Khoảng chừng năm phút sau.
Cứ ngỡ điểm hẹn của hôm nay sẽ rất nhàm chán như những lần trước nhưng không, mọi thứ ở đây đã làm cô phải nhìn bằng con mắt khác.
Cũng bởi vì bao nhiêu năm sống ở nước ngoài đã quá quen với phong cách nhã nhặn nhưng có phần cổ điển nên Cố Thiên Tâm rất bất ngờ trước khung cảnh tầng trên của khách sạn này.
'Cứ cho là qua vòng sơ thẩm rồi nhỉ? Để xem tên kia còn có tài cán gì hơn việc chọn địa điểm không?' Cố Thiên Tâm không ngừng nghĩ ngợi đôi điều.
"Mời cô vào bên trong, tôi xin phép rời đi trước." Cô phục vụ nhanh chân chuồn khỏi nơi này một cách nhanh chóng.
Cố Thiên Tâm dần bước vào bên trong, nhìn từ đằng sau cô không ngừng cảm thán một điều rằng đối tượng xem mắt với mình hôm nay có vẻ cũng có chút gia thế này nọ.
Nhưng thứ tiền tài mà bao người phụ nữ khác đòi hỏi ở bạn trai mình phải có thì cô lại hoàn toàn không chú tâm đến, bởi cô vốn chẳng thiếu chút tiền ngoài thân đó.
Đối với một người thuộc tip sống tự lập như Cố Thiên Tâm thì tiêu chí mà cô đặt ra cho người đàn ông của mình là tự thân kiếm ra từng đồng tiền, sẵn sàng hy sinh để gầy dựng một gia đình hạnh phúc. Chứ không phải loại ăn bám dựa trên tiền tài của bố mẹ.
Cố Thiên Tâm đi đến bàn rồi ngồi xuống một cách nhanh gọn, cô chẳng dài dòng cứ thế vào thẳng luôn vấn đề mà không nhìn xem mặt mũi người đối diện.
''Chào anh, cho tôi mạn phép hỏi một câu trước được không? Hôm nay anh đến đây là tình nguyện hay bị ép buộc bởi gia đình vậy?''
Người đàn ông bị hỏi cho ngơ ra, rõ là câu trước còn hỏi ý kiến của anh nhưng câu sau lại tiếp ý rồi. Anh không nhịn được mà suy nghĩ 'Cô gái này là ai? Đúng là làm mình cảm thấy có chút thú vị rồi đấy.'
''Thế hôm nay cô đến đây là tình nguyện hay bị ép buộc?'' Một giọng nói trầm mà phần nào lạnh lùng được vang lên. Phải nói là đã thu hút được Cố Thiên Tâm, cô cứ thế không chần chừ đưa mắt nhìn xem nhan sắc của người đàn ông.
''Là anh?'' Cố Thiên Tâm ngạc nhiên thốt lên.
''...'' Đình Tư Kì sốc ngang, chẵng lẽ lại trùng hợp đến vậy.
Hai người cầm điện thoại lên mò mẫm làm gì đó rất đáng ngờ 'Cố gia có một đứa con gái vừa về nước nghe nói rất giỏi giang con mà còn không ưng ý thì xem chừng ngày nào cũng phải đi xem mắt cho mẹ./ Con nhớ lấy lòng người ta nhiều vào, con trai Đình gia chỉ có một người là Đình Tư Kì thôi, cậu ta là một trong những người có tiền đồ rộng mở trong nước rồi đó. Đừng làm bố mẹ thất vọng không thì điều con ghét nhất sẽ xảy ra thường xuyên cho xem, mẹ không có tính kiên nhẫn đâu.'
Cố Thiên Tâm và Đình Tư Kì đều bị dọa cho hú hồn chim én, thật không ngờ những ông bố bà mẹ kia lại đưa điểm yếu của mình ra để ràng buộc mối quan hệ giữa hai nhà.
''Thôi thì cứ làm theo ý họ muốn đi.'' Cả hai cùng lên tiếng, bốn mắt cùng lúc nhìn nhau nhưng người đỏ mặt mà cúi đầu xuống trước lại là Cố Thiên Tâm. Cô không ngờ được người đàn ông đối diện mình kia lại là một tên khá hợp gu của bản thân, có lẽ bởi vậy mà phần nào cô đã có chút muốn tìm hiểu anh.
Hai người bắt đầu ăn xong bữa cơm bàn bạc đôi chuyện rồi mới ra về.
.........
Quay lại với một khung cảnh khác, đúng là có chút mong chờ đến lạ.
Phó Khanh Nhu được đặt ngồi lên bàn làm việc trước mặt là người đàn ông cao ngạo đầy uy lãnh rồi bị ép hỏi ''Cô lại có bất mãn gì?''
'Ừ thì tôi thấy cái cô trà xanh kia cũng rất ra gì nên mới để anh với cô ta đi cùng thôi mà, cần gì phải căng mặt đến dây thần kinh cũng dần hiện lên thế không cơ chứ!' Một dòng suy nghĩ xoẹt qua trong đầu người phụ nữ.
Để Lãnh Đế Hàn tức đến đầu muốn xì khói như thế rồi mà cô còn đăm chiêu thãn nhiên cho được thiết nghĩ người phụ nữ không sợ trời không sợ đất phải mang tên 'Phó Khanh Nhu' mới được.
''Rõ ràng ở công ty anh nhiều ong bướm vây quanh chờ cơ hội được đi thảm đỏ với anh thế mà, còn cần tôi làm gì? Tôi lại chẳng muốn đến mấy nơi ồn ào đâu.'' Phó Khanh Nhu mặt không cảm xúc cứ thế buông lời nhưng lòng ngực lại có chút khó chịu khi nghĩ đến cái tên Mạn Yên.
''Hừ, cô cứ mơ đi. Từ trước tới giờ việc rút lại lời nói đối với tôi chưa từng xảy ra.'' Lãnh Đế Hàn bá đạo tuyên bố, anh không ngờ điều này trực tiếp đánh thẳng vào ý nghĩ hiện tại của cô.
Lòng đang bất an bỗng được an ủi hẳn, Cố Thiên Tâm bĩm môi lời nói dần được buông ra từ khóe miệng căng mọng ngọt ngào ''Ừm, muốn tôi đi cũng được nhưng giờ tôi rất đói có phải anh nên làm việc tốt gì đó không, Lãnh thiếu?''
Lãnh Đế Hàn cạn ngôn, Phó Khanh Nhu cô quả là làm anh phải nhìn bằng con mắt khác rồi đấy. Thế nhưng vợ anh mà, mặc dù hai người có thường xuyên ân ái đi nữa thì vòng phòng vệ trong cô vẫn luôn rất nghiêm nghặt chưa chịu mở lỏng.
Lãnh Đế Hàn mạnh miệng hỏi ''Muốn được bế ra tận xe hay tự đi.''
Nghe đến đây Phó Khanh Nhu đỏ mặt mà nhảy dựng lên như một chú cún con dễ thương xù lông khi thức giận, cô thanh giọng đáp ngay ''Anh có liêm sỉ tí đi ông chú, già rồi mà còn dở thói dê xồm à?''
Ái chà, hơn nhau gần chục tuổi thôi mà cô lại gọi anh là ông chú sao? Có quá đáng lắm không đây, nhưng nhìn lại Lãnh Đế Hàn chỉ thấy khuôn mặt anh có chút đen sì như đít nồi thôi.
Liệu cô có bị trừng phạt?