Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 89




Edit: Zịt cac cac cac

Cũng không phải là Bách Chính hoàn toàn không nghe thấy cô nói chuyện.

Chẳng qua không có máy trợ thính, âm thanh rơi vào trong tai sẽ nhỏ với không rõ mà thôi.

Dụ Sân lấy máy trợ thính của anh đi, cũng không đưa lại cho anh. Bách Chính không nghe thấy tiếng nhạc, anh nhảy giẫm sai nhịp mấy lần.

Bách Chính biết, Dụ Sân đang tức giận. Giống như là lời mà Từ Học Dân nói, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận.

Nhảy sai nhịp, rất nhiều người ngạc nhiên nhìn qua. Mặt Bách Chính không đổi sắc, không hề tức giận, chỉ dịu dàng ôm eo cô.

Sao Bách Chính có thể cam lòng mà nổi giận với cô chứ? Cô chỉ nhỏ bé ở trong vòng tay anh, lại xinh đẹp như vậy, cho dù là tức giận hay khổ sở, cũng không thể nào so được với vẻ đáng yêu đó.

Ngay cả nhảy sai, nhưng lại không có người nào dám xen vào.

Thoạt đầu còn có người không nhận ra Bách Chính, nhíu mày nói: "Chuyện gì đã xảy ra Đuôi Mèo vậy, tìm nghệ nhân cũng không đáng tin như vậy."

Đồng nghiệp của cô ta vội vàng nói: "Suỵt, anh ta không phải là nghệ nhân gì cả, anh ta là vị kia của nhà họ Từ.

Người tên Từ Ngạo Thần này, cho dù đã mất rất nhiều năm, nhưng hễ nhắc tới, vẫn là một người kín tiếng trong giới các nhân vật nổi tiếng như cũ. Con ruột của ông ấy cũng sử dụng kiểu cách này, dùng hai chữ "Vị kia" để chỉ thay mặt, tất cả mọi người liền hiểu ra.

Sẽ không có người nào dám nói cái gì nữa.

Điệu nhảy này vẫn cứ nhảy cho tới khi nào xong thì thôi, ánh đèn ở đại sảnh được bật lên hoàn toàn, Dụ Sân rút tay mình từ trong tay của Bách Chính ra.

Cô khuỵu gối hành lễ, sau đó đi khỏi ánh đèn.

Bách Chính vẫn đứng ở chỗ cũ một lúc, buồn bã như đánh mất đi thứ gì, rút tay của mình về.

Không ngờ lúc anh đi xuống, lại trông thấy Dụ Sân đang chờ anh ở cách đó không xa.

Đôi mắt của cô gái trong suốt, trong tay cô cầm một cặp máy trợ thính, xinh xắn nhìn anh chằm chằm.

Bách Chính hỏi cô: "Sao vậy em?"

Dụ Sân lắc đầu, anh vươn tay nhưng bị cô đẩy ra.

Đổi lại là mấy năm trước, lúc tính tình của anh còn nóng nảy, không biết là cô muốn làm cái gì, quả thực sẽ điên lên.

Hai năm nay tính tình anh lắng xuống, lại sợ đến gần cô. Dụ Sân làm cái gì, anh chỉ dám nhìn, hỏi thêm vài câu cũng không dám, nói đến tâm tính, quả thật có hơi tự ti và đáng thương.

Bách Chính biết, Từ Học Dân nói những lời đó là để dỗ anh.

Đi đâu để tìm một cô gái có thể hoàn toàn không để ý chứ? Ai lại không sợ một đêm nào đó lúc tỉnh lại, người bên gối lại biến thành một kẻ điên, tinh thần không bình thường, còn có thể làm tổn thương đến mình nữa.

Cho dù bây giờ không để ý, sau này có một ngày cô sẽ hối hận, có lẽ anh sẽ trở thành một Từ Ngạo Thần thứ hai.

Nói cho cùng, ngay từ đầu Từ Ngạo Thần cũng không phải là người xấu, đúng không?

Dù rằng biết rõ lời Từ Học Dân nói không thể tin, nhưng hôm nay Bách Chính vẫn đến đây. Lý trí của anh là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.

Bách Chính tìm rất nhiều lý do, Mục Nguyên quá nhu nhược, Lương Nhạc Trí không chững chạc, Tống Hằng lại càng không nói đến, tính tình ngả lớn, không phải là thứ tốt lành gì, anh sợ cô bị lừa.

Bọn họ luôn có chỗ không tốt, nhưng mà Bách Chính nhìn kỹ lại chính mình. Không hề có chỗ nào tốt, anh mới là người không có tư cách nhất.

Dụ Sân đi theo Bách Chính, anh đi đâu, cô cũng đi theo tới đó.

Lúc này những người khác đều biết gia chủ của nhà họ Từ đến, vội vàng muốn tới nói mấy câu với anh.

Bách Chính không đeo máy trợ thính, cũng không kiên nhẫn nghe bọn họ nói chuyện.

Cô gái bên cạnh cầm máy trợ thính của anh, giống như một tiểu bại hoại, nhưng mà tất cả tâm tư của anh, hoàn toàn chỉ đặt ở trêи người cô.

Anh còn lo lắng bọn họ sẽ làm cô mất hứng.

Không có cách nào, Bách Chính đành phải đi lên phòng nghỉ trêи lầu.

Quả nhiên Dụ Sân đi theo anh, cô không cần anh kéo, nhưng cứ đi theo anh.

Lương Nhạc Trí ở xa xa nhìn thấy, đôi mắt ngóng trông, nhưng vừa ai oán vừa khó chịu. Lần này IQ của anh ta online rồi, bảo sao người cứu anh ta lúc trước có chút quen mắt, nhưng cũng không phải chỉ quen thôi! Người ta là gia chủ của nhà họ Từ mà lúc trước anh ta đi theo cha già ra sức lấy lòng.

Trái tim Lương tiểu thiếu gia tan nát, nếu nói là người khác thì anh ta còn có thể tranh giành.Chạy tới tranh giành phụ nữ với gia chủ của nhà họ Từ, cha già của anh ta sẽ đánh anh ta chết mất.

Đến nay lão Lương tổng vẫn còn đang dốc sức muốn hợp tác với nhà họ Từ đấy.

*

Phòng nghỉ trêи lầu, Từ Học Dân đang pha trà.

Vị tiên sinh này có một bộ pha trà rất lịch sự. Từ Học Dân pha trà xong, trước tiên rót cho Thường Liên một chén.



"Từ tổng, ông để đó đi, để tôi tự làm."

Thường Liên kinh sợ, chuyện đã xảy ra hôm nay quả thật là đang thử thách dung lượng bộ não của ông ta. Nhưng mà từ đầu tới cuối Từ Học Dân vẫn cứ bình tĩnh, hoàn toàn không hề có ý định giải thích cho ông ta.

Trái tim Thường Liên loạn lên, không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Không phải là Bách tổng đột nhiên nhìn chúng tiểu Streamer Điều Hương của Đuôi Mèo bọn họ rồi chứ? Có nên cho cậu ta dùng quy tắc ngầm hay không đây nhỉ?

Thường Liên không tán thành với quy tắc ngầm, nhưng mà nếu người ta nhất định muốn làm như vậy, thật sự là ông ta cũng không làm gì được cả.

Lúc Thường Liên càng nghĩ càng thái quá thì cánh cửa bị mở ra.

Thường Liên lập tức đứng dậy: "Bách tổng."

Sau khi gọi xong, mới phát hiện góc váy màu tím nhạt phía sau anh, cô gái xinh đẹp tinh xảo thò đầu ra từ phía sau anh.

Là cô gái xinh đẹp nhất ở nền tảng của bọn họ, tiểu Streamer Điều Hương.

Thường Liên nghĩ thầm: Đây là cướp người tới rồi à?

Chưa nghĩ xong, ngay sau đó, cô gái đẩy Bách tổng đi rồi đóng cửa lại. Bách Chính bị nhốt ở bên ngoài, bên trong phòng còn lại hai lão già và một cô gái xinh đẹp tinh xảo.

Thường Liên trơ mắt nhìn Bách tổng bị nhốt ở bên ngoài, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, ông ta vô thức muốn kéo Điều Hương đi nhận lỗi với mình.

Dụ Sân để hai tay ra sau lưng: "Chú Từ."

Từ Học Dân đứng lên, gật đầu: "Dụ tiểu thư."

Dụ Sân vốn muốn tìm ông.

"Bách Chính bảo chú giải thích những chuyện đã xảy ra với anh ấy trong hai năm nay với cháu, anh ấy nói anh ấy không tiện mở miệng."

Từ Học Dân sửng sốt.

Đây... Thiệt hay giả vậy?

Ông ấy theo thói quen muốn liếc mắt nhìn ông chủ nhỏ, để xem ý kiến của Bách Chính như thế nào, nhưng mà lập tức nhớ đến Bách Chính đã bị nhốt ở bên ngoài.

Từ Học Dân nhất thời không chắc chắn.

Mà nếu đúng là giả đi, vậy Bách thiếu dẫn cô lên đây làm gì? Huống chi Dụ Sân lại ngoan ngoãn như thế, dù sao cô vẫn sẽ không đến lừa một lão già là ông đâu đúng không?

Chẳng lẽ mình tạm thời phải bịa ra một câu chuyện cho Dụ Sân?

Dụ Sân mở tay ra: "Chú giải thích cái này là được rồi."

Từ Học Dân liếc nhìn cái máy trợ thính, cảm thấy mình thật khó khăn.

Ông thận trọng lên tiếng: "Trước kia thân thể Bách thiếu không tốt lắm, làm phẫu thuật thất bại, bây giờ nghe âm thanh không rõ lắm, cho nên mang máy trợ thính."

"Bệnh gì vậy ạ?"

Mắt Từ Học Dân nhìn cánh cửa: "Phát sốt dẫn đến ốc tai có chút vấn đề. Không nghiêm trọng, nếu như phẫu thuật một lần nữa thì xác suất thành công rất lớn."

Dụ Sân nở nụ cười: "Cháu cảm ơn chú."

Thường Liên ở bên cạnh cũng không dám thở mạnh. Đây là tình huống gì vậy trời.

Dụ Sân mở cửa, người đàn ông trẻ tuổi đang rũ mắt nhìn cô.

Bách Chính không biết cô muốn làm gì, nhưng cho dù là cô muốn đâm mình một đao, anh cũng sẽ không tức giận. Bởi vậy anh chỉ nghi ngờ.

Dụ Sân nhón chân, đeo máy trợ thính lại cho anh.

Tay cô gái mềm mại, thỉnh thoảng sẽ không cẩn thận mà cọ lên tai anh, cả người cô gần như tựa vào trong ngực anh, làm cho anh mất đi khả năng suy xét. Thân thể Bách Chính căng thẳng, đã bao nhiêu năm, một lần nữa anh lại cảm nhận được cảm giác căng thẳng.

Cô gái khẽ hỏi: "Bách Chính, lúc trước anh nói, lúc ở nước ngoài, tai không cẩn thận bị thương, đúng không?"

Đôi đồng tử đen kịt của Bách Chính nhìn cô, nhớ được quả thật mình đã từng nói cái cớ này, anh thấp giọng đáp: "Ừm."

Trước khi anh nói, Từ Học Dân liền biết thôi xong rồi, hai má ông co rúm, vô cùng muốn nhắc nhở anh. Ông còn chưa khớp lời khai với Bách thiếu nha!

Thường Liên đứng xem một trận này, vốn tưởng rằng tiểu Streamer Điều Hương nhà mình chỉ là một con mèo nhỏ vô hại, không ngờ người ta nghiêm túc lên, lại có dáng vẻ siêu hung dữ nha.

"Nhưng mà chú Từ nói là bởi vì anh phát sốt."

Bách Chính dừng một chút, anh liếc mắt nhìn Từ Học Dân một cái.

Từ Học Dân rũ mắt nhìn xuống sàn nhà.

Vậy cũng không nên trách ông nhé, ai bảo Bách thiếu dẫn người lên đây khiến cho ông hiểu lầm chi.



Bách Chính dùng hết khả năng bình tĩnh nói: "Sau khi bị thương, còn bị sốt một trận."

"Anh biết, em ghét nhất là bị lừa."

Thân thể Bách Chính cứng đờ.

"Bách Chính, mấy người như thế này, là cho rằng chơi rất vui hả?" Dụ Sân lùi về sau một bước, cô hít hít mũi, đôi mắt uất ức: "Em đã đợi anh ba năm, không phải vì muốn nghe anh nói dối, hay là chơi cái trò tan tan hợp hợp với anh. Em muốn anh đưa ra lựa chọn, nếu như có trở ngại nào đó mà chúng ta không thể nào vượt qua được, với lại cả đời này anh cũng không có ý định giải thích với em, vậy thì đừng xuất hiện trong cuộc sống của em nữa."

"Cho dù em có thích ai, muốn ở bên ai, hay là bị ai lừa, em cũng chấp nhận. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà anh cứ can thiệp vào cuộc sống của em hết lần này đến lần khác vậy?"

"Nếu như anh muốn nói hết cho em biết thì đừng gạt em. Muốn lựa chọn như thế nào là chuyện của em, anh không có quyền lựa chọn thay em."

Bách Chính trầm mặc, anh nắm chặt nắm đấm.

Dụ Sân đi ngang qua bên cạnh anh xuống cầu thang, cô thấy người đàn ông quay đầu lại nhìn mình, Dụ Sân cắn răng.

Anh vẫn là con đại ác long có tính tình nóng nảy không thể nhẫn nại đó sao? Cô dứt khoát kϊƈɦ động anh: "Nếu như anh định thêm một lần ba năm nữa, vậy thì bỏ đi. Nói không chừng lúc đó em và Lương Nhạc Trí cũng có con rồi đấy."

Bách Chính nghe thấy câu này, đôi đồng tử đột nhiên co rụt lại: "Dụ Sân!"

Dụ Sân đã xách làn váy đi xuống lầu.

Anh đi rồi, trong phòng cũng chỉ còn lại hai lão già. Thường Liên nhìn thấy sắc mặt Bách tổng siêu đen, mong muốn sống sót khiến ông ta muốn lập tức từ biệt.

Từ Học Dân cũng không được tự nhiên.

Hôm nay cô gái đột nhiên đến đây như vậy, không một ai ngờ tới.

Từ Học Dân và Bách tổng lừa con gái nhà người ta, lần này Dụ Sân làm trò vạch trần bọn họ, cũng coi như là ăn miếng trả miếng. Để điều đó khắc sâu vào trí nhớ bọn họ, không được lừa cô nữa.

Xem ra thật sự là tức giận, cũng có lẽ là vô cùng đau lòng.

Dù sao thì lúc Bách Chính rời khỏi cô, dường như cô vẫn rất bình thường.

Trước kia Dụ Sân rất ngoan, ngoan đến suýt chút nữa làm người ta quên rằng, ban đầu cô là một cô gái nhỏ có bao nhiêu chủ kiến và cứng cỏi.

Trước kia mọi người đều không thích Bách Chính, cô đã đối xử tốt với anh bằng cả trái tim mình.

Bây giờ mọi người đều muốn lấy lòng Bách Chính, nói không chừng cô đúng thật là sẽ không cần anh nữa.

Bách Chính nhớ tới câu nói cuối cùng của cô, thiếu điều muốn nghiến răng.

"Cô ấy thật đúng là dám nói."

Từ Học Dân khụ một tiếng.

Ai nấy đều thấy được, người ta cố ý chọc giận Bách Chính đấy, nhưng cũng không có cách nào, anh phải tức giận thôi.

Không chỉ muốn anh tức giận, tức giận xong rồi còn phải nghe theo cô, đưa ra lựa chọn.

Dụ Sân không chú ý đến ánh mắt ai oán của Lương Nhạc Trí bên cạnh.

"Em phải về rồi."

Lương Nhạc Trí vừa bị cha già nhà mình ân cần dạy bảo, giờ phút này cảm thấy mình giống như sắp chia tay người yêu vậy.

"Sân Bảo, nếu như em thích anh thì Bách Chính tính là cái gì chứ, anh liều mạng với anh ta!"

Thật ra Lương Nhạc Trí rất đáng yêu.

Dụ Sân nói: "Anh ấy cũng sẽ đánh gãy chân anh luôn."

Lương Nhạc Trí run lên, tay mơ hồ có cảm giác đau đớn, anh ta còn nhớ rõ cái loại đau đớn đó, nhưng bất chấp khó khăn nói: "Anh không sợ, vì em, bại liệt cũng được."

Dụ Sân không nhìn được mà bật cười.

So với đám người lòng dạ thâm sâu kia, phong cách của Lương Nhạc Trí rất ngốc nghếch, thật sự làm cho người ta vui vẻ. Chuyện chú Từ và Bách Chính nói dối cô cũng không còn tồi tệ như vậy nữa.

Cô nói chuyện với Lương Nhạc Trí một lúc, Lương Nhạc Trí nhất định muốn tiễn cô ra ngoài.

Trêи thang gác lầu hai, Bách Chính rũ mắt nhìn họ.

Ngón tay nắm chặt lan can của anh trắng bệch.

Bách Chính nhìn ra được, những người này thật sự thật lòng thích cô. Mình thì lúc nào cũng phá vỡ lời hứa, như lời mà Dụ Sân đã nói, anh đang quấy rầy cuộc sống của cô, ngược lại có vẻ đê tiện.

Lúc này Từ Học Dân cũng không có cách nào rồi, chọn đi.

Có khó khăn thế nào đi chăng nữa, Bách tiếu cũng phải chọn nha. Bằng không thật sự chờ người ta sinh con ra, đứa nhóc đó gọi cậu là ba nuôi à?

Nói thật với cô bé ấy đi, hoặc là buông bỏ cô bé ấy.