Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Edit: Thanh Thanh
Bách Chính phải đi thi đấu một tuần.
Một tuần này Dụ Sân không liên lạc với cậu, cô thường xuyên không nhịn được mà suy nghĩ, Bách Chính có thi đấu thuận lợi hay không? Vết thương của cậu mới khỏi không lâu, thế thì thành tích có thể bị ảnh hưởng hay không?
Cậu đi một con đường gian khổ nhất, sự gian khổ trong đó rõ như ban ngày.
Mặc dù cậu rời đi nhưng cảm giác tồn tại cậu để lại vẫn rất mãnh liệt.
Không biết Dư Xảo mang đến một đống đồ ăn vặt từ đâu đến, trong đó còn có một món đồ chơi là người máy thông minh có thể hát và có thể nói. Là một con búp bê cá voi.
"Cho cậu giải sầu, nghe nói nó biết ca hát biết kể chuyện xưa, nếu như cậu cảm thấy có hứng thú có thể tìm hiểu một chút, đừng để cho mấy người Phạm Thư Thu thấy."
Dụ Sân ôm nó. Món đồ chơi này lại không dùng được bởi vì Tam trung chẳng mấy chốc sẽ tiến hành kỳ thi thử đầu tiên.
Lần thi thử này hết sức trịnh trọng, nghe nói sát với độ khó của thi đại học.
Đám học sinh bày thế trận chờ quân địch, hy vọng lần thi thử này có thể thi tốt. Mỗi người đều muốn mượn lần thi thử này kiểm tra trình độ của mình một chút.
Thành tích tất nhiên không quan trọng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của mọi người.
Thứ năm là thời gian bắt đầu thi cử.
Lần thi này hiếm thấy vì nó dựa theo xếp hạng lần trước của cả khóa để điều chỉnh chỗ ngồi, lần trước đều là dựa vào máy tính ngẫu nhiên xáo trộn rồi sắp xếp.
Dụ Sân mang bút cần dùng trong lúc thi vào ngồi trong trường thi, không bao lâu sau thì học sinh lục tục đi tới.
Vẻ mặt thiếu niên lãnh đạm ngồi xuống vị trí trống trước chỗ cô.
Chỗ đó là vị trí đứng đầu cả khóa.
Dụ Sân nhìn chằm chằm sau gáy cậu, thanh thúy gọi: "Anh ơi."
Dụ Nhiên không phản ứng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa xuân tới rồi, chim én bay về, chúng đang chải vuốt lông của mình.
"Anh có thừa ngòi bút chì 2b không?"
Mấy ngày nay cô quá lo lắng chuyện của Bách Chính, nên vừa phát hiện ngòi bút chì không còn nữa. Bút chì 2b phải dùng để tô đề thi trắc nghiệm, là vật dụng không thể thiếu.
Dụ Nhiên chợp mắt nghỉ ngơi.
Đáng đời.
Cậu đoán thôi cũng có thể đoán được, khoảng thời gian này là khoảng thời gian chiêu mộ các học sinh thể thao hàng đầu. Em gái từ nhỏ đến lớn trêи cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống quên trước quên sau, giờ này không có ngòi bút chì, cậu cũng không muốn để ý đến cô.
Ai bảo em không nghe lời này.
Dụ Sân bất đắc dĩ, đang định tìm bạn học khác để mượn một cây.
Một thiếu niên vươn tay với cô, trong lòng bàn tay có một cái ngòi bút chì.
Mục Nguyên nói: "Em xem cái này có được không?"
Có thể chắc chắn là được, dù sao bút chì 2b đều là tiêu chuẩn.
Dụ Sân quay đầu lại, thì ra là Mục Nguyên ngồi ở phía sau cô.
Lần trước cậu ta dốc lòng thi cuối kì, học kì này thành tích đã ổn định trở lại. Thi tháng lần trước người đứng đầu là Dụ Nhiên, người thứ hai là Dụ Sân, Mục Nguyên là người thứ ba, chỉ kém Dụ Sân hai điểm.
Một lỗi sai trong một câu hỏi trắc nghiệm ngữ văn là ba điểm.
Cho nên hai điểm chỉ là chênh lệch rất nhỏ.
Rất lâu rồi Dụ Sân không cách cậu ta gần như vậy, ánh mắt Mục Nguyên ôn hòa.
Lần mà Dụ Sân cứu cậu ta đã qua rất lâu rồi. Từ trước đến nay cậu ta là người không tranh không đoạt, là người không sắc sảo. Có chỗ nào cần giúp, Mục Nguyên cũng sẽ luôn giúp một tay.
Ân nhân này, thực ra vẫn luôn là người rất tốt.
Dụ Sân vừa muốn nhận và lấy nói cảm ơn với cậu ta, người đứng đầu cả khóa ngồi phía trước đã đặt bút 2b của mình ở trêи bàn học của Dụ Sân. Lại lạnh lùng lấy cái bút chì không có ngòi kia của Dụ Sân đi, tự mình đổi ngòi mới.
Trong lòng Dụ Sân buồn cười, lại có hơi xấu hổ.
Dụ Nhiên vào thời khắc mấu chốt nhất vẫn luôn bao che cô, vừa rồi cậu không cho cô ruột bút là hy vọng cho cô một giáo huấn lâu dài.
Mục Nguyên thì lại không cảm thấy xấu hổ, cậu ta bình tĩnh nói: "Xem ra em không cần."
Dụ Sân gật gật đầu: "Chúc anh thi tốt."
Mục Nguyên cười cười.
Cuộc thi nhanh chóng bắt đầu, học sinh không thể nói chuyện nữa.
Bạn học cùng trường thi với bọn họ cũng chính là top ba trong lớp mười, sau khi làm xong thì không nhịn được mà nhìn về phía trước. Ba học bá thần tiên, ba loại giá trị nhan sắc thần tiên!
Lúc ra khỏi trường thi, Mục Nguyên đột nhiên hỏi cô: "Nghĩ kĩ sau này đi học ở trường đại học nào chưa?"
Học sinh có thành tích tương đối tốt đều có một mục tiêu, vấn đề này gần như đã được xác định trong học kỳ trước rồi.
Biểu cảm cậu ta ôn hòa, giống như bạn chí cốt nhiều năm khiến cho người ta như tắm mình trong gió xuân. Dụ Sân cũng không muốn gạt cậu ta: "Đại học S."
"Cách thành phố T rất xa, sao đột nhiên em lại muốn đi đến đấy?"
Đôi mắt thiếu nữ phát sáng: "Đại học S hướng ra biển, em lớn như vậy rồi chưa từng thấy biển."
Mục Nguyên cười cười: "Với thành tích của em thì chắc chắn có thể đỗ."
Nhưng mà cậu ta không hỏi, em đi đại học S, Bách Chính thì sao? Thành tích hai người khác nhau như trời với đất, nếu Bách Chính thật sự trở thành vận động viên thì đi nơi nào cũng là thân bất do kỷ.
Thành tích của Mục Nguyên với Dụ Sân ngang nhau, cậu ta có thể cùng Dụ Sân đi bất cứ đâu. Nhưng cậu ta không phải đúng người, cho nên cô cũng không cần phần tình cảm này.
Mục Nguyên không vượt qua quy tắc, chỉ tán gẫu bình thường với cô một chút, cậu ta lịch sự gật đầu, sau đó rời đi.
Dụ Sân đi tới chỗ rẽ thì thấy anh trai đứng ở đó, trong mắt không buồn không vui.
Dụ Sân nói: "Anh, anh đang đợi em sao?"
"Ừ."
Dụ Sân đảo mắt: "Anh không thích Bách Chính đúng hay không?"
Dụ Nhiên nghe thấy tên này thì trong lòng đã không thoải mái, cậu thừa nhận.
"Anh cảm thấy Mục Nguyên rất tốt à?"
Dụ Nhiên, người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, lạnh lùng phun ra hai chữ: "Cũng tàm tạm."
Dụ Sân không nghĩ tới cậu đánh giá Mục Nguyên cao như vậy.
Có thể có được hai chữ đánh giá tàm tạm, xem ra Dụ Nhiên rất chắc chắn về nhân phẩm của Mục Nguyên.
Cô cứng họng hai giây, cho nên là anh trai rất bất mãn với Bách Chính? Lẽ nào bởi vì lần trước nhét hai người không dễ ở chung vào cùng một phòng?
Dụ Nhiên đi qua cô, Dụ Sân đuổi theo, hai anh em cùng nhau về phòng học.
Ngược lại thì không phải Dụ Nhiên thật sự cảm thấy Mục Nguyên không tồi, ở trong mắt cậu, cả thế giới đều kém chỉ số thông minh với cậu, toàn bộ đều là rác rưởi.
Mục Nguyên ra sao, Dụ Nhiên căn bản không quan tâm.
Trong lòng cậu tự động phân loại.
Em gái thích, ừm, không được.
Em gái không thích, ừm, tàm tạm.
Hẳn là đời này cậu cũng không ý thức được, ẩn giấu sâu trong tính cách của mình, chính là thuộc tính muội khống*.
(*Cuồng em gái)
Dụ Sân không rối rắm gì nhiều, ngày hôm sau cô thi xong thì nghe nói cuộc tuyển chọn thể ɖu͙ƈ cũng kết thúc.
Dư Xảo nói với cô: "Hiện tại Bách Chính cũng chưa gọi điện về, có phải là không được thông qua hay không? Đến lúc đó Dụ Sân cậu an ủi anh ấy nhiều một chút."
Dụ Sân nghe cô ấy nói thì cảm thấy có hơi căng thẳng.
"Không đâu, tớ tin tưởng anh ấy."
Thế nhưng sắp đến tối rồi Bách Chính vẫn không gọi điện thoại về, mà Dụ Sân đã được nghỉ học rồi.
Dư Xảo phân tích: "Chắc chắn là Bách thiếu không qua rồi, quá thảm."
Dụ Sân có chút uể oải, cô cũng nghĩ như vậy, rốt cuộc nếu cậu qua thì hiện tại đã biết tin vui rồi.
Ngày mai bọn họ sẽ trở về, nếu cậu không qua, khi đó cô nhất định sẽ cố gắng an ủi cậu.
Nhóm học sinh thu dọn cặp sách về nhà.
*
Hai giờ sáng, ngoài cửa sổ có mưa nhỏ bay bay.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách, mưa xuân rất quý giá. Gió thổi bay bức màn, búp bê máy bên cạnh Dụ Sân nhảy múa.
"Dụ Sân."
Cô mở to mắt, nhìn về phía truyền ra tiếng.
Búp bê máy ngốc moe quơ tay múa chân, lại truyền đến tiếng nói mang theo ý cười của thiếu niên: "Anh đã về rồi."
Cô thử thăm dò gọi: "Bách Chính?"
Đầu kia nhẹ giọng ừm một tiếng.
Dụ Sân hiểu được, cảm thấy kì lạ: "Búp bê này có thể gọi điện thoại?"
"Đúng vậy." Cậu sợ trực tiếp đưa cho cô một chiếc điện thoại di động thì cô sẽ không chấp nhận. Cậu cũng biết trường học của cô không cho phép mang điện thoại di động, bởi vậy tặng cô một búp bê có thể trò chuyện.
Dụ Sân nằm sấp, nhìn về phía búp bê: "Anh đang ở đâu?"
"Em nhìn về phía cửa sổ đi."
Trong lòng Dụ Sân có một suy nghĩ khó tin, cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Trong màn mưa, một thiếu niên trong mắt chứa ý cười, nhìn về phía cô.
Cậu dựa vào xe máy, tùy ý đứng ở trong mưa, trời đất mênh ʍôиɠ cuồn cuộn.
Dưới trời đêm và màn mưa, thiếu niên mở rộng vòng tay về phía cô.
Trái tim của Dụ Sân đập nhanh hơn.
Cô lớn từng này rồi cũng chưa từng gặp người điên cuồng như vậy. Cậu giống như gió không thể kiềm chế, vĩnh viễn ngoài dự đoán, gì cũng dám làm.
Cô đi chân trần, vội vàng nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ, thay giày bung ô ra cửa.
Động tác của Dụ Sân rất cẩn thận, sợ làm Dụ Trung Nham với Vạn Xu Mính đang ngủ chưa sâu giấc bừng tỉnh.
Bên ngoài gió thổi mạnh, ban đêm như vậy có chút lạnh.
Tiếng trẻ con khóc nỉ non dưới lầu, tiếng người nhà đứa bé dỗ nó đều trở nên không rõ ràng.
Cô đi dọc theo cầu thang xuống dưới.
Không biết vì sao mà tâm trạng cô cũng nhảy nhót theo. Chuyện đời này không dám làm, đều bởi vì cậu mà làm sinh mệnh này gợn sóng.
Cũng ở dưới tầng, mắt thiếu niên đen láy nhìn sang.
Dụ Sân chớp mắt, chạy tới che ô cho cậu.
Trêи tóc đen của cậu toàn là nước, trêи áo khoác cũng thế.
Bách Chính rất muốn ôm cô một cái nhưng cậu biết trêи người mình ướt nhẹp, toàn thân lạnh lẽo.
Dụ Sân còn nhớ rõ Dư Xảo nói suy đoán của mình, cô cẩn thận hỏi: "Sao giờ này anh đã về rồi, theo lý thuyết không phải mai mới về sao?"
Giọng Bách Chính có hơi khàn khàn.
"Bọn họ vẫn đang trêи đường trở về, còn anh về trước."
Dụ Sân càng căng thẳng, quả nhiên là bị đào thải, bằng không sao sẽ về trước chứ, cô an ủi: "Anh, anh đừng buồn, mặc dù không làm vận động viên thì chúng ta cũng có thể làm cái khác. Tất cả ngành nghề, luôn có ngành càng thích hợp với tình hình của anh."
Bách Chính nhìn cô.
Cô đáng thương lại căng thẳng an ủi mình như vậy, làm Bách Chính thật sự không nhịn được, cậu cười rộ lên: "Ai nói cho em nghe là anh bị loại hả?"
Cô ngây người một giây, có chút không thể tin được kết quả: "Như vậy..."
Bách Chính cười nói: "Anh trúng tuyển, người đứng đầu tỉnh."
Mắt cô mở to, sau một lúc lâu mới cong thành trăng non: "Bách Chính, anh tuyệt quá!" Có thể ở trong trận thi đấu này lấy được vị trí đầu, quả thực có thể dùng thiên phú để hình dung.
Dụ Sân vui như biết được mình thi đậu đại học vậy.
Ngón tay lạnh lẽo của Bách Chính nhẹ nhàng nhéo nhéo má cô, dưới ngón tay là sự mềm mại tinh tế: "Anh trở về trước là bởi vì nhớ em."
Thi đấu xong, gì cậu cũng không lấy, đạp xe suốt đêm về đây.
Từ thành phố bên cạnh về thành phố T ước chừng cậu đạp xe năm tiếng đồng hồ.
Lúc đến thành phố T thì bên này đã bắt đầu mưa.
Cậu không chờ được đến sáng mai nên hiện tại muốn nhìn cô một chút. Nếu chờ đến ngày mai về cùng với đội thì cô cũng đã đi học rồi, cậu không gặp được cô.
Bách Chính nhận ô trong tay thiếu nữ, ngược lại che cho cô.
"Đừng đến gần, trêи người anh rất lạnh. Để anh nhìn một lúc, chờ một chút rồi em hẵng về nhà."
Đôi mắt thiếu nữ tròn xoe, chiếu ra dung nhan lạnh lùng của thiếu niên.
Cô biết, đạp xe từ thành phố bên cạnh về rốt cuộc khó khăn như thế nào. Cậu nhất định vừa lạnh vừa đói.
Cô đột nhiên duỗi tay, ôm lấy toàn thân lạnh như băng của cậu.
Quả thật rất lạnh, như là đột nhiên ôm lấy một khối băng vậy.
Cô chịu đựng cảm giác run rẩy, giọng nói nhè nhẹ: "Dù anh có ra sao em cũng không chê anh."
Tay mang bao cổ tay màu đen kia của cậu run rẩy.
Thiếu nữ trong lồng ngực run cầm cập không ngừng, nhưng lại cố chấp không buông tay.
Cậu rũ mắt, sờ sờ tóc của cô.
Gặp được Dụ Sân, hẳn là chuyện may mắn nhất đời này của cậu.
Lần đầu gặp gỡ, rốt cuộc là cậu xấu đến mức nào mới có thể đối xử nhẫn tâm với cô gái đáng yêu như vậy.
Toàn thân cô cũng ướt đẫm, rõ ràng là cực kỳ lạnh, sắp bị hơi thở lạnh lẽo trêи người cậu truyền đến mức run cầm cập, làm thế nào cũng không buông tay.
Khóe môi cậu cong lên.
Lúc này là ban đêm, cậu còn vui hơn cái danh đứng đầu kia.
Có thể nghe thấy cô nói ra những lời này, đời này phải trả giá gì đó cậu cũng cam tâm.
Cô vĩnh viễn là nữ thần trong sinh mệnh của cậu, là ánh sáng đầu tiên trong vực sâu.