Lãnh uyển.
Người đến người đi quả thật không ai đoán chừng được, chỉ vẻn vẹn trong vòng một ngày mà quả thực có rất nhiều điều xảy ra.
Nhìn lại lúc sáng là một dàn người tấp nập thì bây giờ lại chỉ còn lại mỗi mình Phó Khanh Nhu, cô đưa mắt nhìn nắng đang chói rọi mờ nhạt phía ngoài bầu trời xa.
Thở dài một hơi đầy mỏi mệt, Phó Khanh Nhu đi về phòng mình trên những bước chân thật chậm rãi. Cô cảm thấy cơ thể có chút yếu đi, đầu óc cũng mơ hồ hẳn, rõ là vừa rồi còn rất khỏe nhưng giờ mặt mũi tái mét đi.
Cảnh Dương thấy cô chưa ăn trưa thì lên tiếng gọi lại ''Thiếu phu nhân, có cần cho người mang thức ăn lên phòng cho cô không?''
''Không cần đâu bác Cảnh, cháu không đói.'' Nói xong cô nhanh chân về phòng.
........
Cương Trực lái xe đưa thẳng boss của mình đến tận cửa công ty, đây hẳn là lần đầu như vậy. Thường thì Lãnh Đế Hàn sẽ đi từ thang máy ở hầm đỗ xe mà thẳng lên phòng làm việc nhưng hôm nay anh rất lạ lại muốn đi bằng cổng chính.
Bước xuống khỏi con xe Rolls-Royce Boat Tail đầy uy quyền, Lãnh Đế Hàn không nhanh không chậm tiến bước đi vào công ty. Theo sau là cả một dàn vệ sĩ, tất cả các nhân viên cũng nghiêm túc đứng thành hai hàng chào đón anh như chào đón tổng thống.
Không kìm nổi tò mò một vài người nhân viên không biết điều mà nhỏ tiếng thút thít, Lãnh Đế Hàn rất ghét điều này. Anh dừng lại rồi lên tiếng ''Các người biết nên làm gì rồi.''
Ánh mắt thật đáng sợ, những người đàn ông theo sát anh liền rời hàng mà kéo mấy kẻ không biết điều lúc nãy đi. Mạn Yên đi lên phòng chủ tịch thì không thấy anh đâu, vừa hay đi xuống lại bắt gặp anh ngay trước cửa thang máy.
''Chủ tịch...lịch trình ngày mai của anh.'' Nói rồi Mạn Yên đưa tờ giấy gì đó lên phía trước mặt người đàn ông.
Lãnh Đế Hàn vẫn vậy, anh không vứt ra khỏi miệng nổi một từ nào. Để mình Mạn Yên hơi ửng đỏ hai má suy nghĩ viễn vong 'Lần này mình cũng sẽ là bạn nhảy của anh ấy như trước đây nhỉ?'
Cương Trực xếp gọn xe xong thì không chần chừ đi thẳng về phòng thư kí chủ tịch, vừa mở máy tính ra là cả đống tin nhắn được gửi đến. Đấy cũng chính là bản lịch trình của Lãnh Đế Hàn và một số bản giới thiệu của bên các tổ kĩ thuật.
''Haiz, lúc nào mình mới được nghỉ hưu đây?'' Cương Trực khuôn mặt bất lực, thở dài ngán ngẫm.
Ting! Ting! Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh tan mọi suy nghĩ lúc bấy giờ của vị thư kí trẻ. Số máy hiện lên trên màn hình không quá xa lạ mà chính là của Cảnh Dương.
''Alo! Có chuyện gì sao?'' Cương Trực hỏi.
''Thiếu phu nhân vừa tắm xong thì liền ngất lịm đi rồi, thiếu gia đâu mau đi nói với cậu ấy đi.'' Cảnh Dương hốt hoảng nói.
Cương Trực nghe đến đây cũng không kiềm được đôi chân của mình, anh vội vội vàng vàng chạy qua phòng kề cạnh nhanh chóng truyền ý ''Boss, thiếu phu nhân ngất xỉu rồi.''
'Ngất xỉu? Lúc sáng còn đang yên đang lành, tự dưng sao lại bị bệnh được. Người phụ nữ này đúng là yếu ớt mà.'' Lãnh Đế Hàn vừa đến công ty bây giờ lại đốc tháo đi về biệt thự, số anh đúng là bị cô thay đổi trong chốc lát, lên xuống như diều gặp gió.
''Lái xe.'' Lãnh Đế Hàn gằn giọng.
Bấm máy gọi cho ai đó một cuộc không quá mấy phút, Lãnh Đế Hàn lại rời khỏi công ty bằng cửa chính khiến đám nhân viên hứng mắt khó hiểu.
Con xe bon bon trên cả đoạn đường không quá dài, anh chợt nghĩ 'Tại sao mình lại phải quan tâm đến cô ta, bị bệnh thì mời bác sĩ đến là được rồi...'
Mắc gì anh có cái suy nghĩ này, nhưng mà cũng đúng bây giờ mà anh về nhà thì mọi thứ vẫn vậy thôi. Anh cũng không thay đổi được điều gì, thế nhưng sau khi suy nghĩ dài dòng, lôi thôi thì anh vẫn quyết tâm về biệt thự.
Vừa về đến cổng, Lãnh Đế Hàn đã nhanh chân chạy ngay vào nhà. Cương Trực lắc đầu cảm thán ''Đây có còn là boss mà mình quen không?''
''Thiếu gia, cậu về rồi. Bác sĩ đang khám cho thiếu phu nhân ở bên trong.'' Cảnh Dương không đánh cũng tự khai, không hỏi cũng tự nói.
Ngược lại Lãnh Đế Hàn lại chỉ ''ừm'' một cái nhẹ nhàng cho xong chuyện, anh mở cửa đi vào bên trong căn phòng nơi Phó Khanh Nhu đang nằm yên ngủ một giấc đầy mệt mỏi.
Chỉ là tại hằng ngày cô luôn quấn lấy anh, lắm chuyện lắm lời bây giờ lại chẳng nói một câu nào khiến anh có chút khó chịu.
Sau một hồi khám xét, Tần Duy cũng tìm ra nguyên nhân Phó Khanh Nhu ngất xỉu, anh cởi khẩu trang ra từ từ buông lời ''Cô ấy không sao, chỉ là bị say nắng rồi cộng thêm ăn uống không đúng bữa nên mới ngất thôi. Lãnh thiếu không cần quá lo đâu.''
''Hừ, cậu cũng thật biết ăn nói. Nhìn tôi giống lo cho cô ta thế à, mắt cậu vấn đề không?'' Lãnh Đế Hàn không nhìn lấy Tần Duy dù chỉ một cái, anh cứ thế nghiêm giọng hẳn mà buông lời.
Tần Duy im bặt không nói thêm gì nữa, anh cầm lấy hộp y tế của mình rồi rời đi. Cảnh Dương theo sau tiễn anh thêm một đoạn cũng tiện thể hỏi luôn việc cân đối lại các món ăn trong bữa giúp Phó Khanh Nhu mau khỏe lại.
Rõ là bác sĩ riêng của Lãnh Đế Hàn, Tần Duy còn lạ gì tính của vị thiếu gia cao ngạo này cơ chứ. Cười thầm mà phán một câu ''Thay đổi rồi, đúng là nhờ có cô ấy nhỉ?''