còn có quá nhiều chuyện muốn nói với anh. Tô Viên kìm nén cơn đau tiếp tục bước về phía anh.

Anh vẫn đang ngồi trên chiếc ghế trước cây đàn, còn cô thì đang đứng, nhìn xuống anh.

Những giọt nước mắt cô rơi xuống mặt anh, nóng hỏi như làm bỏng da anh, và cũng khiến biểu cảm của anh có một chút thay đổi.

"Em xin lỗi.. Em xin lỗi.." Tô Viên lẩm bẩm nói, nước mắt cứ như vậy tuôn ra, "Em xin lỗi, em đã không tin vào anh, em đã quên đi những ký ức tốt đẹp của chúng ta, em muốn anh được vui vẻ, muốn được yêu anh, muốn anh được hạnh phúc, nhưng em lại toàn đem lại đau khổ và tổn thương đến cho anh. Mục Ngạn, em yêu anh, cả đời này, người em yêu nhất chỉ có mình anh mà thôi."



Tiếng khóc nghẹn ngào, kèm theo những giọt nước mắt, làm cho sự trống rỗng trong đôi mắt anh từng chút một mờ đi. Giờ phút này, Mục Ngạn tựa hồ nhìn rõ người trước mặt là thật, không phải trong tưởng tượng của anh.

"Viên?" Mục Ngạn lẩm bẩm.

"Ừm, là em." Tô Viên đáp.

"Viên?" Anh lặp lại tên cô, tựa hồ vẫn không thể tin được.

"Là em đây!" cô lại đáp.

Nước mắt rơi càng dữ dội, nước mắt rơi trên mặt anh càng lúc càng nhiều.

Cô đưa tay lên, muốn lau đi nước mắt trên mặt anh, nhưng khi tay cô chạm vào gò má anh, anh đột nhiên nắm lấy tay cô, "Em vừa nói cái gì?"

"Em nói em xin lỗi vì đã không tin anh.."

"Còn gì nữa?"

"Em yêu anh, Mục Ngạn, cả đời này, người em yêu nhất chỉ có mình anh mà thôi" Cô nói xong, đầu càng lúc càng đau, đau đến suýt chút nữa ngất đi, nhưng hiện tại cô không được ngất đi.

Hốc mắt ươn ướt, anh áp chặt tay cô vào má mình, "Nói lại lần nữa! Viên, nói lại lần nữa!"

"Em yêu anh, Ngạn, em yêu anh!" Cô không ngừng nói.

"Em không bỏ rơi anh, em vẫn cần anh, vẫn yêu anh, anh không phải một mình nữa, có đúng không?"

"Ừm, anh sẽ không một mình nữa, em mãi mãi sẽ không bỏ rơi anh." Sau đó cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Ngạn, để em làm thêm một việc nữa, được không?" Cô cố nén đau đớn, có chút khó khăn nói với Mục Ngạn.

Anh sững người một lúc, chỉ thấy cô từ từ rút bàn tay đang đặt trên gò má anh ra.

Nhưng ngay sau đó, khi Tô Viên giơ bàn tay kia lên và xòe lòng bàn tay ra trước mặt anh, trong đó có chiếc nhẫn mặt trăng, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ.

Cô cầm chiếc nhẫn trước mặt anh, nói với anh: "Em đã từng nói, nếu có một ngày, anh nói cho em biết, người anh yêu nhất là em, thì em sẽ đeo chiếc nhẫn này."

Mục Ngạn kinh ngạc nhìn cô, cô nói lời này, chẳng lẽ cô đã..