Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 11: CƠ THỂ CÔ CÒN CHỖ NÀO TÔI CHƯA THẤY KHÔNG?




Phó gia.

"Lão gia, chúng ta có đi thăm con bé Khanh Nhu xem nó sống như thế nào hay không? Dù gì cái tính của Lãnh Đế Hàn cũng độc đoán tôi sợ nó không sống nổi." Tuyết Mai õng ẹo nói, bà ta cố tỏ ra vẻ mình là một người mẹ hiền hậu, quan tâm người khác lắm.

Phó Cầm Vy mặt mày đắc ý, cô ta cứ nghĩ rằng cô chị này của mình đang bị hành hạ như con chó ở biệt nhà họ Lãnh. Nhưng cô ta cũng sẽ bất ngờ hơn nếu Phó Hạ Lưu quyết định đến nhà Lãnh Đế Hàn đấy.

"Tôi cũng muốn nhờ thằng con rể này hợp tác với công ty mình đấy, chuẩn bị đi." Phó Hạ Lưu nói.

Ông ta liệu có đạt được mục đích của mình còn về hai mẹ con Tuyết Mai có vẻ rất vui mừng lon ton đi hóa trang cho bản thân trong thật sang trọng.

"Hừ, để con xem con nhỏ đó có bị Lãnh Đế Hàn đày đọa đến chết không chứ? Nghĩ thôi đã thấy kích thích và mong chờ rồi." Phó Cầm Vy hả hê buông lời.

"Haha, chắc chắn là sống không bằng chết rồi. Chúng ta nên để cảnh này cho Trần Uyển thấy mới hay được, để bà ta từ nay hết vênh váo đi." Tuyết Mai nói rồi lại chuyển hướng đi về phòng mới của người vợ cả.

Bởi vì trước đây Trần Uyển sống trong phòng củi, ngày ngày phải nấu ăn ba bữa cho cái nhà này nên sau khi Phó Khanh Nhu gã đi bà mới được chuyển đến một căn phòng đỡ hơn.

Đi vào mà không một tiếng hỏi han hay đã được sự cho phép Tuyết Mai lớn tiếng "Haiz, hôm nay lão gia và tôi sẽ đến nhà của Khanh Nhu nhưng thật tiếc là mẹ ruột nó lại không có được cái đặc cách này. Bà có lời gì muốn gửi tới đứa con gái yêu quý này hay không?"

Trần Uyển vừa nghe thấy tên con gái mình thì nhảy dựng hết cả lên mà nói "Bà và lão gia muốn đi đến nhà Lãnh Đế Hàn? Có thể cho tôi đi cùng không..."



"Làm sao mà được đây cô cả, bố chắc chắn không đồng ý đâu. Đành vậy, hay là gì ở nhà chờ tin đi đến đó có khí lại đau lòng rồi bị làm sao thì ai chịu gánh hậu quả đây?" Phó Cầm Vy cắt ngang lời của Trần Uyển.

'Đau lòng? Không lẽ Khanh Nhu xảy ra chuyện gì sao, mình phải đến đó cho bằng được.' Trần Uyển suy nghĩ một hồi rồi mới nhỏ giọng nói với dáng vẻ cầu xin "Tuyết Mai, coi như là bà giúp tôi một lần đi. Bà nói với lão gia cho tôi theo với, tôi hứa sẽ không làm ra chuyện gì khó xử cho các người đâu."

Thầm cười trong bụng vì cuối cùng hai người kia cũng thấy được dáng vẻ con mồi ngon tự sa vào bẫy của Trần Uyển rồi.

"Bà đã nói thế thì tôi cũng sẽ chuyển lời đến lão gia, chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi một tiếng nữa chúng ta sẽ khởi hành đó." Tuyết Mai nói.

........

Chuyển qua một không gian khác, Lãnh Đế Hàn cả đêm không về phòng mà ngủ cạnh Phó Khanh Nhu. Cảnh Dương lên phòng tìm anh chẳng thấy bóng dáng người đâu, ông cứ tưởng giờ này thiếu gia đã đi làm nên quay người đi về hướng phòng của thiếu phu nhân gọi cô dậy ăn bữa sáng.

Cốc! Cốc!

Gõ cửa tận mấy tiếng cũng không thấy ai trả lời, Cảnh Dương ông cũng không có cái gan mở cửa đi vào nên thôi vậy.

"Ai?" Lãnh Đế Hàn lên tiếng, giọng nói lạnh lùng đến tận tủy hù dọa vị quản gia già một phen.

'Thiếu gia...là giọng của thiếu gia, tại sao cậu ấy lại ở bên trong?' Cảnh Dương rối như tơ vò vắt óc nghĩ ngợi, rồi nhanh chóng trả lời "Là tôi đây thiếu gia, tôi đến gọi thiếu phu nhân xuống ăn sáng."



"Ừ, ông xuống trước đi." Lãnh Đế Hàn ừ một tiếng nặng nề, anh quay người qua gọi Phó Khanh Nhu dậy nhưng lại bị cô đẩy ra.

"Để tôi ngủ tí nữa đi." Mơ màng lên tiếng.

Hừ, dám đẩy anh cơ đấy. Thú vị lắm, nhìn rõ trên khuôn mặt của người đàn ông là cả một biểu cảm hết sức khó tả. Anh đi ra khỏi phòng cô với chiếc áo chưa gài hết cúc, trước ánh nhìn của mấy cô giúp việc anh liếc mắt đùng đùng sát khi khiến bọn họ cúi đầu xuống không dám ngước lên nhìn nữa.

Trong đầu của mấy người đó bây giờ chỉ toàn là ý nghĩ 'Thiếu gia còn mãnh mẽ về phương diện ấy sao?' Có lẽ mấy người đó đều cho rằng anh không gần phụ nữ là vì anh yếu sinh lý hoặc thích chơi gay yêu đồng tính nhưng hôm nay coi như là đã được khi sáng con mắt rồi.

Tắm rửa xong Lãnh Đế Hàn lại chui qua phòng của cô vợ nhỏ, anh lại một lần nữa gọi cô dậy "Có dậy nấu bữa sáng cho tôi không?"

'Bữa sáng? Tên Lãnh Đế Hàn chết tiệt này chỉ biết ăn rồi lại ăn thôi à. Mình còn không dậy được thì nấu bữa sáng kiểu gì, mặc kệ tên điên này.' Thầm mắng mỏ mà không để ý Lãnh Đế Hàn đã chuẩn bị sẵn quần áo cho mình, cô vẫn nhắm mắt không chút cựa quậy.

Anh bế đứng cô dậy rồi lấy quần áo mặc luôn cho cô, không phải nói thì chúng ta cũng biết rằng Phó Khanh Nhu sẽ la lên nhưng lại không ai đoán được Lãnh Đế Hàn sẽ bá đạo như nào..

"A...để tôi tự mặc..." Phó Khanh Nhu hoảng loạn.

"Cô nghĩ cơ thể cô còn chỗ nào tôi chưa thấy không? Đứng yên đi." Lãnh Đế Hàn bá đạo khẳng định mọi thứ một cách không kiêng dè.

"Đã thế thì tiện thể đưa tôi xuống phòng ăn luôn đi, coi như làm người tốt đến cùng vậy." Phó Khanh Nhu được đà lấn tới nhưng Lãnh Đế Hàn chẳng nói gì. Cuối cùng rồi anh cũng bế cô đến tận nơi ngồi tận bàn ấy chứ.