Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 10: SỰ SUNG MÃN ĐẾN CÙNG CỰC.(H+)




Bữa ăn dừng lại với việc quyết định từ nay việc bếp núc giao cho Phó Khanh Nhu và mọi việc trong nhà từ nay đều nghe theo lời cô, chấn động một phen đối với toàn thể người giúp việc trong nhà trong đó có cả Cảnh Dương quản gia lâu năm nhất theo cạnh Lãnh Đế Hàn.

Viên Viên không thể chịu nổi được tin này nên thể hiện rõ sự căm ghét ra ngoài mặt, cô ta không giấu diếm cảm xúc nữa mà trực tiếp nghĩ ra một kế tặng cho Phó Khanh Nhu vào ngày mai.

Trở về phòng Lãnh Đế Hàn vẫn tiếp tục làm việc, Phó Khanh Nhu ghé qua phòng anh thì bắt gặp cảnh này cô không kiềm được mà thốt lên "Đúng là tên cuồng công việc..."

Quay gót về phòng, cô không ngờ được là Lãnh Đế Hàn đã thấy cô lại còn nghe rõ từng chữ cô nói rồi. Anh cong khóe môi một cách mưu mô, nhấc chiếc kính lên tiếp tục thứ đang dang dở để nhanh hoàn thành rồi còn làm chuyện gì đó nữa.

Cầm chiếc điện thoại lên đồng hồ đã hiện tám giờ đêm, mở wechat tìm kiếm cô bạn thân trò chuyện một lúc. Cố Thiên Tâm bắt đầu kể mấy chuyện đã xảy ra với bản thân cho cô bạn mình nghe.

'Hihi.' Phó Khanh Nhu thả icon cười trêu chọc Cố Thiên Tâm.

'Cậu có ý gì thế bạn học Phó, mình sẽ không ế mãi đâu, hừ.' Thả icon cảm xúc tức giận với tin nhắn của Phó Khanh Nhu, Cố Thiên Tâm liền rep ngay.

'...' Hai người cứ thế vui vẻ cả mấy tiếng, bỗng một tiếng mở cửa níu kéo sự chú ý Phó Khanh Nhu cô liền kết thúc cuộc trò chuyện khi nhìn thấy Lãnh Đế Hàn bước vào.

Anh không nhanh không chậm đi đến cạnh giường cô, vẫn khuôn mặt ấy cái sự lạnh lùng bốc toát như một thứ gì đó hiển nhiên vốn có từ lâu đời.

Phó Khanh Nhu gấp gáp hỏi "Anh qua phòng tôi làm gì?"

"Đây là nhà của tôi không lẽ tôi làm gì còn phải báo cáo cho cô à?" Lãnh Đế Hàn tự tin lên tiếng, thì đúng là nhà của anh nhưng anh có cần phải nói như này không.

"..." Phó Khanh Nhu cạn lời, cô chẳng biết nói gì thêm nữa.

Lãnh Đế Hàn thấy thế thì tiếp tục nói "Tôi còn muốn tính sổ những chuyện mà cô làm hôm nay đây. Không phải lúc chiều cô còn muốn qua phòng tôi sao?"

Hừ, toang cả củ rồi Phó Khanh Nhu bây giờ mới chợt nhớ ra lúc chiều mình có lỡ lời. Liệu bây giờ còn chạy kịp không?



"Hửm, à thì tôi chỉ nói...ưm...ư..." Chưa để cô dứt lời người đàn ông đã ra tay trước, hắn ta điên mất rồi bây giờ cứ động tí là lại làm chuyện đó thôi.

Phó Khanh Nhu khó chịu đẩy người đàn ông ra rồi hét lên "Lãnh Đế Hàn, anh đừng có nhỏ mọn thế chứ."

"Tôi còn nhỏ mọn hơn cô nghĩ nhiều đấy!" Một câu nói chắc như đinh đóng cột văng vẳng lên bên tai người phụ nữ như một phép thần kì.

Nói xong anh bắt đầy mạnh bạo xé toạc những mảnh vãi trên cả hai tấm thân, với cơ thể truồng cùng ánh sáng của bầu trời lúc về đêm rọi vào trong căn phòng qua cửa sổ cạnh đỉnh giường ta có thể thấy được hai con người kia là hai hình tượng thần thánh được đúc ra từ tranh đẹp đến mê người.

Người trên người dưới, người thụ người động ân ân ái ái từng đợt rên rỉ cứ thế hòa âm cùng không gian ngày một tà mị, nóng bỏng.

Phó Khanh Nhu ở dưới mãi chỉ cảm thấy mình bị một mảnh thân chèn ép đến nặng nề song người đàn ông kia cũng rất tinh tế. Anh dừng đôi môi đang mút mát bầu ngực căng mọng mà dần xoay người mình qua một bên, đặt cô lên phía trên người mình.

Hai thân hình một lớn một bé quấn lấy nhau trong màn đêm mà phát ra âm thanh "Ưm...ư..." qua lại. Cây gậy rõ nhô giục anh làm chuyện gì đó thú vị hơn rất nhiều lần nên anh đanh chiều theo nó vậy.

Dí đầu mình vùi xuống cơ thể trắng mịn, cái ấy bắt đầu tìm kiếm lỗ hổng không gian mà dần dà đi sâu vào, Phó Khanh Nhu sức lực có hạn cô đã dần mệt lử đi sau mấy tiếng người đàn ông giày vò bên trên.

"A...Lãnh...Đế Hàn, tên chết tiệt...tôi đau..." Phó Khanh Nhu bám víu lấy bờ vai rộng kia, miệng chửi mắng tay cào cấu lấy da thịt Lãnh Đế Hàn.

Mặc dù đau nhưng anh vẫn không lên tiếng vì anh biết người phụ nữ trước mặt này còn trải qua sự đau đớn nhiều hơn anh gấp mấy lần.

Sự thúc dục dần nhịp nhàng và cũng nhẹ nhàng hẳn khiến Phó Khanh Nhu dần buông lỏng cơ thể hơn, Lãnh Đế Hàn lúc này mới buông lời "Không đau nữa?"

Phó Khanh Nhu bĩm môi, đầu tựa vào lòng ngực anh với khuôn mặt ứa lệ đương nhiên là cô đau chỉ là cô không muốn nói nữa. Vừa trấn an xong thì Lãnh Đế Hàn lại ra một đòn chí mạng khác, anh nói "Lần này mới thật sự đáng la."

Đi đến tận cùng nơi sâu nhất có thể đến, Lãnh Đế Hàn mãnh liệt phóng chất dịch không thể kiềm chế được vào bên trong tử cung của cô. Như có hàng vạn con kiến kéo đuôi nhau cắn vào da thịt bên trong khiến Phó Khanh Nhu hết lên thảm thiết "A..." rồi cắn mạnh vào vai Lãnh Đế Hàn để chịu đựng.

Sau khi đã giải phóng hết dục vọng của mình, người đàn ông trai tráng, cường lực kia mới bắt đầu quan tâm cô vợ nhỏ của mình. Thấy cô vì mệt mà ngủ thiếp đi trong nước anh mắt, anh có chút chua xót mà chầm chậm đặt cô xuống giường, đắp chăn lên cho cô rồi cũng quay xê người sang cạnh bên mà chìm giấc.