Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 20: Mặt dày cũng là một loại ma lực




LY THỨ 20

Tác giả: Thất Bảo Tô

Biên tập: TBB

Vu Tri Nhạc nhận túi đồ ăn đó, mở ra xem thì thấy là một hộp cơm, trên đó là lớp thịt bò thơm mềm, mùi thơm khiến con người ta không động lòng không được. Bên cạnh hộp cơm còn có một hộp sữa ấm, chỉ cần cắm ống hút vào là uống được.

Đưa cũng đưa tới rồi, ăn đi vậy.

Lúc Vu Tri Nhạc rút thìa dĩa trong túi ra, điện thoại bên cạnh rung một cái. Cô để thìa xuống, mở ra xem.

":d"

Một cái icon rất vui vẻ. Tất nhiên đây cũng là... vị không muốn lộ danh tính kia không kiềm chế được mà gửi tới.

Vu Tri Nhạc không trả lời tin nhắn của anh, nhanh chóng giải quyết hết hộp cơm kia, sau đó xuống xe, liếc mắt nhìn logo hộp đồ ăn rồi ném vào thùng rác gần đó.

Trở lại xe, Vu Tri Nhạc lấy tai nghe ra, nghe bài hát một chút đã nghiêng đầu ngủ. Lúc tỉnh dậy lần nữa đã là 8 rưỡi, Vu Tri Nhạc xoay xoay vai, tạm coi là vươn vai đi, lúc ngẩng đầu mới phát giác đầu hơi đau. Đang định cầm điện thoại lên tắt nhạc thì có tin nhắn gửi đến.

Cảnh Thắng: "Ba phút nữa tôi xuống dưới rồi, không cần ra ngoài đón tôi."

Vu Tri Nhạc không rõ ý của tin nhắn này lắm, anh hay miệng nói một đường, bụng dạ một nẻo, hay đúng hơn là nói một kiểu hành động một kiểu.

Nhớ tới những việc thường ngày người đàn ông này làm, hơn nữa còn khoa trương nói với cô không cần ra đón, có lẽ đang muốn nhắc Vu Tri Nhạc rằng anh uống nhiều rượu, phải đi đón anh. Vì vậy, cô lại bước xuống xe, một mình tiến về phía phòng khách của quán rượu. Vừa đúng lúc, Cảnh Thắng và đoàn người đang tiến ra bằng cửa xoay.

Ánh đèn lộng lẫy ở đó phản chiếu lên mặt anh, trợ lý của anh đi theo sau, Cảnh Thắng nói gì đó rồi mỉm cười, hai vị mặc tây trang bên cạnh cũng gật đầu không ngừng.

Chắc đã nói chuyện xong, người đàn ông trẻ ngẩng đầu lên, nhìn một cái đã thấy Vu Tri Nhạc. Anh hơi ngạc nhiên, mở mắt rất lớn, chợt dẫn hai vị kia quay đi phía khác, giả bộ không nhìn thấy, cũng coi như không quen Vu Tri Nhạc.

Xem ra cô đoán nhầm rồi.

Không đứng lại đó nữa, Vu Tri Nhạc lấy chìa khóa ra, lần nữa trở lại xe.

Mấy phút sau, Cảnh Thắng kéo cửa ra, ngồi lên vị trí phó lái, đem theo cả những cơn gió lạnh bên ngoài.

Người đàn ông kéo cửa lại, ngồi dựa vào ghế, mũi chân phiền muộn di di trên mặt đất, sau đó mới quay sang hỏi Vu Tri Nhạc: "Tôi bảo cô đợi trên xe mà, xuống làm gì?"

Vu Tri Nhạc nói lại nguyên văn: "Tôi tưởng anh bảo tôi ra đón."

"Nội dung tin nhắn tôi gửi rất rõ ràng mà."

Bình thường toàn nói một rằng nghĩ một nẻo, ai biết lúc nào anh nói thật, Vu Tri Nhạc không muốn tiếp lời, trong lòng phản bác lại.

Thấy mình hơi nôn nóng, Cảnh Thắng thở dài, hạ giọng: "Thấy hai người đàn ông trung niên đi bên cạnh tôi không? Cả hai đều rất háo sắc. Cô mà bị bọn họ thấy thì tiêu đời."


Anh bày ra giọng dọa người: "Sau này tôi đi xã giao, cô đừng ra khỏi xe, tự tôi tìm đến, nghe không?"

Còn tưởng rằng... Bị lộ có tài xế như cô, anh sẽ mất mặt với mấy người kia. Lúc Cảnh Thắng nói ra lí do đó, Vu Tri Nhạc thực sự không biết phải nói gì.

Thấy cô lại im lặng, Cảnh Thắng cho rằng mình thực sự khiến người phụ nữ này tức giận, nên lại cau mày nhìn cô một cái, sau đó không biết phải làm gì, tự mình xúc động: "Lớn lên xinh đẹp như thế, tôi con mẹ nó lo muốn chết."

Anh mở hộp gỗ nhỏ phía trước ghế phó lái, lấy ra một món đồ trang trí kiểu cổ, dáng vẻ độc đáo, cầm viên đá ở đó trên lòng bàn tay, chỉ vào, sắc mặt đứng đắn: "Cô vào đây đi, cô vào rồi tôi mới yên tâm."

Vu Tri Nhạc: "..."

Trong đầu cô đang tự thôi miên bản thân "Vu Tri Nhạc, tính khí mày rất tốt."

Sau đó mới nén giận, mím môi hỏi: "Đi được chưa?"

"Đi, đi nhanh thôi." Cảnh Thắng gật đầu, ném đồ vật kia trở về, rồi đóng hộp gỗ lại.

___

Chiếc xe màu đen nhanh chóng nhập vào dòng xe. Âm nhạc trên xe dịu nhẹ, Cảnh Thắng quay mặt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, cực kì an phận.

Một lúc sau, anh mở WeChat ra, là tài liệu về việc bồi thường phá bỏ và di dời của phường Trần được thư ký gửi tới. Phóng to chữ trong đó, thấy điểm mấu chốt trên tài liệu, Cảnh Thắng khóa màn hình điện thoại, tiện hỏi Vu Tri Nhạc: "Nhà cô có mấy người? Bốn người à?"

Không biết vì sao anh hỏi chuyện này, nhưng Vu Tri Nhạc vẫn đáp: "Ừ."

Lấy tay gãi cằm, Cảnh Thắng trầm ngâm: "Hai triệu, cũng không tệ."

Vu Tri Nhạc càng nghi ngờ: "Hai triệu gì?"

"Phí tính trên đầu người." Người đàn ông lại dựa vào ghế: "Trừ khoản này, còn được thu xếp nhà, các cô được lời rồi."

Cuối cùng cũng biết anh nói đến chuyện gì, Vu Tri Nhạc đánh tay lái, rẽ phải vào giao lộ: "Trấn trưởng Từ đồng ý để các anh phá bỏ rồi?"

"Không." Cảnh Thắng nhấn mạnh: "Có điều đây là chuyện sớm muộn."

Nghe vậy, Vu Tri Nhạc hừ cười một tiếng, không lưu tâm.

Cảnh Thắng cau mày, nghi hoặc nhìn về phía người phụ nữ: "Thái độ gì đây, cô cho là không phá bỏ được?"

"Tôi không biết." Vu Tri Nhạc trầm giọng trả lời: "Chẳng qua tôi nghĩ trên đời này có những thứ không dùng tiền để mua được."

"Hoài niệm sao?" Cảnh Thắng coi thường: "Cô đừng như vậy, cả những người già kia nữa, đều nói với tôi về việc hoài niệm, đó là thứ vô dụng nhất, căn bản không đáng nhắc tới."

Người đàn ông lại đổi giọng, có hơi thành khẩn khuyên can: "Vu Tri Nhạc, cô ngàn vạn lần đừng học theo bọn họ. Bọn họ cũng sắp nhắm mắt xuôi tay rồi, sao còn nháo loạn như vậy? Người khác nhìn vào sẽ cười nhạo."

Mặt người phụ nữ có chút u ám, lạnh giọng: "Tôi không học ai cả, tôi có kiên trì của mình, phường Trần là một trong số đó."


"Đừng cố nữa." Người đàn ông đột nhiên duỗi chân, tạo ra tiếng động khiến người ta chú ý: "Lần đụng xe trước, nghe lời nói của em trai cô, tôi cũng hiểu được chút ít tình hình nhà cô."

Anh vô cùng chắc chắn tóm lược: "Trọng nam khinh nữ, tiền cho em trai cô đều là mẹ cô đưa cho, cô cũng đưa tiền cho mẹ, đúng không?"

Vu Tri Nhạc trầm mặc không đáp.

Cảnh Thắng ha một tiếng, liếm liếm môi trên, tiếp tục: "Bình thường cô kiếm được bao nhiêu chứ? Đây là chuyện riêng tư, tôi sẽ không hỏi. Vậy tôi đoán một chút, cô làm ở tiệm bánh kia, coi như chia 50-50 với bạn mình, một năm chắc kiếm được hơn 10 ngàn đi. Sau đó đi lái xe thuê, chắc được hơn một ngàn."

Giọng anh không nghe ra là giễu cợt hay khen ngợi: "Tôi có thể trao cho cô giải làm việc chăm chỉ rồi đấy. Có thể thấy được khoản tiền đó cũng là thành công với một gia đình bậc trung. Mẹ cô đi giúp việc cho người ta, bố ra ngoài làm việc mà cô vẫn đầu tắt mặt tối làm đủ việc, có lẽ nhà cô đang nợ nần."

Ngực người phụ nữ phập phồng, tựa như đang cố kiềm chế gì đó.

Thấy phản ứng của cô như vậy, Cảnh Thắng lại trở về ghế, nghiêng người nhìn cô không chớp mắt: "Xem ra tôi nói không sai, cho nên tôi mới nói cô từ bỏ đi, đồng ý cho phá bỏ, nhận tiền bồi thường trả hết nợ, như vậy cả người sẽ thoải mái, tất cả đều vui vẻ."

"Không cần phải làm Thánh mẫu gì cả, cô đã cố gắng quá nhiều rồi, không phải con gái nên là bảo bối trong nhà sao?" Cảnh Thắng nói không chút kiêng kị, càng nói càng hăng: "Dĩ nhiên những người ở trấn kia lại càng không cần cô làm Thánh mẫu, cô thật ngu ngốc, cũng quá rỗi việc."

Vừa dứt lời thì một tiếng động vang lên cắt ngang lời anh, Vu Tri Nhạc phanh gấp, cuối cùng đỗ ở ven đường.

Nắm chặt tay vịn, chưa kịp hoàn hồn, Cảnh Thắng đã hô to: "Cô làm gì vậy?"

Vu Tri Nhạc ngồi im, khóa máy, ném chìa khóa về, lạnh lùng: "Đưa anh đến đây thôi."

Cô ngừng một chút, như nhớ đến điều gì, lấy ra 50 tệ từ trong túi, để lại ghế: "Cảm ơn anh đã đặt đồ ăn giúp." Nói xong đẩy cửa xe ra ngoài.

"Này!" Người đàn ông phía sau gọi với theo.

"Này, cô làm gì thế?! Vu Tri Nhạc!"

Người phụ nữ đã rời khỏi xe, hành động quyết tuyệt, Cảnh Thắng nhìn từ xe hướng phía trước chỉ thấy bóng lưng nhỏ gầy của cô.

Đi ra ngoài được mấy bước thì điện thoại rung lên. Vu Tri Nhạc dừng lại, lấy điện thoại ra nhìn, biết ai gọi tới nhưng vẫn nhận. Không sao cả, không có gì phải sợ.

"Cô con mẹ nó trở lại ngay!" Giọng nói ẩn chứa tức giận, lớn tiếng vô cùng: "Sao lại để tôi một mình trong xe?"

Vu Tri Nhạc đứng yên tại chỗ, sắc mặt lạnh nhạt, đáy mắt không có ánh sáng: "Tôi không lái xe được nữa, tự anh về đi." Đầu cô đau sắp nứt ra, chóp mũi cũng không kiềm được mà chua xót.

Người khác thì hiểu gì mà đánh giá chứ? Chỉ vì được sống trong cảnh sung túc, hạnh phúc mà có quyền đánh giá như vậy sao?

"Ông đây uống rượu!" Điện thoại lại phát ra tiếng gào thét, lại thêm một câu: "Cô để tôi người có men rượu lái xe sao? Cô chịu trách nhiệm được không?"

Người phụ nữ bình tĩnh đáp lại: "Đi hết đoạn đường này rồi rẽ sang chính là khu nhà anh, giữa đường không có cảnh sát giao thông."

"Nếu có thì sao?" Đầu bên kia mất bình tĩnh hỏi lại.

"Không thể có." Theo mấy năm kinh nghiệm, cô rất chắc chắn điều này.

"Tôi không có bằng lái." Cảnh Thắng lại đưa ra lí do.

Vu Tri Nhạc cho là anh đang làm loạn, chân lại bước về phía trước.

Đầu bên kia lại càng nóng nảy, lặp đi lặp lại, nhấn mạnh thêm: "Tôi thực sự không có bằng lái, không lừa cô đâu. Cô không lái xe nữa? Tôi cũng không được lái xe, tôi chờ cô trong xe. Cô không quay về lái xe, tôi sẽ con mẹ nó chờ ở đây một đêm. Ngày mai cô còn không trở về, tôi vẫn tiếp tục chờ ở đây, ông đây cơm cũng không ăn, chết ở trong xe."

Vu Tri Nhạc: "..."

Chiêu một khóc hai nháo ba thắt cổ này lại vận dụng đến thành thục, khiến Vu Tri Nhạc dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn thở dài, cúp điện thoại rồi quay đầu lại. Cũng đúng, dù có khó chịu, cô cũng phải hoàn thành công việc của mình.

Vu Tri Nhạc lại ngồi vào ghế lái xe, khởi động rồi cho xe chạy. Cảnh Thắng ngồi vùi ở ghế phó lái, sắc mặt lạnh lùng, chỉ trợn mắt lên với cô nhưng không nói lời nào, nom như đang giận dỗi với cô vậy.

Mấy phút trôi qua, trong xe vẫn yên tĩnh. Mắt thấy sắp đến quảng trường Chung Sơn, Cảnh Thắng mới rời mắt, buồn bực nói: "Tôi không có bằng lái thật."

"Năm ngoái bị cảnh sát giao thông bắt vì say rượu lái xe, bị treo bằng." Anh bình tĩnh lại, chậm rãi giải thích.

"Tôi còn từng đánh nhau với con trai của đại đội trưởng phụ trách giao thông ở khu vực này, ông ta thù dai lắm."

"Gọi điện ông ta không tiếp, cũng không thuyết phục được."

"Bằng lái cũng biến mất."

"Một năm rồi tôi không lái xe."

"Tôi rất bận, chính là người đàn ông chăm chỉ đó, nên không có thời gian giải quyết việc đó."

"Sau đó đều là trợ lý Tống lái xe cho, cô đã gặp anh ấy rồi."

"Trước đây có tiểu Tổng..." Nói đến đây, anh dừng lại một chút, giọng nói lại pha chút ý cười, tựa như ánh lửa lóe lên trong nơi u tối này vậy.

"Còn giờ có tiểu Vu."

"Cho nên cô phải phụ trách lái xe cho tôi." Anh câu môi cười một tiếng, lại khôi phục bộ dạng đùa giỡn lúc trước: "Nếu không phải tôi thuê cô lái, cô cầu xin cũng vô dụng."

Không rõ tại sao khi Vu Tri Nhạc nghe anh lười nhác thao thao bất tuyệt một tràng như vậy, những cảm xúc bực bội tích góp của Vu Tri Nhạc bỗng chốc tiêu tan.

Cô nghĩ, có lẽ mặt dày cũng là một loại ma lực.

Hết chương 20.

Lời của B.: Làm gì có ai chọc con gái nhà người ta phát tức xong lại bày đặt dỗi hả các mẹ =)) Thế mà Vu đại ca vẫn phải thua Cảnh cún =))