Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Nội tâm Dư Xảo xoắn xuýt một hồi, cuối cùng tu dưỡng của một gián điệp chuyên nghiệp chiến thắng tình bạn mới nổi của cô nàng với Dụ Sân.
Dư Xảo chạy vào nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra.
[Bách thiếu, tôi vừa nghe thấy Mục Nguyên hẹn gặp mặt Dụ Sân.]
Bên Hằng Việt, điện thoại Bách Chính vang lên.
Bách Chính rũ mắt, Kiều Huy sấn tới cười hì hì: “Anh Chính, gián điệp bên kia lại truyền tin tới à.”
Mấy người các cậu dường như đều biết, bên tam trung có một gián điệp thần bí của Bách Chính, mặc dù mọi người đều không biết là ai, nhưng rõ ràng tên gián điệp này cực kì lợi hại.
Bách Chính cười nói: “Cút.”
Cậu cầm điện thoại lên nhìn một cái, phút chốc trầm xuống.
Kiều Huy vò đầu: “Không phải chứ, hình như học sinh bên đó không được yêu đương mà? Mục Nguyên làm gì mà đi đào góc tường của anh.”
Bàng Thư Vinh vùi đầu xuống, thấp giọng ho một tiếng.
Rốt cuộc là ai đào góc tường nhà ai còn chưa biết được đâu.
Kiều Huy nói xong, sợ Bách Chính tức giận, không nghĩ tới Bách Chính lại rũ mắt xuống, chỉ trầm mặc.
Kiều Huy sẵng giọng: “Nói không chừng là một đám học sinh nói nhảm vài câu thì sao?”
Lời này nói ra đến bản thân cậu ta cũng không tin, nếu mà chỉ nói cái gì đó đơn thuần, nói chuyện ngoài lớp học mới gọi là quang minh chính đại được không?
Lúc trước khi Mục Nguyên và Đinh Tử Nghiên ở bên nhau, đã ai thấy Mục Nguyên chủ động thế này đâu.
Bách Chính nói: “Đi huấn luyện.”
Cậu đứng dậy trước, đi tới phòng để dụng cụ, hiện giờ cũng chẳng cần tới công ty nhà họ Bách nữa, những ngày bận rộn của Bách Chính trở nên tĩnh lặng hơn, dứt khoát đặt hết tâm tư lên việc rèn luyện.
Cậu từng nghĩ đến tương lai của bản thân, cậu phải dựa vào chính mình, phải trở thành người mà cô coi trọng.
Mấy thiếu niên đi theo sau cậu.
Gió đầu hạ thổi rất nhẹ nhàng, Kiều Huy nhìn bóng lưng của Bách Chính, nhỏ giọng hỏi Bàng Thư Vinh: “Lạ lắm nha, anh Chính lại không có nổi cáu.”
Trước kia giống như một cái vòi phun lửa vậy.
Bàng Thư Vinh gật đầu, lúc trước mà nhìn thấy tin nhắn kiểu này, chắn chắn sẽ lập tức bùng nổ, chỉ có thể nói rằng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Bách Chính dần trở nên trầm ổn hơn.
Dụ sân đi tới sân vận động, quả nhiên Mục Nguyên đang đợi cô.
Đây là lần đầu tiên Mục Nguyên chủ động hẹn gặp mặt cô, ánh mắt hai người chạm nhau, Mục Nguyên có chút thẹn thùng.
Một lúc sau, cậu nghĩ tới lời lão Phương nói, tiếng nói ấm áp vang lên: “Ngày 1/6, thành phố chúng ta có một concert của Jeson, em có muốn cùng đi xem không?”
Lời vừa nói xong, lỗ tai cậu đỏ trước.
Nội tâm Mục Nguyên khó tránh khỏi sầu não, biểu hiện như thế này quá rõ ràng rồi.
Dụ Sân khẽ mím môi, cô lại không ngu, khi trước có thể cảm nhận được tâm tư của Bách Chính, mà hiện giờ cô cũng có thể nhận ra được tâm tư của Mục Nguyên.
Dụ Sân thực sự có chút nhức đầu xấu hổ.
Thứ nhất Mục Nguyên vốn là ân nhân của cô, hai là lâu như vậy rồi, gần đây lại xảy ra quá nhiều chuyện, cô cũng chưa thể làm gì cho cậu được.
Nhưng mà những thứ này, không cần biết là đối với Bách Chính, hay là Mục Nguyên, cô đều không thể dùng tình cảm của bản thân đi báo đáp được.
Dụ Sân lắc đầu, ngượng ngùng nói: “1/6 em phải đọc sách, thời gian trước không đến trường, phải nắm chặt thời gian để học bù.”
Ánh mắt Mục Nguyên ảm đạm, mọi người đều là người thông minh, cậu ta tự nhiên hiểu được đây là Dụ Sân uyển chuyển từ chối.
Mục Nguyên trầm mặc, nói: “Anh cũng không có ý gì khác, thời gian trước em về quê, anh có chút lo lắng, nhưng chẳng thể giúp được gì. Ca khúc của Jeson rất hay lại có tác dụng chữa trị tâm hồn, trước kia anh có nghe qua một lần, rất xúc động. Em tới thành phố T lâu như vậy, có thể đi nghe thử một chút, không chừng tâm trạng sẽ tốt lên.”
Cậu lấy hai tấm vé từ trong túi ra, đưa một tấm cho Dụ Sân.
“Nếu em để bụng, thì có thể tự mình đi, anh không đi, em có thể chơi vui hơn chút.”
Dụ Sân sững sờ cầm lấy tấm vé.
Vẻ mặt Mục Nguyên ôn hòa, thấy bộ dạng ngẩn người của cô, rũ mắt cười cười.
Cậu đi được vài bước, Dụ Sân mới hỏi: “Anh rất thích Jeson à?”
Mục Nguyên gật đầu, nói: “Khá thích.”
Dụ Sân do dự một hồi, giơ tấm vé trong tay lên, nói: “Vậy cùng đi đi.”
Mục Nguyên hơi ngạc nhiên.
Dụ Sân giải thích: “Trước kia em rất muốn đợi sau khi quê hương được tu sửa lại, mời anh tới Liên Thủy chơi. Nhưng bà nội em qua đời rồi, ở Liên Thủy em không còn người thân nữa, có lẽ rất nhiều năm sau cũng không quay về Liên Thủy, Em với anh cùng đi xem biểu diễn ca nhạc, coi như hoàn thành một nguyện vọng.”
Đó chính là đem những thứ tươi đẹp nhất thế giới này, chia sẻ cùng anh.
Báo đáp cánh tay ấm áp kia, mang đến sức mạnh.
Cô nói thẳng thắn đến như thế này, đôi mắt sạch sẽ mang theo nụ cười, nhất thời Mục Nguyên cũng khó nổi lên tâm tư khác được, cậu giống như một người bạn, gật đầu.
Dụ Sân và Mục Nguyên quyết định chuyện này xong, đi ăn cơm rồi trở về ký túc xá.
Phạm Thư Thu và Chu Dịch Diệp ra ngoài rồi, trong phòng chỉ còn một mình Dư Xảo ở lại.
Dư Xảo từ trước bàn ngẩng mặt lên, sờ sờ mắt, vô ý nói: “Dụ Sân, cậu về muộn thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Dụ Sân lắc đầu: “Không có gì.”
“Ồ.” Dư Xảo đánh giá cô một vòng, nhịn xuống cảm giác ngứa ngáy trong lòng, điềm tĩnh quay người lại tiếp tục làm bài tập.
Cách 1/5 còn mấy ngày, Dư Xảo trong bóng tối quan sát, tỉ mỉ phỏng đoán, cuối cùng vào buổi tối ngày 31/5 phát hiện ra một số manh mối, cô nàng nhìn thất Dụ Sân kẹp tấm vé xem biểu diễn ca nhạc vào trong sách.
Dụ Sân lật sách lướt qua, Dư Xảo quay người bắt đầu tìm kiếm: Biểu diễn ca nhạc gần đây ở thành phố T.
Dòng đầu tiên nhảy ra là tin tức buổi concert của Jeson ngày 1/6.
Bọn đầu cơ cũng đang bán vé rất sôi nổi.
Nội tâm Dư Xảo âm thầm nhấn nút like cho mình, nếu sau này sự học không ổn, có thể đi làm thám tử tư được.
Đeo mắt kính lên đúng là bộ dáng của người qua đường, chìm trong biển người lặng lẽ quan sát tất cả chân tướng.
Dư Xảo rời khỏi giao diện trang web, đem phỏng đoán của mình nói cho Bách Chính.
[1/6 ngày mai, Dụ Sân muốn cùng Mục Nguyên đi xem concert của Jeson.]
Bách Chính vừa mở mắt ra thì nhìn thấy tin nhắn này.
Kiều Huy: “Ôi vãi! Anh Chính, concert nha.”
Sắc mặt Bách Chính không tốt lắm, nhưng nhìn có vẻ bình tĩnh, cậu nhìn Kiều Huy một cái.
Ý là buổi biểu diễn ca nhạc thì có làm sao?
“Giống như kiểu đi xem phim điện ảnh ấy mà, tới lúc đó đèn vừa tắt, bầu không khí lại đến, nên xảy ra hay không nên xảy ra đều có hết.”
Bách Chính cau mày, mím chặt môi.
“Tao về trước, mày với Bàng Thư Vinh và bọn Đại Quang chăm chỉ huấn luyện đi.”
Cậu nói xong, cầm áo khoác trên ghế rồi bước ra ngoài.
Cậu vừa đi, Kiều Huy lập tức nói: “Bàng Thư Vinh, Cường Cường, lại đây lại đây, đánh cược không, cược anh Chính có nổi điên đi phá hoại hay không.”
Những người khác hưng phấn tụm lại.
Đại Quang nói: “Chắc chắn sẽ, anh Chính nóng tính lắm luôn.”
Bàng Thư Vinh suy nghĩ nói: “Tao cảm thấy có thể, cũng không thể nào coi như không được đi.”
Bàng Thư Vinh là quân sư quạt mo của đám thiếu niên, đợi cậu ta phân tích xong, cả đám đều đồng loạt đoán sẽ xảy ra.
Kiều Huy bất mãn nói: “Đều đoán có, thế thì đánh cược thế nào.”
“Anh Huy, anh cược không đi.”
Kiều Huy nói: “Mẹ nó! Trông tao giống thằng ngu lắm à?”
Những người còn lại nhịn cười, cậu rõ ràng đúng là ngu mà.
Đám thiếu niên nhốn nháo ầm ĩ, Bách Chính bên kia đã về tới nhà.
Cậu nằm trên sô pha, tìm kiếm buổi biểu diễn 1/6 của Jeson. Ai con mẹ nó còn không mua nổi một tấm vé chứ?
Giao diện của bọn đầu cơ chiếm đến một trang, trang thứ hai mới có thông tin liên quan đến concert.
Chữa trị tâm hồn, kỳ ảo.
Tên album là [An ủi bảo bối.]
Số người bình luận album này rất nhiều, nhiều người nói nghe xong tâm trạng tươi sáng hơn rất nhiều.
Bách Chính nhắm mắt lại, vứt điện thoại sang một bên.
Nghĩ tới lúc ở Liên Thủy, thiếu nữ ôm lấy gối, nước mắt chảy ra, cậu túm lấy tóc, thấp giọng mắng một tiếng.
Hoàng hôn này 1/6, dưới ánh nhìn chăm chú của Dư Xảo, Dụ Sân đi ra cửa.
Cô mặc áo khoác màu vàng ấm, đi một đôi giày thấp cổ màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn vừa có nét thanh xuân vừa rực rỡ. Cô cũng chẳng cố ý trang điểm, nhưng vẻ đẹp vốn không có đối thủ rồi.
Dư Xảo chống cằm, thở dài, nhan sắc này cũng có thể ra mắt được luôn.
Lần đầu tiên Dụ Sân đi xem concert, trước kia ở trấn nhỏ chẳng có buổi biểu diễn ca nhạc nào, nhưng có rạp chiếu phim tập trung, trong rạp vừa chiếu phim lên, cực kỳ nào nhiệt.
“Tạm biệt Dư Xảo.”
“Tạm biệt.”
Dụ Sân đi ra khỏi cổng trường, Mục Nguyên và lão Phương đang đợi trên xe.
Mục Nguyên mặc một bộ tấy trang, bộ quần áo ôm sát vào người, nhìn rất đẹp mắt, Dụ Sân nhìn cậu, cậu vội vàng giải thích: “Em đừng hiểu lầm, anh và lão Phương vừa từ hội nghị tới đây.”
Lão Phương cười khà khà nói: “Đúng đó, Dụ Sân, cháu đừng hiểu lầm.”
Mục Nguyên: “….”
Dụ Sân ngồi bên cạnh cậu, nghiêm túc gật đầu: “Em biết rồi.”
Mục Nguyên bật cười, tâm trạng người ra rất tốt, chỉ là cậu quá khẩn trương mà thôi.
Mấy người tới bên ngoài nhà thi đấu, lão Phương đi đậu xe: “Các cháu chơi vui nhé.”
Dụ Sân xuống xe.
Ánh nắng đầu hạ rất tốt, chiếu lên người ấm áp lạ thường, nhất là khi hoàng hôn, ánh sáng mang theo vài phần nhu hòa. Vì nguyên nhân là Tết thiếu nhi, bên ngoài cung thể thao cực kỳ náo nhiệt.
Trẻ con chạy tới chạy lui, bong bóng nhiều màu bay lượn trên không.
Dụ Sân giơ tay lên, bong bóng năm mào rơi trong lòng bàn tay.
Mục Nguyên nhìn cô một cái, mắt mày dịu dàng đi mấy phần.
Đám trẻ tay cầm bóng bay chạy tới bên người cô: “Gấu lớn, gấu lớn, làm con cún của em đi.”
Dụ Sân nghiêng đầu, nhìn thấy một người mặc trang phục gấu bông, bên cạnh có một chùm bóng bay, cậu lười nhác ngồi bắt chéo chân bên cạnh đài phun nước.
Vì bộ đồ gấu màu nâu nhìn rất đáng yêu, cho dù là tư thế này, trông vừa ngầu vừa moe.
Một đám trẻ con vây xung quanh cậu, có đứa muốn ôm chân cậu, có đứa sờ tai cậu, bị cậu túm đẩy ra.
Giọng trẻ con non nớt nói: “Em muốn cá sấu.”
“Có thể làm một con thỏ không ạ?”
“Cún nhỏ, làm con cún nhỏ đi ạ.”
“Khủng long biết làm không ạ?”
Gấu bông xua tay: cút sang một bên đi.
Đám trẻ con cười ha ha, nhìn không hiểu ý tứ của cậu, nắm lấy tay cậu xoa xoa.
Dụ Sân cười hì hì ra tiếng.
Gấu lớn khựng lại, đầu nhìn về phía cô một cái, chân tay viungj về nhặt một quả bóng bay dưới đất lên, làm thành hình động vật cho đám trẻ.
Vẫn chưa tạo hình xong, bóng bay bị cậu bóp một cái nổ tung.
Cậu khựng lại tức khắc, như không có gì tiếp tục vặn.
Tiếp tục nổ hai ba quả bóng bay, cuối cùng có một bé gái khóc lên.
Gấu lớn dần cáu kỉnh.
Mục Nguyên bị thu hút chú ý, lại xem được một màn này:….
Dụ Sân chạy qua, cô nhịn cười, bề ngoài của gấu bông vừa ngốc vừa to, cô ngẩng đầu lên hỏi nó: “Tôi có thể thử không?”
Gấu lớn ôm lấy vai, hếch cằm lên.
Dụ Sân ngồi xổm xuống, dùng một quả bóng màu hồng, làm thành một con thỏ đuôi ngắn.
Bé gái dụi mắt, Dụ Sân giúp bé gái lau khô nước mắt: “Thỏ con của em, đừng khóc nữa nhé, Tết thiếu nhi mà cứ khóc thì sẽ không cao lên được đâu.”
Bé gái vội vàng dừng khóc, nhận lấy thỏ nhỏ trên tay Dụ Sân.
Gấu lớn cúi đầu nhìn cô.
Cô làm cho đám trẻ rất nhiều đồ vật, dường như cái gì cũng biết, nào là cá sấu, hươu cao cổ, hoa năm cánh, qua bàn tay nhỏ bé của cô dần dần thành hình.
Cậu ở bên cạnh cô, cho dù mặc bộ quần áo thú bông này, cũng chẳng thu hút người bằng cô.
Đợi đám trẻ dần tản đi, Dụ Sân mỉm cười nhìn gấu lớn.
“Được rồi, bây giờ không có việc gì nữa. Bạn mặc bộ đồ này, xác thực rất khó tạo hình bóng.” Mùa hạ mặc cái này, chắc chắn vừa nóng vừa bí bách, còn cực kỳ nặng, công việc của nó chắc chắn rất vất vả.
Mục Nguyên đi tới, nói: “Dụ Sân, nên vào rồi.”
Dụ Sân gật đầu.
Gấu bông vẫn luôn trầm mặc, lúc này ngẩng đầu lên.
Giơ tay ngăn cô lại.
Từ trong bộ quần áo lấy ra một chiếc vòng tay phát quang, kéo tay cô, giúp cô đeo lên, lại lấy thêm vài que phát quang nữa đưa cho cô. Bên trong còn có một cái băng đô hình mèo có đèn sáng.
Dụ Sân là lần đầu tiên được thú bông tặng quà.
Cô cười nói: “Bạn đây là muốn cảm ơn sao?”
Gấu lớn khựng lại, sau đó gật đầu.
Cậu dùng tay của thú bông, khẽ vuốt ve tóc cô.
Dưới con mắt tủy tinh màu nâu, đôi mắt đen như mực dịu dàng nhìn cô chăm chú.
Quảng trường có người đến người đi, khắp nơi tràn ngập không khí vui vẻ.
Cậu hơi khom người, khẽ ôm cô vào lòng.
Giống như ôm từng người qua đường vậy.
Thú bông rất lớn, Dụ Sân chớp mắt, vẻ ngoài dễ thương của thú bông gây ấn tượng với cô. Cô nhón chân lên vuốt ve đôi tai lông xù xì của nó, cậu cúi đầu, ngầm đồng ý.
Chỉ một khắc sau, cậu buông cô ra, vẫy tay với cô.
Dụ Sân động ngón tay, trong vòng tay của gấu lớn thật dễ chịu, cô sờ lên băng đô trên đầu.
Mục Nguyên xin lỗi nói: “Xin lỗi, anh quên mất đi xem biểu diễn phải chuẩn bị những thứ này.”
Dụ Sân lắc đầu, đôi mắt cô cong lên như vầng trăng khuyết: “Em cũng không biết, bây giờ vừa đúng lúc có rồi.”
Cô và Mục Nguyên đi vào cung thể thao, đây là lần thứ hai Dụ Sân tới đây.
Chỉ là hôm nay sẽ không bị Bách Chính bắt lừa gạt nữa, cũng chẳng có những ký ức không tốt đẹp, khắp nơi đều tràn ngập tiếng cười.
Mục Nguyên đi tới bên cạnh cô, hơi giơ tay lên giúp cô ngăn dòng người chen chúc.
Sau lưng bọn họ, gấu lớn bỏ chiếc đầu hài hước đáng yêu xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng đẹp trai ướt mồ hôi.
Mồ hôi chảy dọc từ mái tóc cậu xuống dưới, rơi trên bộ quần áo thú bông.
Đám trẻ đều tò mò liên tục quay lại nhìn cậu.
Bé gái cầm thỏ nhỏ âm thầm nhìn cậu một cái.
Anh trai mặc bộ đồ gấu này ngầu quá, nhưng mà khi anh ấy không mặc bộ đồ thú bông chẳng ai dám lại gần anh ấy cả.
Dưới ánh hoàng hôn tháng sáu, một mình cậu ngồi bên đài phun nước, bên cạnh để đầu gấu bông lớn.
Cậu xa xa nhìn về phía cửa vào cung thể thao.
Năm ngoái cậu lừa cô ở nơi này, nhưng thực ra một đêm đó cậu cũng khó vượt qua giống như cô.
Mà hôm nay cô cười rồi.
Cho dù chỉ còn lại mình cậu khó chịu, nhưng cô cười rồi, vậy là được.