Thâm Tình Không Đứng Đắn (Say Mê)

Chương 58: Sẽ để em được tự do. Tự do, là sự dịu dàng của anh




Biên tập: TBB

Cảnh Thắng lái xe về thẳng công ty, anh ném mình lên ghế da, hai chân gác lên nhau để ở mép bàn, cà lơ phất phơ.

Trợ lý Tống len lén nhìn anh từ sau màn hình máy tính.

Lâu rồi anh ấy không thấy cấp trên có điệu bộ thích ý đến thế.

Cảnh Thắng móc điện thoại ra nhìn những tin nhắn WeChat đã gửi cho Vu Tri Nhạc. Dù cô không đáp lại một chữ, nhưng anh nhìn vẫn không nhịn được cong môi.

Tay chống bên miệng, cong môi cười một cách hân hoan.

Cảm nhận được ánh mắt lén lút nhìn mình chằm chằm, Cảnh Thắng liếc mắt, đụng phải tầm mắt của trợ lý Tống: “Anh nhìn cái gì?”

“…” Trợ lý Tống rụt cổ: “Không có gì.”

Tay hơi khum lại, Cảnh Thắng ngáp một cái, hỏi: “Trả tiền rồi chứ?”

“Trả tiền rồi.”

“Ừ.” Cảnh Thắng gật đầu: “Ông cụ nói gì không?”

“Không nói gì, chỉ bảo mua đừng lại không lái.”

Cảnh Thắng: “…Lái chứ, sao lại không lái.” Sau đó lại cong miệng cười, tưởng tượng dáng vẻ ngồi ở ghế phó lái của Vu Tri Nhạc, ai da, vui quá đi mất.

Thấy biểu cảm của anh biến đổi không ngừng, trợ lý Tống cẩn thận đặt câu hỏi: “Giám đốc Cảnh, anh vừa đi đâu vậy?”

“Tới công ty chú Hai.” Cảnh Thắng bỏ chân xuống, lấy viên kẹo sữa trong ngăn kéo, bóc ra ném vào miệng, giọng nói không rõ: “Tôi gặp Vu Tri Nhạc rồi.”

“…”

Dương dương đắc ý: “Còn nói chuyện.”

Lại thêm một câu: “Nói nhiều lắm.”

Trợ lý Tống dường như không tin được: “Phản ứng của cô Vu thế nào?”

“Rất tốt.” Cảnh Thắng nhướn mày, tự ngâm nga lời bài hát: “Tôi có cảm giác như mối tình đầu trở về.“

Trợ lý Tống: “??”

Cảnh Thắng hiếm khi sắp xếp lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn, anh xúc động: “Quá tuyệt rồi.”

Sắp xếp đống giấy tờ xong xuôi, Cảnh Thắng mới ngẩng đầu phân phó: “Trợ lý Tống, anh tìm người đáng tin cậy tới công ty chú Hai đi, thay tôi chăm sóc Vu Tri Nhạc. Thuận tiện kiểm tra xem ai là người đại diện của cô ấy, xem cả phương thức liên hệ của người đó, có vấn đề gì phải báo cho tôi ngay. Tôi sẽ nói với chú Hai một tiếng…”

Nghĩ một lúc anh lại đỡ trán, phủ nhận chính mình: “Ai, hay là thôi đi, trước tiên cứ như thế đã.”

Trợ lý Tống hoang mang: “Ý anh là không tìm người?”

Cảnh Thắng khoát tay: “Không tìm, trước mắt để cô ấy tự phát triển. Cô ấy không thích.”

Tới bây giờ anh vẫn còn nhớ lời Vu Tri Nhạc nói lúc chia tay, cô không muốn bị trói buộc.

Những lời này như vết sẹo hằn sâu trong tim anh.

Cảnh Thắng bắt đầu bận rộn việc của mình, có điều trong miệng vẫn ngâm nga lời bài hát.

Sẽ để em được tự do.

Tự do, là sự dịu dàng của anh.



___


Buổi chiều, vì có cơ sở về nhạc cụ nên Vu Tri Nhạc không cần đi học môn học này mà trực tiếp cầm tài liệu học tới lớp nhạc lý.

Trường hợp của cô tương đối đặc thù, cô là học sinh được thêm vào vì nhóm người mới bọn họ đa phần đều tốt nghiệp học viện âm nhạc chính quy. Vì vậy quá trình huấn luyện của Vu Tri Nhạc cũng khác bọn họ, phải bù lại kiến thức cơ bản trước.

Một gian phòng học màu trắng, trống không, sau khi Vu Tri Nhạc tới vẫn không có một bóng người.

Cô tùy ý tìm một cái ghế dựa để ngồi xuống, mở sách trong tay ra xem. Một lúc sau, cô nghe tiếng người mở cửa. Cô ngẩng đầu nhìn, là Lâm Hữu Hành. Bà ấy đứng ở cửa, đang cười cười nhìn cô. Vu Tri Nhạc đứng dậy, lễ phép và nhún nhường với vị quý nhân đang dìu dắt mình.

Lâm Hữu Hành tỏ ý bảo cô ngồi xuống, sau đó bà ấy đi tới, ngồi bên cạnh cô, ôn hòa hỏi: “Chuyển tới công ty đã quen chưa?”

“Rồi.” Vu Tri Nhạc đáp không chút do dự, trên mặt thể hiện việc tùy theo hoàn cảnh.

“Ừ.” Lâm Hữu Hành gật đầu, ánh mắt rơi xuống quyển sách đang đóng trên tay cô: “Xem sách này có hiểu không?”

Vu Tri Nhạc đáp: “Về cơ bản vẫn đọc hiểu.”

“Ồ?” Lâm Hữu Hành kinh ngạc nhướng mày: “Từng học rồi?”

Vu Tri Nhạc không định giấu giếm:”Nghiêm An đã dạy tôi.”

“Đoạn tình cảm trước đó của cô với cậu ấy, xét về mặt ý nghĩa mà nói thì cũng là một loại tài vật.” Lâm Hữu Hành nói lời này với giọng khẳng định.

Vu Tri Nhạc ngầm thừa nhận, cô chưa từng phủ nhận rằng Nghiêm An mang tới những cái lợi đó cho mình. Việc yêu thích âm nhạc này là anh ấy đưa cô vào nghề.

“Vậy còn học không?”

“Học.” Vu Tri Nhạc đáp lại: “Lúc đó anh ấy nói sơ qua thôi.”

Lâm Hữu Hành mỉm cười: “Ừ.” Sau đó hướng cắm về phía cửa: “Bên ngoài có một người nhờ tôi dẫn vào gặp cô, cô thấy sao?”

Ngón tay đặt trên sách hơi khựng lại, Vu Tri Nhạc mơ hồ đoán được đó là ai.

Cô không từ chối, yêu hận trong quá khứ như gió bay, mọi việc đều được phân chia rõ ràng, giờ đây bọn họ chỉ là quan hệ đồng nghiệp mà thôi.

Lâm Hữu Hành gọi người đàn ông chờ 15 phút ngoài hành lang vào, sau đó nói phải rời đi, để lại không gian riêng cho họ trò chuyện.

“Đã lâu không gặp.” Nghiêm An đi tới trước mặt cô, chủ động mở lời.

Vu Tri Nhạc hơi nhếch môi trên, không biết phải mở miệng từ đâu.

Người đàn ông vẫn như cũ, không giống như cô phải cắt tóc ngắn để thay đổi hình tượng trước khi vào công ty.

Có điều, anh ấy cũng không thay đổi mấy. Những fan hâm mộ nữ điên cuồng kia thích là hình tượng anh râu ria xồm xoàm, u buồn chán nản, toàn thân đều mang hơi thở xưa cũ.

Nghiêm An cũng đoán cô sẽ im lặng nên tự mình nói trước: “Không nghĩ tới quanh đi quẩn lại, chúng ta vẫn tới chung một chỗ.”

Vu Tri Nhạc giương mắt, đáy mắt không gợn sóng: “Anh đồng ý điều kiện kia của em với Lâm Hữu Hành?”

Thế nên cô mới thuận lợi ký hợp đồng như vậy.

Đây là phong cách trực diện quen thuộc của người phụ nữ, Nghiêm An gật đầu: “Phải.”

Anh ấy không hỏi nguyên do bởi câu trả lời đã quá rõ ràng. Nhưng người đàn ông vẫn muốn nói ra: “Vẫn luôn nợ em, bây giờ em xuất hiện ở đây, lòng anh mới thấy thoải mái một chút.”

Nghiêm An cũng đoán trước Vu Tri Nhạc không muốn hợp thành một nhóm với anh. Cô gái nhỏ vẫn quật cường như thường lệ, cho tới giờ anh cũng chưa từng mong đợi cô sẽ tình nguyện hợp tác với mình. Đó thực chất chỉ là màn dạo đầu cưỡng ép để Lâm Hữu Hành biết tới sự tồn tại của Vu Tri Nhạc mà thôi.

“Cần em phải cảm ơn sao?” Vu Tri Nhạc hỏi.

Nghiêm An dựa vào bàn ở phía trước cô: “Không cần, lần trước gặp em đã cảm tạ anh rồi.”

Anh ấy quan sát cô từ đầu tới chân: “Em như bây giờ rất ổn, khiến anh có cảm giác học sinh của mình đã trưởng thành.”

Anh ấy cậy mình nhiều tuổi hơn mà nói những lời đó, Vu Tri Nhạc đáp lại: “Đã sớm trưởng thành rồi.”

“Không đâu.” Nghiêm An khẽ mỉm cười, khóe mắt kéo dài hiện ra những nếp nhăn nhỏ, đây cũng là nơi nhóm những cô gái trẻ thích nhất.


Anh nhìn xung quanh một vòng, căn phòng này rộng rãi và gọn gàng tới bất ngờ. Ánh mắt ấy lại hướng về phía người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng. Cô ngồi ở trung tâm, dường như có thể hòa làm một với khung cảnh này: “Đây mới là nơi thực sự thuộc về em, em có thể thoải mái vùng vẫy ở đây.”

Anh giang hai cánh tay: “Em sẽ cất cánh như thế này.”

Đâu phải Vu Tri Nhạc chưa chứng kiến hình ảnh tương tự.

Khi cô và Nghiêm An còn yêu nhau, hai người đã đi du lịch một lần. Bọn họ leo lên một ngọn núi rất cao, cả hai cùng thi leo tới đỉnh núi mới nghỉ ngơi. Đường núi khúc khuỷu quanh co, lúc lên tới đỉnh núi, cô thở dốc, không đứng thẳng được, cổ họng đều lợm vị máu tanh.

Nghiêm An không để cô nghỉ ngơi dễ dàng như vậy,  anh ấy quăng cô tới sườn núi. Sau đó giang hai cánh tay, đón ánh hoàng hôn, liếc mắt nhìn cô, nói: “Vu Tri Nhạc, thầy muốn bay lên.”

“Cùng nhau chứ?” Anh ấy xúi giục cô làm tư thế tương tự.

Lúc đó cô sẽ ôm bụng cười to, khinh thường nói cảnh Titanic này anh diễn một mình đi, em không tham gia đâu.

Giây tiếp theo, Nghiêm An thu hai cánh tay, bất ngờ ôm cô vào ngực, nhẹ giọng than thở: “Bay tuyệt lắm.”

Một giây đó, gió bên sườn núi thổi tới, cỏ cây trên cả ngọn núi đó cũng như phụ họa theo tiếng tim đập của cô.

Bây ngờ nghĩ lại cũng chỉ có vậy mà thôi.

Không đáng nhắc tới.

Vu Tri Nhạc cười khẽ, hỏi: “Còn việc gì không?”

Nghiêm An phủ nhận: “Không có việc gì, chẳng qua anh quá phấn khởi muốn tới gặp em, mong việc này không quấy rầy em.”

Vu Tri Nhạc không tiếp lời.

Nghiêm An thể hiện sự khích lệ của người đi trước: “Vu Tri Nhạc, cố gắng lên, em sẽ bay tới độ cao mình muốn.”

“Cảm ơn.” Vu Tri Nhạc rất khách khí, cũng rất hời hợt.

Nghiêm An còn muốn ở thêm mấy giây, vì thế lại nói: “Anh và em cũng là người mới, không cần khách khí với anh.”

“Được.” Vu Tri Nhạc tiếp nhận điều này: “Chúng ta cùng cố gắng.”

Sự nghiêm chỉnh và bài xích ở cô khiến anh ấy không quen được. Nghiêm An cười nhạt, nhìn chằm chằm cô mà không nói lời nào.

____

Một khoảng thời gian tiếp theo, Vu Tri Nhạc không gặp ai ngoài nhóm học viên. Cô một lòng lao vào các hạng mục tập luyện, nghe hát luyện tai, luyện tập bộ dáng, vũ đạo và thanh nhạc.

Càng về sau, cô càng thể hiện rõ ưu thế của mình. Mấy năm trước, vì đối phó với mấy kẻ quấy rối tình dục, Vu Tri Nhạc luôn giữ thói quen luyện tập thân thể, hiện giờ những động tác vũ đạo này đột nhiên lại dễ như trở bàn tay. Cô mềm dẻo kinh người, dường như có thiên phú hơn nhiều người khác.

Đặc biệt là lần cô không cần gắng sức khi hạ eo, cô giáo vũ đạo cũng phải giật mình, đúng là vui mừng ngoài mong đợi.

Thế giới này dường như luôn bền vững như vậy, nỗi lòng tan nát sẽ hóa thành nghệ thuật, trải nghiệm cũng có thể trở thành tài sản quý giá.

Người đại diện khuyên cô cai thuốc vì không tốt cho giọng. Tới lúc thực sự ra mắt rồi cũng mang hình ảnh không tốt.

Nhưng đề nghị này bị Lâm Hữu Hành bác bỏ ngay lập tức, cô là đại sứ tuyên truyền của việc cai thuốc hay sao? Bà ấy đã quở trách như vậy. Không phải bà chưa thấy dáng vẻ hút thuốc của Vu Tri Nhạc, nghệ sĩ hút thuốc để giảm sức ép vốn là chuyện bình thường. Huống hồ, cô cũng không hút nhiều.

Nói là không có người tìm, nhưng mỗi ngày Vu Tri Nhạc sẽ nhận được tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của Cảnh Thắng.

Một ngày nhắc nhở cô ăn ba bữa, chào buổi sáng, còn có chúc ngủ ngon. Anh cũng sẽ kể sinh hoạt hàng ngày của mình. Nhưng lại như kể chuyện cổ tích, dùng ngôn ngữ dí dỏm khiến người đọc không cười không được.

Vu Tri Nhạc chưa từng trả lời lại, nhưng ngươi đàn ông vẫn kiên nhẫn gửi tin nhắn lải nhải lải nhải.

Ví dụ như lúc ăn tối hôm nay, cô nhận được tin nhắn thế này.

“Hôm nay tin nhắn dài lắm, em có thể vừa ăn vừa xem, chắc chắn không trễ nải một giây nào của em. Hôm nay xe anh đụng phải một ông lão đi xe ba gác. Không phải anh lái nhanh đâu, bây giờ anh không say rượu lái xe nữa, lái lụa cực kỳ. Anh xuống xe nhìn, chưa nói gì đã quay lại xe gọi điện thoại cho cửa hàng 4s. Cuối cùng ông cụ bị dọa nên khóc ầm ĩ, quỳ trước xe anh. Một đám người đi qua chỉ chỉ chỏ chỏ, có người còn chụp hình. Một lát sau phóng viên tới gõ cửa xe anh. Xe bị hỏng còn chưa nói, anh chưa đòi bắt đền câu nào đâu đấy, họ lại mẹ nó tặng anh một loạt lời nhạo báng. Anh tức giận nên không thèm đỡ ông lão trên mặt đất, ỷ thế hiếp người tùy họ nói gì thì nói. Lúc này chắc báo đưa tin rồi đấy. Vu Tri Nhạc, lâu rồi không gặp, sợ em quên dáng vẻ của anh mất rồi. Em mau tìm kiếm tin tức rồi nhìn chút đi! Chắc chắn sẽ có ảnh của anh đó, 360 độ đẹp trai muốn chết.”

Thì ra trọng điểm là câu cuối cùng.

Vu Tri Nhạc để lại thìa trong bát, tắt tin nhắn đi.

Nửa phút sau, Cảnh Thắng lại gửi thêm tin nhắn: “Đừng xem, mặt ông đây bị họ vẽ bậy rồi.”

Trong lòng Vu Tri Nhạc bật cười, anh nói như thế khiến cô lại càng tò mò hơn, sau đó đi tìm kiếm tin tức xem từng trang một, càng xem càng buồn cười.

Thật kì lạ, dù mặt người đàn ông này có bị vẽ tới thay đổi thế nào, nhưng trong đầu cô luôn tưởng tượng được biểu cảm và hành động của anh lúc đó.

____

Cần mẫn khổ luyện, thức khuya dậy sớm tới đầu tháng 5.

Từ sớm, một trợ lý đã chạy tới phòng Vu Tri Nhạc, nói Lâm Hữu Hành muốn gặp cô.

Vu Tri Nhạc sửa soạn đơn giản, đuổi theo anh ấy ra cửa. Trợ lý không đưa cô tới văn phòng mà trực tiếp dẫn tới phòng thu âm.

Ánh sáng trong phòng thu âm dịu nhẹ.

Có hai người ngồi trước bàn điều chỉnh âm thanh, là Lâm Hữu Hành và một người đàn ông trung niên đội mũ lưỡi trai cô không quen.

Cửa kính cách âm ngăn cách nơi này với thế giới ồn ào, náo động bên ngoài. Mọi thứ trở nên cực kì an tĩnh.

“Vu Tri Nhạc đến rồi!” Trợ lý nhỏ thông báo.

Hai người cùng nghiêng mặt sang nhìn Vu Tri Nhạc, Lâm Hữu Hành đứng lên, vỗ vai người đàn ông trung niên, tỏ ý bảo ông ấy vào bên trong.

Bà quay đầu nhìn Vu Tri Nhạc, cười cười: “Lại đây.”

Người đàn ông trung niên đã ra sau tấm kính, Vu Tri Nhạc ngồi vào vị trí lúc trước của ông ấy.

Lâm Hữu Hành chỉ tai nghe cho cô: “Đeo lên đi.”

Vu Tri Nhạc gật đầu làm theo, thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Lâm Hữu Hành cũng đeo tai nghe lên, sau khi mở công tắc, bà ấy làm động tác ok.

Khúc nhạc dạo vang lên, là âm thanh cổ điển của ghi-ta.

Trong chốc lát, người đàn ông đội mũ lưỡi trai bắt đầu hát. Vu Tri Nhạc nhắm mắt, tập trung lắng nghe.

Là một ca khúc hay, ca từ đẹp đẽ lại độc đáo, vừa lúc kết hợp với chất giọng mang hơi thở tháng năm của người đàn ông trung niên.

Vu Tri Nhạc nghe tới nhập thần, cộng thêm cơ sở vật chất đắt tiền ở đây khiến người ta nhập cảnh. Tới khi kết thúc, cô vẫn đắm chìm trong đó. Lâm Hữu Hành vỗ vào vai phải của cô, Vu Tri Nhạc mới tỉnh lại, cô mở mắt ra, sắc mặt dần trấn tĩnh lại.

“Nghe hay không?” Lâm Hữu Hành cong khóe miệng.

Vu Tri Nhạc gật đầu: “Rất êm tai.”

Lời nói tiếp theo của người phụ nữ trung niên khiến cô muốn đứng bật dậy khỏi ghế: “Đây là ca khúc của cô, ca khúc solo đầu tiên của cô. Tên cũng rất dễ nghe, gọi là “Đâu Biết”.

Tim như thắt lại, sau đó run rẩy không ngừng.

Vu Tri Nhạc cố gắng trấn áp những khẩn trương, kích động, phấn chấn cuồn cuộn trong lòng. Cô hỏi nghiêm túc: “Là ra mắt kiểu tô son điểm phấn lên sân khấu đó sao?” Giọng cô đã run run.

Phản ứng đầu tiên của cô nằm ngoài dự đoán, Lâm Hữu Hành giương môi cười, đáp: “Phải, không phải cá, “Đâu Biết” Vu Tri Nhạc.” *

* Câu này mượn lời không phải là cá, sao biết niềm vui của cá + lồng thêm tên bài hát. Từ cá (鱼 – [yú]) ở đây vẫn tiếp tục chơi chữ với họ Vu (于 – [ yú]) của Tri Nhạc.

“Có niềm tin với chính mình đi, cô gái.” Bà ấy vén tóc cô ra sau tai, không keo kiệt đưa ra lời khích lệ cùng kì vọng: “Đây là ca khúc chỉ thuộc về cô, cũng chỉ cô mới có thể hát.”

Hết chương 58.