Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Edit: Cos
Công chúa nhỏ tắm xong, sau đó lén lút giặt quần áo bẩn ở bên bờ hồ.
Cô đi theo con Rồng Đen lớn này vừa nghèo lại vừa thảm, ăn không ngon, mặc thì trước mắt cũng chỉ có một bộ trêи người này thôi. Về phương diện ngủ thì thật ra được cải thiện một chút, cô không cần ngủ trong sơn động hoặc trêи chân của nó nữa, cô có một chiếc giường rồi.
Ánh nắng trong núi rực rỡ nên quần áo giặt xong phơi, cũng không bao lâu là đã khô.
Lúc cô trở về không nhìn thấy Rồng Đen lớn đâu, nó luôn luôn biến mất không thấy đâu hoặc là đột nhiên xuất hiện, công chúa nhỏ đã quen rồi, nên cô cũng chẳng cảm thấy kì lạ nữa.
—— Cô bắt đầu bận bịu làm bữa trưa cho mình.
Từ công chúa nhỏ của một vương quốc hưởng cẩm y ngọc thực, cho tới thành một cô gái nhỏ sơn dã phải tự cấp tự túc, nhưng thật ra cô lại thích ứng rất nhanh.
Suốt một ngày không thấy bóng dáng Rồng Đen lớn đâu, hoàng hôn cũng đã buông xuống, công chúa nhỏ lo lắng đi tìm nó.
Tìm khắp ngọn núi cũng không nhìn thấy bóng dáng của nó đâu cả.
Theo lý mà nói nó to như vậy, nếu bò đại ở một chỗ nào đó thì liếc mắt một cái là có thể thấy ngay.
Thấy trong hồ nổi lên rất nhiều bong bóng, công chúa nhỏ ngồi xổm xuống bên hồ nhìn, nước hồ sâu không thấy đáy, cô suy nghĩ một chút rồi gọi: "Anh có ở dưới đáy hồ không?"
Qua một hồi, một đầu rồng ướt nhẹp ngoi từ dưới hồ lên. Đôi mắt màu vàng kim của nó nhìn về phía cô, có hơi phiếm đỏ: "Chuyện gì?"
"Trời tối rồi, mà anh vẫn chưa về nhà, nên tôi đi tìm."
"Nhiều chuyện." Nó chậm chạp lên tiếng, sơn động sơ sài đó cũng chẳng phải nhà của nó. Nó giết sạch loài trong tộc có ác ý với nó rồi bị thương nặng, nên chỉ ở đây dưỡng thương mà thôi.
Những chuyện này cũng chẳng cần thiết nói với công chúa nhỏ. Nó ngâm nước ở trong hồ cả một ngày, dần dần ý thức được một vấn đề. Tộc Rồng ngàn tuổi hóa thành hình người là vì kỳ động đực đầu tiên. Nhưng nó không giống vậy, nó còn chưa tới trăm tuổi đã hóa hình lần đầu tiên thành công rồi, cơ mà kỳ động đực của nó đến chậm, đến bây giờ còn chưa nghênh đón kỳ động đực đầu tiên.
Hôm nay nó ở trong nước cả ngày, cảm nhận được có hơi khó chịu, kỳ động đực của nó sắp tới rồi.
Truyền thừa nói cho nó biết, trong kỳ động đực đầu tiên phải về thánh địa tộc Rồng, giống đực tộc rồng thành niên phải hoàn thành giao phối với rồng cái thành niên, mới an toàn vượt qua kỳ động đực này.
Cho dù bị thương, nó cũng nên quay về thánh địa.
Rồng Đen chui ra khỏi hồ, bắt đầu tính toán khi nào mình quay về thánh địa.
Nước từ vảy rồng màu đen của nó chảy xuống, nó đi theo sau lưng công chúa nhỏ.
Cả ngày nay nó không giám sát công chúa nhỏ, cũng không biết hôm nay cô đã ăn cái gì.
Trong lòng rồng đang lên kế hoạch chuyện quay về thánh địa, ngược lại công chúa nhỏ ngủ rất ngon, cô đi theo nó trải qua những "Ngày khổ sở", nhưng công chúa nhỏ ở nơi thôn dã này tự vui tự vẻ.
Rồng nửa tháng không ngủ cũng chẳng sao, nó nhìn công chúa nhỏ, cảm thấy hơi khó giải quyết.
Nếu nó quay về thánh địa trải qua kỳ động đực, vậy cô phải làm sao bây giờ? Đưa cô về vương quốc Ulas sao? Không, vậy quá hời cho cô rồi, công chúa nguyên vẹn trở về, vậy thì nó nhất định là con rồng uất ức nhất trong lịch sử.
Đừng nói tới không ăn cô một miếng thịt nào, ngay cả dọa cô khóc nó cũng chưa làm được luôn.
Ăn cô luôn sao? Không thể nói tới, dù sao như vậy thì cũng không tốt lắm.
Vậy thì đưa cô về thánh địa? Đường xá xa xôi tạm thời không nói, thánh địa tộc Rồng sẽ không tiếp nhận một cô gái loài người. Rồng Đen cực kỳ do dự.
Lúc này hiển nhiên là nó đã quên, An Tây Nghiên còn đang đợi thuốc giải của nó ở vương quốc.
Nó còn chưa hạ quyết tâm thì tình huống của công chúa nhỏ ở trêи giường không đúng lắm.
Hai má cô đỏ ửng, cánh môi cũng đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Rồng Đen lớn lục lọi trong ký ức của mình, ồ thực là không may, công chúa nhỏ yếu ớt này sinh bệnh rồi.
Nó híp mắt lại, ngửi thấy mùi tử khí nhàn nhạt trong không khí.
Thật là loài người nhỏ bé, chỉ sinh bệnh một trận, thì đã phải đối mặt với cái chết.
Công chúa nhỏ phát sốt nóng vô cùng, vô thức dựa vào cơ thể lạnh lẽo của rồng, cuộn nhỏ người, cuối cùng lăn từ trêи giường mềm mại xuống, rơi vào lòng bàn tay nó.
Nó hiếm hoi trầm mặc một lát.
Nó mở miệng: "Cầu xin tôi, tôi sẽ cứu cô."
Công chúa nhỏ cuộn tròn người, không lên tiếng, sinh bệnh cũng rất yên tĩnh.
Trong không khí truyền tới một tiếng thở dài không quá vừa lòng. Ngay sau đó, thân thể Rồng Đen kịch liệt thu nhỏ lại, biến thành một chàng trai trưởng thành mặc áo choàng đen.
Sừng rồng của anh ẩn ở bên trong áo choàng, hai mắt thì một vàng một đen với cái đuôi dài sắc nhọn màu đen, thòng xuống trêи mặt đất.
Dáng vẻ nửa người nửa rồng của anh, khiến anh không hề thích hóa thành hình người tí nào.
Công chúa nhỏ nằm trong vòng tay anh.
Năm ngón tay của anh biến thành hình trảo, sau đó cắt vào bên tay trái của mình một cái, vảy rồng cứng bị vỡ, máu tươi chảy ra ào ạt.
Anh để tay sát bên miệng công chúa nhỏ, máu tươi từ khóe môi đỏ bừng của cô chảy xuống, làm ướt cả váy màu tím của cô.
Công chúa nhỏ rầm rì một tiếng, máu rồng có mùi thuốc cổ, cô theo bản năng ngậm chặt môi lại không chịu uống.
Rồng Đen có chút tức giận. Cái đồ không biết tốt xấu.
Anh ʍút̼ một cái trêи miệng vết thương, nắm lấy cằm cô, mạnh mẽ truyền máu từ miệng anh sang cho cô.
Công chúa nhỏ an tĩnh.
Cơ thể Rồng Đen cứng ngắc, đây là lần đầu hắn ở trong hình dáng con người, chạm vào bờ môi của một cô gái. Trong lòng Rồng Đen rối loạn, trực tiếp ném công chúa lại lên giường.
Anh gắt gao mím chặt môi mình, lại không nhịn được mà dùng tay sờ một cái. Sau đó buồn bực biến về hình rồng.
Qua một lúc lâu, khi ánh trăng chiếu vào trong động, công chúa nhỏ cũng đã đỡ sốt.
Rồng Đen lại lần nữa biến trở về hình người, lần này anh ghé đầu nằm bên cạnh, rũ mắt nhìn cô.
Áo choàng đen uốn lượn xòe ra, bao phủ lấy cơ thể nhỏ xinh của công chúa nhỏ.
Ngón tay thon dài của người đàn ông, dường như mang theo chút tùy hứng, kéo gương mặt mềm mại của cô đến gần anh.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
*
Sau khi trời sáng, công chúa nhỏ dụi mắt. Không thấy rồng lớn đâu, nó luôn xuất quỷ nhập thần, công chúa nhỏ cũng chẳng quan tâm đến nó nữa.
Cô còn nhớ tối qua hình như mình bị bệnh, khi cô còn ở cung điện cũng thường xuyên bị bệnh, mỗi lần đều khiến anh trai và cha rất lo lắng.
Lần này cô tưởng rằng mình sẽ không qua khỏi, không ngờ vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy cơ thể không có nơi nào khó chịu cả, ngược lại tinh thần còn sảng kɧօáϊ.
Công chúa nhỏ nhảy xuống giường, mới lạ cử động thử cánh tay, hình như cả người đã khỏe lên không ít.
Sinh mệnh của cô ngắn ngủi, cũng không thích xoắn xuýt những thứ này, vui vẻ chạy ra ngoài hang.
Bươm bướm bay lượn khắp nơi, hoa bồ công anh bay theo chiều gió thổi khắp núi, thật là một mùa hạ xinh đẹp.
Công chúa nhỏ rửa mặt ăn cơm xong, chuyện đầu tiên làm vẫn là đi tìm thuốc cho Rồng Đen.
Bầy sóc nhảy nhót lung tung ở rừng cây đi theo cô, công chúa ngâm nga một khúc hát đi ra ngoài, thắng lợi trở về.
Rồng Đen đã trở lại, thấy cô nhảy nhót trở về, nó lười nhác nâng mí mắt lên, đẩy mấy cái rương tới bên cạnh cô.
"Đây là cái gì vậy?"
Công chúa nhỏ mở chiếc rương ra, hai mắt mở to.
Trong rương đều là váy của con gái được xếp chỉnh tề.
"Quần áo của tôi!" Cô cực kỳ vui vẻ, ôm lấy cái đầu to của Rồng Đen lớn: "Cảm ơn anh!"
Mấy cái rương khác, không phải là quần áo của cô, mà là điểm tâm thơm ngon, còn có cả hoa quả nữa.
Rồng Đen lớn không kịp tránh đã bị cô ôm lấy, nó hừ một tiếng, loài người không có tự trọng này.
Nó cũng chẳng phải dã thú, là loài rồng oai hùng cao quý, công chúa nhỏ sao lại có thể động tay động chân với nó chứ?
Công chúa nhỏ đã ăn rau dại mấy ngày rồi, cuối cùng hôm nay cũng có điểm tâm cung đình ăn, cô cầm lấy mấy cái chia cho động vật nhỏ ở xung quanh.
Đám động vật nhỏ cố kỵ Rồng Đen ở bên cạnh, do dự không dám đi tới.
Rồng Đen liếc nhìn bọn chúng một cái, thu sức mạnh áp chế về, bọn chúng mới dám chạy xung quanh công chúa nhỏ, ăn ngon lành.
Rồng Đen phát hiện, loài người quá yếu ớt, chẳng qua dinh dưỡng không cân đối thôi cũng có thể sinh bệnh. Sinh vật yếu ớt như vậy có thể truyền thừa lâu như thế, còn trở thành chúa tể duy nhất của đất liền, vậy mới thấy được trí tuệ quan trọng đến nhường nào.
Rồng Đen chìm vào trong hồ, bắt lấy mấy con cá ngon nhất, cho đưa cho công chúa nhỏ nấu canh uống.
Công chúa nhỏ bưng bát vàng, ngồi xếp bằng bên bờ hồ, cái miệng nhỏ uống chén canh cá màu trắng, vừa nhìn rồng lớn bên cạnh.
Cô phát hiện ra một chuyện rất kì lạ, hình như Rồng Đen lớn bắt đầu nuôi cô rồi.
Vết thương của nó khép miệng đã khá rồi, chỉ là không biết tại sao, trêи móng của nó lại có thêm vết thương mới.
Cô sờ lên móng rồng, đau lòng nói: "Sao lại bị thương nữa rồi?"
Vết thương trêи người nó, công chúa nhỏ đều biết hết, ngày đầu tiên cô đi tìm thuốc cho nó đã đếm qua, vết thương nặng nhẹ tổng cộng có bốn năm mươi vết.
Công chúa nhỏ nghĩ thầm, nó thật là đáng thương, nhất định là một con rồng nhỏ bị tộc nhân ghét bỏ.
Bàn tay mềm mại của thiếu nữ loài người nhẹ nhàng vuốt lên móng rồng của nó, nó rũ mắt nhìn cô, trong lòng khẽ dâng lên cảm xúc sung sướиɠ.
Đút cho cô nhiều máu như vậy, coi như cô còn ngoan ngoãn.
Ăn cơm chiều xong, rồng lớn còn tìm được mấy quả màu đỏ tươi, ngửi mùi quả này thật thơm vô cùng, đám động vật nhìn thấy quả này, trong mắt lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi.
"Đây là quả gì?" Công chúa nhỏ chưa từng nhìn thấy loại quả này.
Rồng Đen bình tĩnh nói dối: "Hoa quả để dùng sau khi ăn cơm."
Công chúa nhỏ nhìn thấy ánh mắt tha thiết của đám động vật, cô vừa muốn chia cho bọn chúng thì bị móng vuốt của Rồng Đen lôi cô lại: "Không được chia."
Nó phóng sức mạnh áp chế ra, đám động vật sợ hãi bỏ chạy thục mạng.
Được rồi, không chia thì không chia.
Công chúa nhỏ lấy một quả đút cho nó trước, điều này khiến nó vô cùng hưởng thụ, cũng không có thái độ hung ác nữa.
"Cho anh ăn."
Thấy nó quả thực không ăn, công chúa nhỏ mới ăn hết cả năm quả.
Chua chua ngọt ngọt, ngon vô cùng.
Đương nhiên ngon rồi, cây Râu Rồng năm trăm năm mới kết quả một lần, con người ăn vào sẽ giúp kéo dài tuổi thọ, còn rồng ăn vào sẽ giúp sức mạnh lớn mạnh hơn. Nhưng cây Râu Rồng sinh trưởng ở vách núi cao dựng đứng, xung quanh toàn là cỏ độc, chỉ loài rồng không sợ đao thương, không sợ cỏ độc mới có thể hái được.
Từ khi có quần áo, cũng có người tìm thức ăn cho cô, cuộc sống của công chúa nhỏ trở nên vô cùng thoải mái.
Rồng Đen biết, mỗi khi hoàng hôn buông xuống cô đều âm thầm chạy tới hồ nước tắm rửa.
Công chúa nhỏ giống như là ăn trộm, chỉ sợ nó biết được.
Rồng Đen bèn làm như không biết, nếu cô đã thích sạch sẽ muốn tắm rửa, tới thời gian đó nó sẽ không ở trong hồ nữa, bò đi thật xa.
Nguyên nhân không phải cái gì khác, chính là kỳ động đực của nó đã tới gần, mà nó không chỉ không trở về thánh địa tộc Rồng, mà còn nuôi một cô công chúa loài người, đúng là tìm đường chết mà.
Cũng không biết trong lịch sử có con rồng nào không vượt qua nổi kỳ động đực mà chết hay không?
Khoảng thời gian trước vì một thoáng kinh hồng*, nó có hơi thích cơ thể của công chúa nhỏ.
(*ý chỉ những người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai)
Trắng nõn mềm mại, đùi ngọc eo thon, cho dù dựa theo tiêu chuẩn hóa hình người của rồng cái, cũng không thể nào đạt tới trình độ như cô.
Nhưng thân thể loài người yếu ớt, có lẽ không chịu nổi kỳ động đực của nó. Cho nên suy nghĩ nhiều nữa, Rồng Đen cũng không có. Nó chỉ hơi thích một chút thôi, thật đó, chỉ thích một chút mà thôi.
Rồng Đen nuôi thả công chúa nhỏ, cho cô đủ tự do, tới giờ ăn nó sẽ đi tìm kiếm đồ ăn ngon đút cho cô.
Không ngờ tới hôm nay, lúc công chúa nhỏ tắm thì xảy ra chuyện.
Có một con Bạch Hổ mắt xếch dữ tợn xông vào trong núi, lắc lư tới bên hồ uống nước. Gần đây Rồng Đen thu sức mạnh áp chế của nó lại để đám động vật nhỏ dễ dàng tới chơi cùng công chúa nhỏ.Con hổ này cũng thật trùng hợp, không cảm nhận được kẻ mạnh nên dự định chiếm núi làm vua.
Không ngờ trong hồ lại có một công chúa nhỏ đang sợ hãi.
Không cần biết là vương quốc Ulas hay là vương quốc Lilyta, đều tin tưởng vào nguyên tắc là vạn vật có linh tính, cho dù là động vật cũng có thể mở ra trí khôn nhất định.
Bạch Hổ vẫn có thần trí.
Nó còn rất thông minh, nó sẽ không bơi, thấy công chúa nhỏ này vừa thơm vừa non mềm ngon miệng, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.
Nó không nỡ bỏ đi, Bạch Hổ đi lại bên bờ hồ, mắt nhìn chằm chằm cô. Lên đây đi, để tao ăn mày nào.
Công chúa nhỏ bơi tới giữa hồ, bị dọa sợ tới mất hồn.
Cuối cùng cô thật sự không chịu nổi nữa, nước mắt lưng tròng gọi Rồng Đen lớn tới.
Bạch Hổ nghĩ có lẽ cô đang gọi giúp đỡ, nó nghĩ thầm, vừa đúng một đứa không đủ ăn, tới thêm một đứa nữa là vừa đủ.
Không ngờ ngay sau đó, bầu trời đang trong xanh của núi Charles bỗng có mây đen tụ lại.
Nhìn kĩ thì nào phải mây đen, đó chính là một con Rồng Đen lớn dài hơn một trăm thước!
Lông Bạch Hổ dựng ngược lên, cụp đuôi điên cuồng chạy trốn.
Sao Rồng Đen có thể để con hàng ngu ngốc này chạy mất, nó đợi Bạch Hổ chạy khỏi tầm mắt của công chúa, lao xuống nuốt luôn Bạch Hổ.
Đáng thương cho vua của muôn loài, còn chưa để lại bãi nước tiểu nào trêи cánh rừng này, đã chẳng còn lại một cọng lông nào.
Công chúa nhỏ từ giữa hồ bơi vào, Rồng Đen thu nhỏ cơ thể lại, an ủi cô: "Đừng sợ."
Công chúa nhỏ ôm lấy nó hu hu khóc lên.
"Nó muốn ăn tôi."
Loài người đối mặt với lão hổ, đúng thật sẽ sợ hãi. Ngược lại công chúa nhỏ lại có chút bản lĩnh, có thể nhạy bén cảm nhận được tất cả thiện ý ác ý trêи thế gian này. Rồng Đen còn chưa từng dọa cô khóc, thế mà con Bạch Hổ vô dụng kia dọa tới cô rồi.
Chân của công chúa nhỏ mềm nhũn.
Nó cảm thấy cô đúng là cực kỳ vô dụng.
Rốt cuộc, Rồng Đen không muốn hóa thành hình người, nó lại thu nhỏ thêm mấy lần, dùng miệng ngậm lấy cô rồi ném lên trêи lưng nó.
Công chúa nhỏ tóm lấy sừng rồng.
Một người một rồng bay về sơn động, tới giờ công chúa nhỏ Norah cũng không biết, từ xưa tới nay người có thể ngồi trêи lưng rồng mà bay, chỉ có vị Kỵ Sĩ Hàng Long vĩ đại nhất hơn ngàn năm trước mà thôi.
Vị Kỵ Sĩ Hàng Long kia rất lợi hại... Cái rắm.
Do rồng thích ông ta mà thôi.
Chỉ là sách sử do loài người viết, thích tô vẽ thêm cho sức mạnh của mình, cho nên một câu chuyện tình yêu trêи sử sách, cũng biến thành truyền kỳ anh hùng.
Lúc hoàng hôn, công chúa nhỏ bị kinh hãi, Rồng Đen thấy sau khi cô về sơn động vẫn luôn buồn rầu không có sức sống như thường ngày.
Sau khi trời tối, trêи bầu trời có ánh trăng và sao sáng đầy trời.
Rồng Đen cõng sủng vật nhỏ yếu ớt của mình bay lên trời.
Những ngôi sao rơi vào trong đôi mắt màu tím nhạt của cô, gió thổi vạt áo cô bay bay, nhấc tay là có thể hái sao trời.
Công chúa nhỏ quên đi sợ hãi, cười khanh khách ra tiếng.
Cô thân thiết ôm lấy Rồng Đen lớn, từ đáy lòng nói: "Tôi rất thích sống cùng anh."
Có ánh mặt trời, hồ nước, núi non, sao trời...
Có ăn có mặc, không cần lo nóng lạnh.
Còn có một con rồng có thể lên trời xuống đất dỗ cô vui vẻ.
Rồng cũng có chút vui vẻ, đương nhiên, nó chỉ thấy có một chút mà thôi.
Nó vẫn đút cô uống máu rồng đều đặn mỗi đêm, may mà cô được nuôi dưỡng đến ăn ngon uống tốt tâm tình vui vẻ. Công chúa nhỏ cao quý rốt cuộc không sinh bệnh, hơn nữa cũng không còn bộ dáng chết yểu kia.
Tất cả mọi thứ đều tốt, chỉ có một điểm không tốt.
Rồng buồn bực nghĩ, kỳ động đực của ông đây phải làm thế nào đây?
*
Cung điện như nổ tung lên, lão Quốc Vương nôn nóng đến sắp hói cả đầu rồi.
Ông thì sinh bệnh, con gái bảo bối thì bị một con Rồng Đen tàn bạo có ý xấu bắt đi, sống chết không rõ. Hỏi Thần Sử, Thần Sử chỉ liên tục thở dài: "Tộc Rồng tính tình tàn bạo, thân thể công chúa nhỏ không tốt, chỉ sợ lành ít dữ nhiều."
Lão Quốc Vương suýt nữa trợn mắt ngất đi.
Vương Tử điện hạ cầm kiếm lạnh lùng liếc Thần Sử một cái.
Thần Sử khẽ ho một tiếng, không dám đoán bừa nữa, bản lĩnh gieo quẻ của ông ta không đến đâu, tất nhiên không thể so sánh với sư phụ mình, Đại Tế Tư tiền nhiệm. Cho nên nói thần học ở vương quốc này thật đáng lo.
Điện hạ nói: "Thưa cha, con muốn đi cứu Tiểu Sân về."
Lão Quốc Vương vẫn chưa lên tiếng, thần tử bên dưới đã sôi nổi nói không thể được. Ai cũng biết, núi Charles cách nơi này rất xa, vương tử cưỡi ngựa tới đó vừa đi vừa về, lại thêm đánh nhau với rồng lớn, e rằng phải mất nửa năm trời.
Nếu đánh thắng rồng lớn người ta còn tốt, đánh không lại thì coi như toi mạng, vậy thì Vương quốc này thực không còn người thừa kế rồi.
Quốc Vương cũng biết nặng nhẹ, sầu đến phát bệnh, một bên là con gái quý như trân bảo, một bên phải làm chỗ dựa cho thần dân của mình.
Lúc này, có người nói: "Trước kia không phải Thần Sử đại nhân mang về một thiếu nữ hàng long sao? Để cô nghĩ cách cứu công chúa về."
Các đại nhân đều bày tỏ ông thật cơ trí.
An Tây Nghiên nhận được tin tức: ...
Đánh chết cô ta cũng sẽ không đi đâu, huống hồ công chúa chết rồi mới tốt. Trong cung không có Vương Hậu, công chúa lại chết rồi, bản thân cô ta trước mắt chính là người phụ nữ tôn quý nhất trong cung điện.
Rồng Đen tối tăm u ám, thân thể kia của công chúa, e rằng cỏ xanh trêи mộ cũng đã mọc cao ba mét rồi. An Tây Nghiên mới không muốn trở lại nơi thôn dã ấy.
Cô ta liên tục tìm cớ để thoái thác.
Lúc này Nguyên kỵ sĩ không nhìn nổi nữa, cung phụng tượng thần trở về, chủ động đứng ra muốn đi giải cứu công chúa.
Nguyên đại nhân thông minh dũng cảm, tính cách nhân hậu. Các đại nhân khác đều biểu thị, công chúa có hi vọng được cứu về rồi.
Quốc Vương nói: "Cậu bắt buộc phải cứu được công chúa nhỏ bình an trở về, nếu các cậu quay về, vương quốc sẽ lập tức tổ chức hôn lễ cho hai người."
Chúng thần đều biết, công chúa bắt buộc phải gả cho Vương Tử.
Công chúa Tiểu Sân đáng yêu xinh đẹp, vốn phải gả cho Vương Tử của Lilyta.
Nhưng theo Quốc Vương thấy, tên Vương Tử của Lilyta quá đen, không xứng với con gái bảo bối của ông, vẫn là Nguyên đại nhân tốt hơn. Không nói đến cái khác, vẻ ngoài cũng vô cùng anh tuấn.
Nguyên đại nhân hành lễ, tâm tình trầm trọng, xoay người lên ngựa.
Cho dù không có người nào bắt anh đảm bảo, anh vẫn cảm thấy, không đưa được công chúa đáng yêu trở về, anh cũng tính sẽ chết ở nơi đó.
*
Công chúa nhỏ phát hiện gần đây trạng thái của Rồng Đen không đúng lắm, mùa hạ dần dần qua đi mà Rồng Đen càng ngày càng buồn bực hơn. Lúc nó dưỡng thương thì đa số thời gian đều nằm bất động, đến nay thì vết thương đã khỏi rồi, lại thích đi ra ngoài phá hoại.
Mỗi lần bay vào trong rừng rậm, đều sẽ dọa một đám động vật nhỏ.
Đám động vật ào ào chạy tới bên người công chúa nhỏ, người không biết nhìn thấy còn tưởng cô là chủ một nông trường nào đó.
Rồng Đen lớn phát tiết xong quay về, có thể thấy con mắt của nó vẫn còn tơ máu màu đỏ sót lại.
Nó không rêи một tiếng, ngậm lấy công chúa nhỏ từ trong đám động vật lên rồi đi ngay.
Công chúa nhỏ vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói chuyện với nó.
Rồng Đen không chút để ý để mà đáp lại, trong lòng nó đang mắng kỳ động đực đáng chết này.
Phát tiết cảm xúc chỉ là cách tạm thời, trị được ngọn không trị được gốc. Theo thời gian trôi qua, trong đầu nó mỗi ngày đều là làm loại chuyện kia. Cách gì cũng nghĩ hết rồi, ngay cả động tác cọ bụng xuống đất đầy xấu hổ cũng đã làm rồi, nó vẫn không thể ngăn được cảm giác khó chịu của kỳ động đực mang lại.
Trong kí ức truyền thừa của nó chẳng thiếu rồng ɖâʍ, một bên nó khinh thường hành vi của những vị tổ tiên này, một bên nhìn công chúa nhỏ đang ăn vặt mà đỏ hết cả mắt.
Công chúa nhỏ ở cùng nó cũng đã lâu, rất mẫn cảm đối với cảm xúc của nó.
Cô phát giác ra nó đang khát vọng gì đó, cô nhìn mấy quả óc chó vỏ giòn trêи tay, ném vào trong miệng nó.
"Rắc" tiếng quả óc chó bị nó cắn nát vang lên, nó nghiến răng nghiến lợi nhìn dáng vẻ vô tội mềm mại của cô, không thể không dùng móng tay đẩy nhân quả vào bên trong miệng cho cô ăn.
Rồng chán đến chết vô vị bóc vỏ óc chó cho cô, trong lòng vô cùng muốn ngủ với cô.
Nhưng nó cũng biết mình là con rồng.
Chuyện kia... Khụ khụ khụ cũng không biết có phù hợp hay không. Mà kỳ động đực đầu tiên của rồng cực kì dài, cái gọi là cực kì dài chính là đánh chết, loài người cũng không thể lý giải nổi sự kéo dài ấy, loài người e rằng không tiếp nhận nổi loại cường độ này.
Mà loài người còn có quan niệm trinh tiết, nếu cô không thích nó, hơn phân nửa chắc chắn không bằng lòng.
Cho
nên nó nhìn cô thèm nhỏ dãi, cũng chỉ là nhìn mà thôi.
Đợi thêm một thời gian nữa, đợi tới khi sức khỏe cô tốt lên, không chết yểu nữa, nó sẽ rời đi. Nên rời đi trước lúc nó không thể khống chế bản thân được nữa, quay về thánh địa tìm một rồng cái hóa hình trưởng thành.
Cho dù nó bị mù một bên mắt, bị gãy một đoạn sừng, nhưng tộc Rồng tôn thờ sức mạnh, nó tàn sát hơn mười tộc nhân. Đến nay có lẽ đã truyền khắp tộc Rồng rồi, trở về nó có thể trở thành Vương là hoàn toàn xứng đáng, không cần lo lắng rồng cái không có mắt không nhìn nó vừa mắt.
Nhưng càng nghĩ như vậy, nó càng khó chịu.
Nó khó chịu, không nhìn nổi bộ dáng công chúa nhỏ vui vẻ, quả óc chó cũng không bóc cho cô nữa, quay đầu ném qua chỗ khác, bộ dáng "Tức chết ông đây rồi".
Nuôi cái gì không được, lại đi nuôi loài người.
Không tim không phổi.
Nó cũng không thể không quay về tìm rồng cái, cô còn vui vẻ như vậy!