Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 81




Chúc Uyển nhận được điểm thưởng lên đến ba vạn sáu, cô ấy đi đường mà có cảm giác như đang ở trêи mây vậy.

Cô ấy vội vàng chạy từ kí túc xá tới trường học, tìm được Dụ Sân liền nói: "Nhanh nhanh Dụ Sân, bảo bối của mình, mình xin cậu hãy đi gặp bố mình một lúc."

Dụ Sân hỏi: "Chú tới thăm cậu à?" Sao bố của Chúc Uyển lại muốn gặp cô nhỉ?

"No no no, cậu gặp bố đường của mình cơ."

Dụ Sân nghe thấy từ đó liền hoảng sợ, hỏi lại lần nữa: "Bố đường của cậu ở đâu ra đấy?"

"Vừa rồi trong phòng livestream của mình, có một đại ca này! Anh ta tặng mình tận ba cái máy bay, cậu có biết một cái máy bay trị giá bao nhiêu tiền không? Một vạn hai đó, nền tảng livestream sẽ ăn một nửa số tiền của mình, tổng cộng mình sẽ nhận được một vạn tám, vậy mà anh ta chỉ có duy nhất một yêu cầu đó chính là được nhìn bạn cùng phòng của mình mà thôi."

Nghe cô ấy nói thế, Dụ Sân lại càng cảm thấy lo lắng hơn.

"Mình không muốn đi. Mình cứ cảm thấy số tiền nhận được và cái giá phải trả không công bằng." Đây cũng không phải bán nước hoa.

"Sân Bảo ơi cậu có ngốc không." Chúc Uyển gọi luôn tên ở nhà của Dụ Sân, "Livestream vốn chính là một bên tự nguyện làm trò, bên còn lại tự nguyên chi ra. Cậu cứ kệ anh ta đi. Người này ngốc nhưng giàu. Cậu chỉ cần cho anh ta nhìn một cái là được, không cần nói năng gì đâu."

Chúc Uyển thấy Dụ Sân mím môi.

"Chao ôi mình cầu xin cậu đấy tổ tông của mình ơi, chỉ một lần này thôi, mình hứa lần sau sẽ không như thế nữa được không?" Chúc Uyển phản ứng nhanh nhẹn, nhịn đau mà nói: "Có phải cậu thường xuyên quyên góp cho quê cậu không? Sau này mình cũng sẽ làm như thế. Không quan trọng mình kiếm được nhiều hay ít, mình đều sẽ quyên góp 10% số đó cho Liên Thủy."

Dụ Sân không phải người cứng nhắc. Cô nghĩ đến hai ông bà lão râu tóc bạc phơ nhà hàng xóm ở Liên Thủy, nói: "Đi thôi."

Hai cô gái đi về phòng.

Chúc Uyển nhanh chóng mở livestream: "Tôi về rồi đây, đại ca ơi anh còn đó không?"

Sóng bình luận toàn là những lời trêu chọc.

"Chẹp, đúng là sức mạnh tư bản."

"Đây là lần đầu tiên Vãn Vãn livestream nhiệt tình như thế đấy."

Ở màn hình bên kia, người đàn ông ngồi cạnh bể bơi dùng ngón tay nhập chữ "Có", sau đó lại lập tức xóa đi.

Chúc Uyển không thấy đại ca kia trả lời thì không khỏi hoài nghi, bật ra một tiếng "Hửm."

Gió tháng tư vừa nhẹ nhàng vừa trong sáng. Người đàn ông ngẩn ngơ một lúc lâu, sau đó liền gõ "Không cần nữa". Nếu anh đã nói sẽ buông tha cô, không làm phiền cô nữa thì không nên làm những chuyện như thế này.

Trước khi ấn nút gửi thì khuôn mặt một cô gái đã hiện lên trêи màn hình.

Ngón tay anh dừng lại trong chớp mắt, cuối cùng cũng không gửi những từ dối lòng kia đi, chỉ có thể nhìn chăm chú vào bóng hình cô. Chiếc hộp Pandora đã mở ra, người đàn ông không thể không thừa nhận, bản thân không chịu nổi sự cám dỗ này.

Cô ấy đã trưởng thành, không phải nói đến vẻ bề ngoài, mà là phong thái già dặn ấy. Cô đứng khom lưng bên cạnh Chúc Uyển, mái tóc dài xõa xuống, anh nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của cô, nó vẫn sáng ngời như trước.

Cô gái nhìn vào màn hình, khẽ nói: "Chào anh."

Anh cứng người.

Ngón tay không kìm chế được chạm vào khuôn mặt ấy qua tấm màn hình.

Bể bơi phản chiếu ánh sáng mặt trời, mặt nước lấp lánh, cuối cùng anh cũng cảm nhận được ánh mặt trời nơi đầu ngón tay mình.

Dụ Sân chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình, dứt lời cô liền rời khỏi màn hình.

Chúc Uyển đau khổ than vãn: "Đại ca ơi nếu anh không nhìn thấy thì không phải lỗi của tôi nhé."

Sóng bình luận đang bị spam những câu "Bạn cùng phòng xinh quá đi mất" và "Ha ha ha ha".

Ở bên kia, Bách Chính nghẹn ngào, ngón tay không gõ nổi một chữ.

Giả vờ là người xa lạ còn khó hơn cả tiếp cận. Đến một chữ "Chào!" anh cũng không có cách nào viết ra.

Thính giác của anh vẫn cần phục hồi, trêи tai còn đang đeo máy trợ thính, Bách Chính tắt livestream đi.

Từ Học Dân bước tới, giao tiếp với anh bằng cử chỉ theo thói quen: "Đằng nào cũng về rồi, cậu có muốn đến đại học S thăm cô ấy không?"

"Không." Bách Chính cụp mắt: "Gặp rồi cũng chẳng biết nói gì."

Nửa năm trước anh phẫu thuật màng tai thất bại. Có thể nhìn nhưng lại không nghe được. Đến tháng trước mới phẫu thuật lại thành công.

"Cậu có muốn gặp Bách tổng và Nghi phu nhân không?"

Trong vòng một năm qua, Bách Chính đã có thể bình tĩnh chấp nhận thân phận của mình rồi.

"Sức khỏe lão Bách thế nào?"

"Còn đang điều trị, chưa có chuyển biến xấu, vẫn như cũ thôi."

Còn về Mục Mộng Nghi, Bách Chính không hỏi đến.

Không ai biết chuyện Bách Chính về nước. Tâm trạng Từ Học Dân lại rất tốt, ông nói: "Bạn bè trước kia của cậu, Kiều Huy cũng đang học đại học ở thành phố S. Đại Quang theo học làm ăn buôn bán, còn Bàng Thư Vinh thì ở lại thành phố T làm vận động viên."

Trước đó Bàng Thư Vinh không vào đội tuyển quốc gia, nhưng gia nhập đội tuyển thành phố, hiện đang là vận động viên.

Bách Chính nghe xong bèn cầm chiếc áo khoác trêи ghế rồi đứng dậy.

Từ Học Dân theo sau cậu. Người đàn ông cao lớn, chân dài, tính tình đã trở nên trầm ổn và không còn hung hăng như trước nữa.

Nếu không để ý đến máy trợ thính trêи tai anh mà chỉ đánh giá vẻ bề ngoài thì trông anh vô cùng xuất sắc.

"Tất cả đều không cần gặp." Bách Chính nói: "Báo cáo cho tôi văn kiện sáng nay đi."

Từ Học Dân không biết ông nên vui vì cuối cùng thì Bách thiếu cũng đồng ý tiếp quản tài sản của tổ tiên nhà họ Từ, hay nên đau lòng vì anh lựa chọn gạt bỏ tất cả quá khứ của bản thân. Rõ ràng Bách Chính rất thích cuộc sống trước kia.

Anh không liên lạc với mọi người, tránh tiếp cận Dụ Sân, sợ nếu chạm vào một lần nữa sẽ nghiện.

Gần đây Dụ Sân vô cùng bận rộn.

Hai lần livestream đều thành công, Chúc Uyển nhận được không ít đơn hàng.

Chương trình học năm hai nặng hơn năm nhất, cô đành phải dùng tất cả thời gian rảnh của mình để điều chế nước hoa.

Chúc Uyển chống cằm nhìn Dụ Sân nghiêm túc điền đơn để gửi chuyển phát nhanh, cô ấy không nhịn được nói: "Sân Sân ơi, cậu có thể kiếm được rất nhiều tiền nhờ livestream mà, việc này vừa mệt vừa không kiếm được nhiều tiền bằng."

"Mình thích điều chế nước hoa."

"Ơ này! Hay cậu mở phòng livestream chuyên điều hương đi. Cậu không cần bán nước hoa nữa, chỉ cần làm cho mọi người xem là được. Có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy quá trình điều chế nước hoa bao giờ, có lẽ sẽ rất ngạc nhiên."

Đề nghị ấy khiến Dụ Sân ngây người.

Chúc Uyển cứ nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý, không ngờ Dụ Sân lại đáp: "Được, mình sẽ thử xem sao."

"Ớ? Cậu đồng ý rồi ư?"

"Thầy dạy mình điều chế nước hoa, tổ tiên của mình từng làm nước hoa để cống nạp, nhưng sau khi nước hoa hiện đại trở nên phổ biến, không còn ai muốn học phương pháp điều chế nước hoa cũ kĩ dài dòng nữa. Lúc trước khi thầy mình còn sống, ước mơ lớn nhất của ông chính là nhận nhiều học sinh hơn để nghề này không bị thất truyền."

Đáng tiếc thay, trước khi động đất xảy ra, thầy chỉ có đúng một học sinh là Dụ Sân.

Nếu thật sự livestream điều chế nước hoa, chắc chắn có thể dạy cho những người có hứng thú.

"Trước hết mình sẽ xử lý hết những đơn hàng này đã, sau đó sẽ livestream sau."

Đến khi Dụ Sân hoàn thành xong xuôi tất cả đơn hàng thì đã đến tháng 6.

Mùng 1 tháng 6 là sinh nhật Dụ Sân, Lương Nhạc Trí đã ngồi canh ở cửa ký túc xá nữ từ sáng sớm, cuối cùng cũng thuyết phục được em gái của mình.

"Em gái đáng yêu của anh, Nhạc Đan toàn năng, em có đồng ý giúp người anh đẹp trai của em tặng món quà này không?"

Lương Nhạc Đan thở dài nói: "Trước kia em chưa từng thấy anh si tình như vậy."

Lương Nhạc Trí đáp: "Trước kia anh chưa gặp được Dụ Sân."

"Để em xem anh mua cái gì."

Lương Nhạc Trí giấu chiếc hộp đi: "Em nhìn cái gì mà nhìn, có phải tặng em đâu."

"Nhìn có vẻ giống vòng cổ."

Lương Nhạc Trí thấy cô đoán được rồi thì tự tin tuyên bố: "Đúng là vòng cổ. Dụ Sân đã đeo một cái vòng cổ rất lâu rồi, nên đổi cái mới thôi!"

"Vòng cổ anh mua bao nhiêu?"

"Chín ngàn tám."

Không hề rẻ, Lương Nhạc Đan "Xì" một tiếng: "Anh đoán xem vòng cổ Dụ Sân đeo trị giá bao nhiêu?"

Lương Nhạc Trí không phải người không có kiến thức, nhưng cậu thật sự không thể nhìn ra chiếc vòng cổ cá con đó thuộc hãng nào.

"Mấy trăm tệ?"

Lương Nhạc Đan ghé sát vào tai anh trai nói: "Em đã từng nhìn thấy thiết kế này năm cấp 3, là tác phẩm của một nhà thiết kế người Pháp. Chỉ có đúng một chiếc trêи thế giới. Nếu xét trong năm nay thì chiếc vòng cổ đó có giá trị ít nhất là mười vạn."

"... Em trêu anh à?"

Lương Nhạc Đan nhún vai đáp: "Em lừa anh làm gì. Đó là mẫu vòng cổ đôi, mẫu còn lại là một con rồng đen. Em đoán người trước đây thích Dụ Sân cực kỳ giàu."

Thua gì thì cũng không thể thua danh dự của một người đàn ông được!

Lương Nhạc Trí nhét món quà vào lòng em gái rồi nói: "Cho em đấy. Để anh đi xem trong thẻ còn bao nhiêu tiền. Anh không tin mình không mua được thứ gì đắt hơn. Thiếu gia đây khẳng định mình giàu hơn bạn trai cũ của cô ấy."

"Anh lấy tiền ở đâu ra?" Theo như hiểu biết của Lương Nhạc Đan, anh trai cô ấy có bao nhiêu liền tiêu bấy nhiêu: "Thôi đi, Dụ Sân cũng không nhận quà đắt tiền đâu. Anh ra ngoài mua một cân táo, biết đâu Dụ Sân sẽ nể mặt người quen mà nhận."

Lươn Nhạc Trí sắp sửa tức chết.

"Ai bảo anh không có tiền. Trước đó bố dẫn anh đi bàn chuyện làm ăn với một vị sếp lớn, anh kính người ta vài chén. Bố đã khen anh làm rất tốt, sẽ có thưởng."

Miệng lưỡi ngon ngọt của Lương Nhạc Trí chủ yếu dùng để nịnh hót.

"Sếp lớn ư?" Người khiến Lương tổng gọi bằng sếp lớn, vội vàng đi nịnh bợ chắc chắn không phải người bình thường.

"Đúng thế, trước đấy anh chưa gặp lần nào. Em không biết anh ta trẻ như nào đâu, chỉ tầm tuổi mình thôi, hơn nữa..." Lương Mặt Trí nháy mắt khẽ thì thầm: "Anh ta đeo máy trợ thính trêи tai."

"Khuyết tật ư?"

"Lương Nhạc Đan, em muốn chết à? Nói bé thôi."

Lương Nhạc Đan nhìn bộ dáng căng thẳng của anh trai liền biết trình độ của người đó, họ không trêu vào nổi.

Lương Nhạc Trí vẫy tay: "Anh đi mua vòng cổ cho Sân Sân xinh đẹp đây, anh không tin anh không thắng được thằng nhóc kia."

Lương Nhạc Đan câm nín nhìn theo hình bóng anh trai mình kiêu ngạo chắp tay sau lưng.

Từ Học Dân nhìn viên ngọc trong tay người đàn ông.

Lông mi màu đen rủ xuống, anh đang rất tập trung điêu khắc. Dù biết rõ không thể mang đi tặng, thế nhưng năm nào cậu cũng chuẩn bị quà.

"Mục Nguyên đến đại học S."

Người đàn ông cụp mắt không lên tiếng, con dao sượt qua đầu ngón tay.

Bách Chính che miệng vết thương lại: "Anh ta đến đó làm gì."

Từ Học Dân chậm chạp: "Mời Dụ tiểu thư ăn bữa tối."

Bách Chính tiếp tục điêu khắc: "Ừ."

"Cậu không quan tâm sao?"

"Không có quyền." Người đàn ông khẽ đáp. So với những người khác thì ít nhất tên ngụy quân tử này cũng không phải lựa chọn tệ lắm.

Mặc dù nói vậy, nhưng đến giờ ăn tối, trêи bàn ăn nhà họ Từ vẫn bao trùm sự bức bối.

Từ Học Dân để ý Bách thiếu đã nhìn chằm chằm miếng bít tết được vài phút rồi.

Thật ra Từ Học Dân cũng chẳng biết miếng bít tết đẹp chỗ nào, nhưng Bách Chính có thể nhịn đến bây giờ, người mang dòng máu nhà họ Từ mà không nổi điên đã là phước lành rồi.

Anh thích ngắm bít tết thì cứ để anh ngắm đi.

Dụ Sân và Mục Nguyên ngồi trong nhà hàng.

Mục Nguyên học đại học ở thành phố kế bên. Trong vòng một năm qua cậu đã tới thăm Dụ Sân vài lần.

Cấu lấy một bức thư ra khỏi cắp: "Thanh Hòa viết cho em này."

Hôm nay là Tết thiếu nhi, Bách Thanh Hòa mười tuổi rồi.

Cô bé vẫn chưa biết nhiều chữ lắm, nhưng giờ đang học vẽ, thỉnh thoảng cô bé sẽ viết "Thư" cho Dụ Sân.

Dụ Sân mở tờ giấy ra, trêи đó có chữ viết non nớt của bé gái, một nửa là chữ bính âm, một nửa viết sai.

Cô bé hỏi: "Chị gái, chị đã tìm được anh em chưa?"

Trêи đó còn có mấy hình người que đang nắm tay.

Chị chưa, Thanh Hòa à.

Dụ Sân viết thư trả lời cô bé, cố gắng sử dụng cách thức mà Thanh Hòa hiểu được.

Mục Nguyên nhìn cô viết thư trêи bàn ăn. Sau khi viết xong, Dụ Sân nói: "Em sẽ tự gửi cho Thanh Hòa, như vậy đỡ phải làm phiền anh mang đến giúp em nữa."

Mục Nguyên đột nhiên nói: "Em đang tránh anh."

Dụ Sân cảm thấy hơi xấu hổ, cô cúi đầu xuống. Đây là sự thật mà cả hai người đều ngầm hiểu, cô không ngờ Mục Nguyên sẽ nói ra.

"Nếu không phải vì anh đã từng cứu em ở Liên Thủy, còn chuyển hộ thư cho Thanh Hòa thì hôm nay em sẽ không đến đúng không?"

"Mục Nguyên..."

"Anh xin lỗi." Mục Nguyên trầm giọng nói: "Anh không muốn dọa em như thế, em đã nói rõ với anh từ lâu rồi. Chỉ là anh không có cách nào kiểm soát nổi tình cảm của mình mà thôi. Em không thể chờ anh ta cả đời, anh chỉ hi vọng một ngày nào đó em có thể buông tay cậu ấy, khi em quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy anh."

Chính vì vậy mà anh không dạy Thanh Hòa cách gửi thư, thế mới có lý do để lần sau gặp Dụ Sân.

Dụ Sân mím môi.

Cô biết Mục Nguyên rất tốt, tính tình ngay thẳng chính trực, Anh cũng đã đợi cô rất lâu, có lẽ nếu là người khác thì đã cảm động bởi sự dịu dàng của Mục Nguyên và ở bên anh ấy rồi.

Sau tất cả thì cả số phận lẫn định mệnh đều nghiêng về phía Mục Nguyên từ sớm.

Có lúc Dụ Sân cũng cảm thấy mơ hồ. Rõ ràng lúc Bách Chính rời đi, anh vừa dứt khoát vừa xấu xa, nhưng một khi đã nhìn thấy màu sắc tươi sáng nhất trêи đời, thì tất cả những phong cảnh còn lại đều trở nên ảm đạm.

Bách Chính chống lại vận mệnh, để lại một dấu vết mãi không thể phai màu trong lòng cô.

Mục Nguyên nói: "Các em đều có sự cố chấp của chính mình, vậy tại sao anh lại không? Anh thích em ngày nào thì sẽ đợi em ngày đó. Dụ Sân, nếu có ngày em buông tay cậu ta, cũng không thể yêu người nào khác nữa. Em có thể cân nhắc anh được không?"

Dụ Sân nhìn lên bầu trời đêm trong thành phố, gió biển tầm này có vị mằn mặn.

Cô lắc đầu.

Đúng là một cô gái cứng đầu, dù anh muốn làm lốp xe dự phòng cô cũng không cho.

Ấy vậy mà Mục Nguyên lại nở nụ cười. Cậu thích sự chân thành độc đáo này. Cậu nói: "Không sao cả, anh có thể chịu được."

Bách Chính là người từ bỏ trước.

Nếu anh ta không về, một ngày nào đó Dụ Sân sẽ buông tay.

Dưới sự giúp đỡ của Chúc Uyển, Dụ Sân ký hợp đồng với nền tảng và mở một phòng livestream. Vì cả hai cô gái đều cần không gian livestream nên ở lại trường không tiện lắm.

Hiện giờ Dụ Sân cũng có một khoản tiền kha khá, vì vậy cô thuê chung với Chúc Uyển một căn hộ hai phòng ngủ bên ngoài.

Studio livestream của Chúc Uyển có màu hồng phấn, của Dụ Sân thì lại nhìn chẳng khác gì phòng thí nghiệm với đủ loại dụng cụ điều chế nước hoa.

Chúc Uyển cổ vũ cô: "Sân Sân, lúc mới bắt đầu độ nổi tiếng sẽ lên khá chậm. Cậu cố gắng qua một thời gian là được."

"Mình hiểu rồi."

Ngày đầu tiên Dụ Sân livestream, nền tảng chỉ cho vào một góc nhỏ ở mục đề cử để thử nghiệm.

Dụ Sân vốn hơi lo lắng, nhưng từ giây phút bắt đầu điều chế nước hoa, cô không còn cảm thấy như vậy nữa.

Chuyên tâm làm việc mình thích có thể khiến con người cảm thấy được thả lỏng.

Triệu Húc Cường là một thực tập sinh, anh ta thường xem livestream vào thời gian rảnh. Hôm nay khi anh ta ấn vào mục đề cử thì lập thức nhìn thấy một nữ streamer ở góc dưới cùng bên phải màn hình.

Đó là một tấm chụp màn hình ngẫu nhiên trong buổi livestream.

Cô gái trong tấm hình vô cùng xinh đẹp, chất lượng hình ảnh cao đến nỗi dường như anh ta có thể nhìn rõ từng sợi lông mi của streamer.

Vừa cong vừa dài.

Triệu Húc Cường cảm giác như đang nằm mơ. Streamer ở bên cạnh cạnh cạnh đó toàn dùng hiệu ứng trắng da khiến đường nét trêи mặt cũng trở nên mờ nhạt. Sao tấm hình này lại rõ nét thế nhỉ?

Đầu tiên Triệu Húc Cường bị sốc bởi vẻ đẹp của nữ streamer nhỏ, sau đó anh ta mới nhận ra điều gì đó - nữ streamer mới này không sử dụng filter!

Không thể nào! Quá bất thường! Không dùng filter mà cũng có thể đánh bại hết những người khác, trở thành tiêu điểm trêи trang này trong nháy mắt.

Triệu Húc Cường chìm đắm trong vẻ đẹp này được vài phút mới nhận ra một vấn đề.

Trời, cô gái này còn không nói một câu này, chỉ chăm chăm nghịch đống dụng cụ. Anh ta ngơ ngác nhìn một người im lặng lâu như thế ư!

Chúc Uyển ở phòng kế bên cứ cảm thấy lo lắng cho Dụ Sân, sau đó không nhịn được chạy qua xem.

Dụ Sân không quan tâm đến việc nói chuyện, khói bay lơ lửng trong phòng.

Chúc Uyển làm khẩu hình: "Này, mình lo quá đi, cậu nói chuyện, nói chuyện đi kìa Dụ Sân!"

Dụ Sân không nhìn thấy cô ấy, xoay người đi lấy hoa khô trêи giá.

Chúc Uyển tuyệt vọng, đừng nói sẽ bị chìm nhé! Mặc dù cô ấy cũng là streamer mới, nhưng chẳng nhẽ sau này hai lính mới phải nhảy qua giúp đỡ lẫn nhau hả?