Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Sắp tới tháng tư, Dụ Sân cũng dần dần dung nhập được vào lớp. Tính cách của cô vốn không tệ, muốn dung nhập vào một môi trường mới thì chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Tính tình chủ nhiệm lớp Triệu Thi Văn khó sửa, nhưng tác phong làm việc rõ ràng là tốt hơn nhiều.
Từ sau sự kiện đập bóng kia, Chu Dịch Diệp mỗi lần nhìn thấy Dụ Sân đều hừ lạnh, nhưng rốt cuộc cũng chẳng dám làm cái gì, chẳng cần biết không khí có chút vi diệu nhưng mọi sự đều ổn cả.
Trong lòng Chu Dịch Diệp phẫn nộ, hận chết cái chủ ý nát này của Đinh Tử Nghiên.
Ngày thứ sáu trươc khi tan học, Đinh Tử Nghiên trang điểm nhạt, lại thay một chiếc váy mới xinh đẹp.
Chiếc váy đó là cô ta mua nửa năm trước, lúc đó từ khu nạn trở về, cô ta van nài Bách Chính mua cho cô ta món đồ đầu tiên.
Váy liền thân chiffon màu trắng, trong tiết trời mùa xuân cả trường mặc áo khoác đồng phục, Đinh Tử Nghiên rõ ràng trông bắt mắt hơn hẳn.
Bộ đồ cực kỳ đẹp, Đinh Tử Nghiên còn đeo chiếc túi nhãn hiệu nổi tiếng.
Những học sinh khác không nhận ra, nhưng gia cảnh của Chu Dịch Diệp không tồi nhìn cái là biết.
Đinh Tử Nghiên chậm rãi đi ngang qua lớp bảy, rất nhiều người nhìn qua.
Phạm Thư Thu nói: “Trời, cô ta không sợ lạnh sao, tớ còn mặc hai cái áo, cô ta lại mặc váy ngắn cũn thế kia. Hôm nay lớp sáu bọn họ tiết cuối là tiết thể dục à, không lẽ cô ta chạy về thay quần áo như này, còn dám không mặc đồng phục, giáo viên kiểu gì cũng mắng chết cô ta. Nói đi cũng phải nói lại, cô ta đeo túi gì vậy, khá đẹp đấy.”
Mắt Chu Dịch Diệp muốn phun ra lửa rồi.
“Trang điểm xinh đẹp thì có tác dụng gì, mặt xấu thì cũng chẳng cứu được.”
Trừ Phạm Thư Thu và Chu Dịch Diệp, cũng có không ít người đang bàn tán về Đinh Tử Nghiên.
Nói lên rằng, độ đề tài của Đinh Tử Nghiên ở trường tam trung cũng không nhỏ, lúc trước là dựa vào Mục Nguyên, bây giờ bản thân cô ta cũng có thể làm.
Dụ Sân lật nhầm bộ câu hỏi, nghe các bạn học nhỏ giọng bàn tán, cũng nâng mắt nhìn bên ngoài cửa sổ một cái.
Vừa lúc, Đinh Tử Nghiên vẫn chưa hoàn toàn đi qua cửa phòng học của lớp bảy, đụng vào ánh mắt của Dụ Sân, cô ta lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Ánh mắt đó có thâm ý sâu xa, lại tràn đầy địch ý, rất lâu trước đây ở Hằng Việt, Dụ Sân từng nhìn thấy trong mắt cô ta.
Bên cạnh có người nhỏ giọng thảo luận: “Không phải Đinh Tử Nghiên cố ý chia tay với Mục Nguyên sao? Cô ta làm một bộ muốn đi hẹn hò là có ý gì?”
”Các cậu chưa nghe nói gì sao? Trước khi Đinh Tử Nghiên chuyển tới trường chúng ta, cô ta ở cái trường rác rưởi đó, đúng chính là Hằng Việt, có một thằng bạn trai côn đồ đó.”
Một viên đá ném vào ngàn gợn sóng, các học sinh khác không thể tin nổi nói: “Thật hay giả đó?”
“Đó còn có giả sao, nghe nói nam sinh kia vừa côn đồ vửa hoang dại, lúc trước đại ca của Hoa Quang là Trương Khôn cũng không dám chọc cậu ta đâu.”
“Đinh Tử Nghiên bây giờ là muốn nối lại tình xưa à? Nam sinh kia có thể so được với Mục Nguyên?”
Nữ sinh bàn sau nhỏ giọng nói: “Đó là đương nhiên, sợ các cậu không biết, nam sinh kia là con trai của nhà giàu nhất thành phố chúng ta đấy, thái tử gia của tập đoàn Thanh Hoàng. Tuần trước Đinh Tử Nghiên nói với bạn tốt của cô ta, các cậu đừng nói là tớ lộ ra đó.”
Hai chữ “Giàu nhất.”, chẳng cần biết là thời đại nào, đều có một loại ma lực rất thần bí.
Ánh mắt đám học sinh tràn ngập bát quái, mau chóng giục nữ sinh kia nói tiếp.
Dụ sân thu tầm mắt về, trong tiếng nghị luận to nhỏ này, cô cũng biết được mục đích chân chính của Đinh Tử Nghiên khi trang điểm mặc đồ mùa hè lượn vòng tới lớp mình.
Đinh Tử Nghiên lại định quay lại tìm Bách Chính rồi.
Trong lòng Dụ Sân khẽ nói, dù sao chẳng có liên quan gì tới cô.
Ngày trước cô cho rằng Bách Chính là ân nhân của mình, cứ ló lắng người Bách Chính thích không đủ tốt, hiện tại đồ tồi phối với khốn nạn chẳng sai tí nào.
*
Tiết thể dục cuối cùng Đinh Tử Nghiên cũng không học, trực tiếp đến Hằng Việt.
Cô ta chẳng coi trọng cái trường nát này, trước khi bước vào khuôn viên trường, mặt còn mang tia ghét bỏ. Mà giấy phút bước vào trường kia, cô ta ngây người.
Vườn trường chỉnh tề sạch sẽ, ngay một cái đầu lọc thuốc lá cũng không có.
Đinh Tử Nghiên ôm lấy vai, nhìn qua bước chân đều tăm tắp của học sinh trên sân vận động, bỗng nhiên cảm thấy hình như bản thân đi nhầm chỗ. Chỗ này mà lại là Hằng Việt?
Nhưng cô ta chẳng quắn quýt lâu, dù sao mục đích tới đây của cô ta là Bách Chính.
Nói ra thì, Đinh Tử Nghiên đã rất lâu không gặp Bách Chính rồi.
Da mặt cô ta chẳng mỏng, nhưng có một điểm trí mạng đó là tham sống sợ chết.
Lúc Bách chính không phát hỏa, cô ta cảm thấy có cậu bảo vệ như sống ở trên thiên đường, nhưng lần trước, ở bên ngoài “Khánh Công Yến”bị Bách Chính chỉnh đốn một lần, khiến Đinh Tử Nghiên xém chút có ám ảnh tâm lý.
Cô ta mới hiểu rõ, hai chữ ác long không phải nói chơi.
Đinh Tử Nghiên nhịn lâu như vậy, mới đi tìm Bách Chính. Trong lòng cô ta nghĩ, cho dù Bách Chính có tức giận cũng tầm tầm rồi.
Cậu thích Dụ Sân, nhưng Dụ Sân cũng chẳng chọn cậu ta còn gì?
Dựa vào kiêu ngạo của Bách Chính, Dụ Sân không quay đầu, khẳng định cậu cũng không đi tìm Dụ Sân.
Bản thân lúc này đến tìm cậu, nói không chừng khiến cậu cảm động, lại tốt với cô ta như trước.
Phòng học không có người, Đinh Tử Nghiên đi tới sân vận động, quả nhiên nhìn thấy Bách Chính.
Thiếu niên đang luyện tập tennis.
Tiết xuân mang theo chút lạnh lẽo, mà thiếu niên tràn đầy hooc môn nam tính, mỗi cú phát bóng đều rất mạnh mẽ.
Từ xa Đinh Tử Nghiên đã nhìn thấy, những giọt mồ hôi chảy dọc theo cần cổ chui xuống dưới lớp quần áo.
Bách Chính không để ý lấy vạt áo lên lau, cơ bụng thấp thoáng ẩn hiện.
Nhịp tim của Đinh Tử Nghiên đập nhanh hơn mấy phần.
Ở tam trung một học kỳ, cô ta lại lần nữa nhìn thấy cảnh bạo phát ra sức mạnh thế này, mà lại có thể nhận ra Bách Chính đẹp trai thế nào.
Đinh Tử Nghiên chạy bước nhỏ tới: “Bách Chính.”
Người đầu tiên phát hiện ra cô ta là Kiều Huy, bóng tennis Kiều Huy cũng không đỡ được, liền nói: “Vãi nồi, sao cô ta lại đến đây?”
Bàng Thư Vinh lau đi mồ hôi, cũng chẳng ngoài ý muốn chút nào: “Trước kia tao nói rồi, nói không chừng có một ngày Đinh Tử Nghiên hối hận.”
Kiều Huy nhỏ giọng nói: “Người phụ nữ này thật trâu bò, lắc lư ngược xuôi giữa hai người.”
Bách Chính hơi nhếch mày lên, gác vợt lên vai, Đinh Tử Nghiên đã chạy tới rồi.
Cô ta nhìn cậu, vừa thấp thỏm vừa hưng phấn nói: “Em có một vài chuyện muốn nói với anh.”
Bách Chính lười nhác nói: “Không nghe, cút.”
Đinh Tử Nghiên hơi bực mình, nhưng cô ta biết tính cách Bách Chính vẫn luôn như vậy, cô ta dứt khoát nói: “Em với Mục Nguyên chia tay rồi.”
Bách Chính cười châm biếm: “Vậy thì xin chúc mừng.”
Đinh Tử Nghiên nói: “Bách Chính, em không có nói giỡn với anh, người em thích trước giờ vẫn luôn là anh, thật đó.”
Bách Chính giơ tay, Y Khánh vội đưa cho cậu một chai nước.
Bách Chính mở nắp chai uống hai ngụm, chậm rãi nói: “Thích tiền của tôi?”
Mặt Đinh Tử Nghiên cứng ngắc ngay tức khắc.
“Không phải, thích con người của anh.”
Bách Chính cười lớn: “Vậy thì ánh mắt của cô cũng thật rách nát.”
Cậu ném bình nước trở về, lời nói châm biếm: “Đáng tiếc, tôi lại không thèm thứ rác rưởi mà Mục Nguyên dùng qua.”
Câu nói này đủ khó nghe khiến sắc mặt của Đinh Tử Nghiên cũng thay đổi.
Trước khi tới tìm Bách Chính, cô ta đã tưởng tượng ra mọi tình huống, cũng có thể cậu sẽ vui vẻ, cũng có thể tức giận, nhưng không nghĩ tới, thái độ của cậu lại chẳng sao cả, hoàn toàn không để ý, lại có thể nói ra những lời châm biếm vô tình như vậy.
Đinh Tử Nghiên nghĩ đến những chỗ tốt mà Bách Chính mang tới, nhịn bất mãn xuống nói: “Rõ ràng anh biết, em với Mục Nguyên cái gì cũng không có.”
“Ông đây biết cái rắm.” Bách Chính lười nói chuyện với cô ta, nhìn thấy cô ta là thấy phiền: “Muốn cút thì lẹ lên, hay là tôi tiễn cô một đoạn?”
Đinh Tử Nghiên bị cậu làm cho cáu đến đỏ mắt.
”Những chuyện này có thể trách em sao? Còn không phải do anh không đủ tốt à, nếu không Dụ Sân cũng sẽ không chọn nơi có Mục Nguyên!”
Khóe miệng Bách Chính không còn nụ cười nữa, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô lặp lại lần nữa.”
Đinh Tử Nghiên thấy cậu trầm mặt xuống, lùi sau một bước.
Rốt cuộc cũng không dám thốt lên lần nữa.
Kiểu Huy vội vã kéo lấy Bách Chính: “Anh Chính.”
Bây giờ Đinh Tử Nghiên đã biết, Bách Chính hoàn toàn chẳng có ý nghĩ gì với cô ta. Cậu tức giận rất dọa người, cô ta không cẩn thận chạm vào vảy ngược của cậu, vội vã xoay người chạy mất.
Thậm chí còn chẳng quan tâm mục đích tới đây hôm nay.
Bàng Thư Vinh nói: “Anh Chính, tiếp tục tập luyện đi, đừng để cô ta ảnh hưởng đến tâm trạng.”
Lúc sau, Bách Chính nói: “Ừ.”
Kiều Huy cẩn thận nhìn Bách Chính một cái, nếu có một ngày Dụ Sân thực sự ở cùng Mục Nguyên, chẳng cần biết ra sao nhưng anh Chính cũng chẳng thể nói rõ được những lời mà Đinh Tử Nghiên nói hôm nay.
Thích một người đến cùng cực, đâu còn để ý thứ gì nữa, chẳng sợ trở về bên canh cậu muộn như thế nào, chỉ cần cô ấy quay về là tốt rồi.
Đinh Tử Nghiên chạy ra khỏi Hằng Việt mới cảm thấy lạnh, cô ta ôm lấy bả vai, mắng vài câu, đang định tới tiệm trà sữa mua ly nước.
Kết quả giữa ngoài ý muốn gặp được một người.
Một cô bé đang chơi đùa cùng một đám trẻ con nhìn thấy cô ta, sợ hãi né tránh, lập tức muốn đi tìm bảo mẫu của mình.
Đinh Tử Nghiên cười đi lên phía trước: “Tiểu Thanh Hòa, sao lại một mình ở đây chơi cùng các bạn nhỏ, chị đưa em đi tìm anh trai được không?”
Đôi mắt Bách Thanh Hòa sáng rực: “Anh trai?”
“Đúng đó, Bách Chính.”
Bách Thanh Hòa vội vã giơ tay ra.
Đinh Tử Nghiên chịu đựng ghê tởm, nắm nấy bàn tan nhỏ bẩn thỉu.
Trong lòng cô ta nghĩ: Anh trai mày chẳng coi ai ra gì vũ nhục tao, tao chẳng làm gì được anh ta, thì sẽ đòi đủ trên người con ngốc mày về.
*
Thứ sáu sau khi tan học, Dụ Sân thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Bầu trờ xám xịt, trông như thể tùy lúc sẽ mưa vậy.
Quả nhiên, chưa tới bên xe buýt, hạt mưa nhỏ đã bay từ trên trời xuống.
Dụ Sân vội vàng đứng sát vào trong một chút.
Cô lần nữa nâng mắt lên, tầm mắt rơi xuống bên ngoài của tiệm đồ ngọt đối diện.
Bé gái có mặc đồ màu hồng đang nhìn cửa sổ, chắc khoảng tầm sáu bảy tuổi gì đó, người đàn ông mặc áo màu xám đi qua đánh giá cô bé một cái, cuối cùng cũng đi qua, ở tiệm đồ ngọt mua mấy miếng bánh ngọt, tiến lên trước nói chuyện với cô bé.
Trong lòng Dụ Sân cảm giác không hay rồi.
Quần áo trên người bé gái vô cùng đẹp đẽ, nhưng trên người dính bùn đất nhìn vô cùng bẩn.
Người đàn ông mặc áo xám trông rất bình thường, nhìn không giống như người nhà của cô bé.
Dụ Sân cắn răng, chạy vào trong màn mưa, trước khi chạy tới cửa tiệm, thở hổn hển nói: “Em gái, sao em lại ở đây, ba nói sẽ đến đón chúng ta nhanh thôi, lần sau em mà còn chạy lung tung chị sẽ tức giận đó!”
Người đàn ông mặc áo xám vốn là một tên buôn người, ông ta nhìn nhìn nhìn Bách Thanh Hòa, lại nhìn nhìn Dụ Sân.
Chị của bé gái này tới rồi, xem ra không thể lừa được đứa bé này đi.
Người đan ông áo xám tự cảm thấy xui xẻo, bật ô lên nhanh chóng rời khỏi.
Dụ Sân nhìn ông ta rời đi, trái tim đang treo lên khẽ hạ xuống, cô cúi đầu, thấy một đôi to như mắt mèo đang nhìn mình.
Cô bé có ánh mắt trong veo, cực kỳ kinh diễm nhìn cô.
Dụ Sân buồn cười, khom người xuống, lau hai má bẩn thỉu cho cô bé: “Ba mẹ em đâu rồi? Ban nãy gặp phải người xấu rồi có biết không?”
Bé gái không nói chuyện, tò mò đánh giá cô.
Cô bé dường như chẳng hề biết thế giới này nguy hiểm nhường nào, ánh mắt ngây thơ trong sáng, còn có chút hơi ngốc. Một chút cũng không hiểu được cái đáng sợ khi gặp phải người xấu.
Dụ Sân ý thức được gì đó, động tác hơi khựng lại, khẽ vỗ về đầu cô bé.
Cô bé này có lẽ trí lực không được bình thường cho lắm, bộ dáng bảy tuổi, nhưng trông không có chút hoạt bát thông minh nào.
Dụ Sân nhìn trái nhìn phải, cũng không phát hiện được trên người cô bé có lưu lại địa chỉ gia đình hay số điện thoại, sau cùng phát hiện ra hai chữ nho nhỏ trên chiếc lắc tay vàng của cô bé.
“Thanh Hòa, em tên là Thanh Hòa sao?”
Bách Thanh Hòa nghe được tên mình, mút ngón tay, gật đầu.
Dụ Sân phát sầu, mưa càng lúc càng lớn, cô vội ôm cô bé tránh vào mái hiên trú mưa.
So với năm giác quan không được nhạy bén của Bách Chính mà nói, mũi của Bách Thanh Hòa cực kỳ thính, mới dựa sát vào Dụ Sân, cô bé đã ngửi được một mùi hương dễ ngửi. Bách Thanh Hòa ôm lấy cần cổ của Dụ Sân, ngửi ngửi trên người cô.
“Chị ơi, thơm.” giọng nói cô bé mang theo hơi sữa, không nỡ buông tay cứ như vậy mà ôm chặt Dụ Sân.
Dụ Sân cười cười.
“Em phải làm sao đây? Em có biết nhà mình ở đâu không?”
Bách Thanh Hòa tuy không biết nhà mình ở đâu, nhưng cô bé nhớ bản thân đang định làm gì. Chị Đinh Tử Nghiên nói đưa cô bé đến tìm anh trai, sau đó đẩy cô bé một cái, còn mắng vài câu, sau đó rời đi rồi. Bách Thanh Hòa mê mang đi rồi lại đi, không tìm thấy anh trai, mà lại đi tới tận chỗ này.
Bách Thanh Hòa nói: “Tìm anh trai.”
Dụ Sân hỏi cô bé: “Em cũng có anh trai à? Anh trai em tên là gì?”
Cô vốn nghĩ, thực sự không được thì chỉ có thể đem người tới cục cảnh sát thôi.
Bách Thanh Hòa nghĩ ngợi, vỗ vỗ tay, cuối cùng cũng nghĩ ra tên anh trai mà cô bé thích nhất, giòn giã nói:
“Bách Chính!”
Dụ Sân ngây ngẩn nhìn Bách Thanh Hòa.
Lâu sau, cô phồng má, khẽ nhéo lên mặt phúng phính của cô bé, nhỏ giọng nói: “Phiền phức nhỏ” Thì ra cô nhặt được em gái của tên đại khốn kiếp.