Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 79




Cuối năm, vụ án của Lý Lăng Bạch và Toàn Tư Vân chính thức được xét xử và phán quyết. Lúc này Lý Cận Dữ và Diệp Mông đã về Ninh Tuy, Lý Trường Tân và Lý Trác Phong ở Anh, người tham dự chỉ có anh cả của Lý Lăng Bạch, Lý Duy Thành. Cả phiên tòa, ông ta không hề trao đổi với Lý Lăng Bạch lần nào, ngay cả một cái liếc mắt cũng không, nghe toà phán quyết xong, ông ta đứng hẳn lên, gài lại cúc áo vest rồi bước đi.

“Bị cáo Toàn Tư Vân, vì phạm tội lừa đảo, phạt 10 năm tù; tước đoạt quyền chính trị 4 năm; vì phạm tội cố ý giết người (xúi giục người khác tự sát phạm vào tội cố ý giết người) phán tử hình và tước đoạn quyền chính trị chung thân. Bị cáo Lý Lăng Bạch, vì phạm tội buôn lậu đồ cổ, phạt tù 8 năm, tước đoạt quyền chính trị 2 năm; phạm tội rửa tiền, phạt tù 15 năm, tước đoạt quyền chính trị 8 năm; phạm tội lừa đảo, phạt tù 10 năm, tước đoạt quyền chính trị 4 năm; phạm tội giết người, phạt tử hình và tước đoạt quyền chính trị chung thân...Nếu không chấp nhận phán quyết của tòa, bị cáo có thể tố tụng trong vòng mười ngày thông qua tòa hoặc người đứng đầu tòa án nhân dân....”

Hai người đều không đề nghị tố tụng.

Phiên tòa này rất đông người đến dự nhưng lại yên tĩnh đến lạ. Phân tích vụ án xong, người nghe đều rơi vào im lặng, khiếp sợ trước những tội ác biến thái của Toàn Tư Vân và Lý Lăng Bạch. Bác sĩ tâm lý, một nghề nghiệp được kính trọng nay cũng bị Toàn Tư Vân làm ảnh hưởng. Tham dự phiên tòa có rất nhiều khuôn mặt thân quen, Ôn Diên, Lương Vận An, Lỗ Minh Bá, còn có cả Lương Bình, học sinh của Lỗ Minh Bá.

Cho đến nay Ôn Diên vẫn không thích cặp vợ chồng Lỗ Minh Bá và Toàn Tư Vân. Con người Lỗ Minh Bá xưa nay vẻ ngoài như là đạo đức hiền lương lắm, hồi đó có lẽ Lý Cận Dữ bị mắc chứng trầm cảm hoặc ăn nhầm bùa mê thuốc lú mới cắn câu chứ Ôn Diên không nuốt nổi thể loại này. Gì mà học sinh tâm đắc nhất cũng là học sinh khó mở lời nhất, chẳng qua là cố ý nói những lời khó nghe, độc ác mà thôi. Vì lúc đó Lý Cận Dữ làm ảnh hưởng đến đội, miệng thì nói là không quan tâm nhưng lời nói chỉ khiến Lý Cận Dữ thêm áp lực mà thôi. Những chuyện này, Ôn Diên nghe Diệp Mông và Lương Vận An nói với nhau.

Nghe phán quyết xong, mặt Lỗ Minh Bá trắng bệch. Lúc vào WC rửa tay, ông ta gặp phải Ôn Diên.

“Thầy Lỗ.” Ôn Diên chủ động chào hỏi.

Lỗ Minh Bá nhìn anh ta, không còn tâm trạng nào mà ôn lại chuyện cũ nữa, chỉ ừ một tiếng rồi vội vàng rời đi. Ôn Diên cười cười, cả người dựa vào bồn rửa tay, chậm rãi mở lời: “Thầy và cô Toàn không có con sao?”

Lỗ Minh Bá từng nghe Toàn Tư Vân nói. Ôn Diên là một học sinh khó bảo, không phải là kiểu nhốt mình một góc, khách khí, niệm tình thầy trò như Lý Cận Dữ, mà là kiểu không kiêng nể gì ai, kiểu học sinh này nói chuyện thẳng thừng và khó nghe nhất. Lỗ Minh Bá quả nhiên không kiên nhẫn, không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ xoay người muốn rời đi, Ôn Diên lại nói tiếp: “Ầy, lúc đầu cô Toàn làm thế nào mà thuyết phục được thầy là không cần phải có con thế? Tình cảnh như bây giờ, e là có hơi khó khăn rồi, đương nhiên, người đức cao vọng trọng như thầy đây sẽ có nhiều cô gái đồng ý nhào vào bù đắp để thầy không bị mất giống nòi rồi, nhưng bây giờ thầy mà muốn sinh con thì e là....”

Ôn Diên không nói nữa, để cho câu chuyện có chút dư vị.

Lỗ Minh Bá đã bước đến cửa WC rồi bỗng nhiên dừng lại, lạnh lùng quay lại nhìn Ôn Diên: “Cậu có ý gì?”

Lương Vận An đứng ở cửa đợi Ôn Diên, nghe tiếng nói chuyện thì ngẩng đầu lên nhìn rồi ngay tức khắc trợn trắng mắt, được lắm, vị đại ca này lại đổ dầu vào lửa rồi. Đang muốn báo thù cho Lý Cận Dữ?

Ôn Diên đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt Lỗ Minh Bá, khuôn mặt gàn dở cười đến là vô hại, thậm chí còn đưa tay vỗ vỗ vai ông ta: “Thầy Lỗ thầy không cần phải căng thẳng, em chỉ là có ý tốt nhắc thầy biết, cô Toàn cũng không hẳn là không để lại gì cho thầy, nói không chừng còn để lại cho thầy một đứa con trai ấy chứ.”

“Không thể nào! Bà ấy từ lâu đã....”

Lỗ Minh Bá theo bản năng rống to lên.

Nhưng lại im bặt rất nhanh. Biểu cảm trên mặt trở nên hoảng loạn không rõ. Những nghi vấn từ xa xưa cũng dần dần chất lên trong lòng. Ôn Diên là một nhà tâm lý học chuyên nghiệp, anh ta thừa biết cách đâm vào điểm chí mạng của người khác. Ví dụ như Toàn Tư Vân đúng là có con thật thì không thể giấu Lỗ Minh Bá đến mức không lộ chút sơ hở nào, hai người đã sống chung nhiều năm vậy rồi, chắc chắn có nghi kỵ, có cãi nhau. Có một vài chuyện, nói bóng gió còn khiến người ta khó chịu hơn nói thẳng.

Lỗ Minh Bá giờ đây đã rơi vào hồi ức, từng hình ảnh vụt qua trong đầu ông ta nhanh như cắt.

Mười mấy năm trước, bà ta ôm trong lòng một búp bê trẻ con. Những lời nói kỳ lạ trong điện thoại cũng khiến ông ta không ít lần hoài nghi Toàn Tư Vân có người đàn ông khác. Toàn Tư Vân lần nào cũng thề thốt phủ nhận, Lỗ Minh Bá cũng luôn tự nhủ có lẽ mình đa nghi quá.

Ai ngờ, lời nói của Ôn Diên khiến ông ta bị đả kích mạnh, có lẽ từ lâu bà ta đã có con với người khác rồi. Lỗ Minh Bá đã hai đời vợ, Toàn Tư Vân thì chỉ có ông ta là người đâu tiên, nhưng Lỗ Minh Bá niết trước đây bà ta rất rất yêu một người đàn ông.

Ôn Diên thở dài: “Cô Toàn là người bảo thủ, đứa con trai lén lút sinh cùng với người yêu cũ thì chắc cả đời cũng khó mở lời.”



Lỗ Minh Bá chấn kinh, vẻ mặt ngày càng khó coi.

Khó mở lời, khó mở lời, đây là câu ông ta từng nói với người học trò kia.

“Cậu và cậu ta là thế nào?”

“Ừm, nói chung là nếu cậu ấy chịu gọi tôi bằng anh thì lời tôi nói với ông lúc này còn khó nghe hơn thế.”

Ôn Diên nhỏ tuổi hơn Lý Cận Dữ, chỉ là có sở thích tranh ngôi háo thắng mà thôi, ví dụ đòi đối phương gọi bố.

*

Một ngày ngước khi thi hành án tử hình, Lý Lăng Bạch nằm trên giường trong phòng giam lạnh lẽo, bà ta xin quản ngục cho một điếu thuốc rồi nằm nhắm mắt lại, từ từ nhớ lại một đời, nhưng bà ta phát hiện, có rất nhiều chuyện bà ta đã không còn nhớ nổi nữa rồi.

Ví dụ như chuyện Lý Minh Hiên tại sao lại yêu bà ta. Lần đầu tiên của hai người là khi nào, ai chủ động, bà ta cứ tình trong như đã mặt ngoài còn e, cuối cùng Lý Minh Hiên chủ động ra tay, những chuyện này bà ta đều đã không còn nhớ rõ nữa rồi.

Hôm đó, Lý Trường Tân đến thăm tù, trong hồ sơ là tờ giám định thân nhân, ông đến xác nhận ngày sinh với bà ta.

“Lăng Bạch, thực ra bố nên xin lỗi con. Nếu lúc đầu không phải vì bố muốn giữ lại một đứa con cho Minh Hiên thì những chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”

“Mẹ con và vợ của bố cùng nhau lớn lên, tình cảm của hai người tốt đến nỗi đến một người chồng như bố cũng phải ghen tị. Sau đó mẹ con vì một người đàn ông mà sinh bệnh thần kinh, bà ấy mặc kể lời khuyên nhủ, ngăn cản của vợ bố để sinh con ra, nhưng lại chết vì bệnh ngay sau đó. Thế là vợ bố quyết định nuôi con, quyết định này là của bà ấy, lúc đó bố còn ngăn cản, vì chuyện này...cũng tương đối phức tạp, con lại lừa một bé gái, lúc đó chúng ta chỉ có một mình Duy Thành nên không biết chăm con gái thế này.”

“Thế người đàn ông kia đâu?” Lý Lăng Bạch lúc đó đã hỏi ông câu này.

“Ông ta bị bệnh AIDS, lúc bố tìm được ông ta thì ông ta cũng vừa cầm trên tay giấy báo xét nghiệm, ông ta nói là mẹ con lây cho ông ta. Ông ta nói xưa nay ông ta chưa yêu ai không sạch như thế, vì ông ta có đi với gái cũng sẽ chú ý dùng biện pháp an toàn, chỉ có với mẹ con là quên mất. Mẹ con không bị AIDS, nhân cách cũng rất tốt, chỉ là lỡ yêu phải một người không nên yêu. Bố nghĩ, vợ bố sẽ không đồng ý giao con cho ông ta, nên đồng ý nuôi con.”

“Cho nên tôi và Lý Minh Hiên không phải chị em ruột sao?”

Lý Trường Tân đáp: “Dù không phải chị em ruột, nhưng vợ chồng bố luôn xem xem hai đứa như con ruột của mình, bà ấy đương nhiên không thể chấp nhận chuyện hai đứa...cho nên lúc đó chúng ta chọn cách không nói cho con biết sự thật, là hy vọng tình cảm cả hai đứa không tệ đi, cho nên chúng ta mới gửi Minh Hiên ra nước ngoài.”

Nhà ba anh em, Lý Duy Thành, Lý Minh Hiên, và bà ta. Lý Lăng Bạch còn nhớ, thực ra tình cảm của bà và anh cả không lạnh không nhạt, dường như Lý Duy Thành không có tình cảm gì với bà ta, ngược lại Lý Minh Hiên thì rất hay dính lấy bà ta, cho nên anh cả bị ra rìa, còn tình cảm của hai người họ thì vô cùng thân thiết. Mãi đến sau này vượt quá giới hạn, Lý Lăng Bạch vẫn không thể dừng lại kịp thời mà để mặc nó tiếp tục phát triển.

Lý Minh Hiên vừa đẹp trai lại rất thích quấn lấy cô, hồi đi học, y được rất nhiều người theo đuổi, trí nhớ rất tốt, IQ hơn người, cuộc thi nào cũng giành giải nhất, trong mắt luôn lấp lánh ánh sáng.

Lúc đầu Lý Lăng Bạch là vì hư vinh, có một người em trai vừa đẹp trai, tài giỏi lại nghe lời như thế, bà ta đương nhiên là cưng chiều hết mực.

Lần đầu tiên vượt rào là vì hiếu kỳ, vì muốn thăm dò. Hai người nằm trên giường, Lý Minh Hiên đưa tay vào trong áo bà, giọng tội nghiệp nói muốn xem ngực con gái. Bà ta đương nhiên cự tuyệt, Lý Lăng Bạch nào có gan lớn đến thế, ngay lúc nhận ra tình cảm này đang đi chệch hướng thì chuyện đã không còn cứu vãn được nữa. Lúc mới đầu bà ta thường né tránh những hành động, lời nói mập mờ của Lý Minh Hiên, nhưng y lại ngày càng vượt quá chừng mực của một người em trai. Tối hôm đó, sau khi tắm xong, bà ta ngồi đọc sách lý luận kinh tế, Lý Minh Hiên xông vào phòng, thậm chí còn không cởi đồ đã cưỡng ép bà phải quan hệ.

Vì y ghen rồi. Lúc đó Lý Lăng Bạch đã bắt đầu hẹn hò với bố của Lý Tư Dương.



Từ lần đó, Lý Lăng Bạch nhận ra Lý Minh Hiên là người có tính chiếm hữu cao, dục vọng cũng rất biến thái. Chỉ cần hôm nào bà ta đi gặp người yêu là tối hôm đó Lý Minh Hiên sẽ ngủ trong phòng bà ta, thậm chí nói với bà ta rằng nếu chị không chịu chia tay thì em sẽ duy trì kiểu quan hệ này suốt đời.

Lý Lăng Bạch thừa hiểu mình không hề yêu Lý Minh Hiên, ban đầu bà ta chỉ muốn tìm sự kích thích, mới mẻ, hư vinh nơi y mà thôi, càng về sau bà ta càng thấy chán ghét, sợ hãi, kinh tởm mối quan hệ này.

Sau này, bà ta bị Lý Minh Hiên giám sát điên cuồng, chỉ đành tìm cách làm lộ mối quan hệ này trước mặt bố mẹ.

Quả nhiên, lúc mẹ bà biết chuyện, bà hoảng hốt đến ngất đi. Lý Trường Tân thì ngược lại, ông bình tĩnh đến lạ. Hai ngày sau, họ quyết định cho Lý Minh Hiên xuất ngoại để làm lắng chuyện xuống.

Vào năm Lý Minh Hiên về nước, Lý Lăng Bạch kết hôn. Từ đó về sau Lý Lăng Bạch được sống an yên trong một thời gian dài, bà ta ngỡ y đã trưởng thành thật rồi. Nhưng không, 4, 5 năm trời xa cách chỉ khiến y thêm điên cuồng mà thôi.

Vào năm Lý Lăng Bạch sinh Lý Tư Dương.

Lý Minh Hiên bắt cóc Lý Lăng Bạch, y nhốt bà ta trong chung cư của mình ba ngày ba đêm, ngày ngày đêm đêm đều làm chuyện ấy với bà ta. Chồng của Lý Lăng Bạch báo cảnh sát, ngày thứ ba, cảnh sát tìm thấy Lý Lăng Bạch bị trói trong chung cư, trên người đầy thương tích, còn có cả Lý Minh Hiên lúc này đã chết vì sử dụng thuốc phiện quá liều.

Lý Lăng Bạch tưởng rằng ác mộng đã kết thúc, nhưng bà ta không ngờ rằng, mình mang thai. Đương nhiên bà ta muốn bỏ cái thai ngay lập tức, nhưng điều bà ta không ngờ tới nhất lại là, Lý Trường Tân đồng ý nhượng cổ phần công ty chỉ cần bà ta sinh ra đứa con này.

Bây giờ bà ta mới hiểu, đó chính là đứa cháu mà Lý Trường Tân yêu nhất – đứa con duy nhất của Lý Minh Hiên.

Hóa ra bà ta mới là người thấp hèn nhất trong nhà họ Lý.

Trước ngày thi hành án, người cuối cùng gặp Lý Lăng Bạch là Thẩu Cúc Hoa, cả hai gặp nhau qua video. Bà cụ và bà ta đều mặc áo cùng màu, Thẩu Cúc Hoa chậc chậc hai tiếng, kéo vạt áo nói: “Ây dà, đụng hàng rồi.”

Chỉ là một câu nói nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng lại khiến Lý Lăng Bạch khóc rống.

“Xấu thật, cô mang cái áo này đúng là quá xấu.” Thẩu Cúc Hoa lẩm bẩm, vừa nhìn người trong màn hình vừa nói.

10 ngày sau, Lý Lăng Bạch và Toàn Tư Vân thi hành án tử hình.

Tháng 12, những ân oán quá khứ đều như tuyết hòa tan trong những ngày đông. Mùa đông năm nay dài hơn bình thường, gió tuyết vừa đi qua, nhành cây đen lại đâm chồi mới, cỏ dại mãi vẫn chưa sinh trưởng, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng ve xuân vang đâu đây như muốn hỏi mùa xuân bao giờ mới đến nhỉ.

“Mùa xuân sắp đến rồi đấy.” Cây nói.

“Mùa đông năm nay chết không biết bao nhiêu là ve rồi.” Ve nói.

“Thì trái đất cũng có rất nhiều người chết đấy thôi.” Gió nói. “Nhưng cũng có rất nhiều người như được sinh ra lại một lần nữa ấy, mà thôi không nói nữa, ve con à, cậu luyện thanh cho tốt vào, đợi mùa xuân đến rồi, cậu phải hát thật to và đĩnh đạc khúc mở màn nhé.”

“Cậu vội đi đâu sao?” Ve hỏi.

Gió nói: “Tôi đi nói với sóng biển, hãy dịu dàng với con người hơn.”