"Aaaaaa Đừnggggggggg...mà....." - cô choàng tỉnh trong đêm,mồ hôi chảy dài ướt đẫm trên vần trán, ánh nhìn có phần mờ nhạt mơ hồ, người bên cạnh vẫn còn say giấc, cho dù có là chăn ấm nệm êm thì với cô mọi thứ đều chỉ là điều không cần thiết.
Cô với tay cầm lấy điện thoại bên cạnh, nhìn giờ liền thở dài, vì vẫn là khung giờ ám ảnh đó, khung giờ 4 giờ sáng tinh mơ, giấc mơ dài đó vẫn chưa có hồi kết bởi vì quá khứ của cô chính là chuỗi ngày đen tối tiếp diễn...
Tất cả với cô chỉ như là một cơn ác mộng vừa mới xảy ra hôm qua vậy, thời điểm cô chẳng có bất kì thứ gì trong tay, thời điểm tương lai là thứ xa xỉ nhất!
Cô thật khẽ bước xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, thả mình trong bồn nước hoa hồng âm ấm để cố gắng bình tâm thư giãn mọi sự xiềng xích của cô bấy lâu nay, nó như những sợi kẽm gai quấn quanh thân thể cô, chỉ cần một chút cử động thôi cũng liền cảm thấy đau rát và rướm máu!
:"Mẹ à?! Nếu lúc đó con quyết định sớm hơn, có lẽ mọi thứ đã không bi kịch đến mức này có đúng không mẹ!?!"
ĐÃ 9 NĂM TRÔI QUA - Cô giờ đây cũng đã sắp 30 tuổi, những kí ức ấy vẫn vẹn nguyên trong tâm tưởng của cô, chỉ tiếc là thời gian vô tình không cách nào quay trở lại được nửa, những nổi đau vẫn in hằn ở đó đến nhói lòng, cô chẳng qua chỉ là đang trả ơn với tư cách là vợ của người khác, có khốn khổ quá không nếu cô đã đặt mình vào con đường này?!
......................
1.{Hồi ức}
Cái ngày nhà cô phát hoả, sau khi nhận thi thể của bố mình và hoả thiêu, hài cốt được mẹ cô rãi xuống biển cả với mong muốn ông có thể tự do thanh thản hoà mình với thiên nhiên, lúc ấy vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, mẹ cô gần như mất hồn vì đau đớn, người xưa có câu "Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi" cho dù bà có bị đánh đập chửi bới nhục mạ đến đâu bà vẫn luôn coi ông là chồng, một người chồng chung sống trăm năm, tiếc là duyên phận chỉ đến đây, lòng bà cũng đột nhiên lạnh giá!
Sau khi hoàn thành đám tang, cô và mẹ quyết định rời khỏi chốn xưa đó tìm đến một thế giới phồn hoa đô hội hơn, cô muốn mẹ mình có thể tạm quên đi sự việc đau lòng đó, cô càng không thể nói với mẹ mình rằng, trước khi bố cô mất, cô chính là người đã xô xát và vô tình dẫn đến cái chết của ông ấy được.
......................
Vừa sáng sớm cô đã có mặt ở phòng bếp, hôm nay đột nhiên có nhã hứng nên cũng muốn nấu cho chồng cô một bửa sáng thật ngon
"Bà chủ, người đừng làm nửa, nếu ông chủ biết chúng tôi lại bị khiển trách mất" - lần nào cô vào bếp cũng là lần mà những người hầu đều phải chịu sự la mắng của ông.
Cô mỉm cười chấn an, đáp - "Đừng lo, tôi sẽ nói với anh ấy là tôi muốn làm, sẽ không để các chị bị mắng đâu"
Người hầu cũng liền sợ sệt ậm ừ - "Nhưng mà bà chủ..."
"Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm mà, huống hồ chỉ là một bửa sáng, anh ấy sẽ không vì vậy mà tức giận đâu"
Cô giờ đây là phu nhân hào môn, với người hầu kẻ hạ từ đầu đến chân, một chút cũng không cho động đến móng tay, nhưng vốn dĩ bản tính của cô đi từ nghèo khó và cũng không phải là người thích ăn không ngồi rồi, nên chuyện nấu một bửa cơm dĩ nhiên cũng chỉ là một việc bé tí nhưng trong mắt chồng cô lại không như thế!
Từ trên lầu bóng dáng quyền lực từ tốn bước xuống, gương mặt ông có chút khó gần có lẽ vì sống đủ lâu để trãi đời, nên tuyệt nhiên nhìn vào có chút gì đó dè dặt, kẻ hầu người hạ cung kính đồng thanh
"Chào buổi sáng ông chủ"
Ông là Hồ Nam năm nay đã ngoài 60 tuổi, ông chính là tỷ phú giàu nhất thành phố này với số tài sản kết xù lên tới vài trăm tỷ đô! Cơ duyên đưa cô đến với ông phải kể đến chính là tiền viện phí của mẹ cô.
Ông khoác tay giọng điệu trầm ấm phát ra - "Bà chủ đâu rồi?!"
Một người hầu liền ngập ngừng trả lời - "Dạ bà chủ..." - ông chau mài, người hầu liền sợ sệt nói tiếp
"Bà chủ đang ở trong bếp thưa ông chủ"
Nghe đến chuyện cô lại vào bếp, nét mặt ông liền có chút nóng giận, còn chưa kịp nổi nóng la mắng thì trên tay cô chính là đĩa thức ăn nóng hổi, đặt xuống bàn rồi nhìn về hướng ông mỉm cười - "Anh thức rồi à, đúng lúc thật. Em làm xong bửa sáng rồi, anh xuống đây cùng ăn đi"
Với ông góc độ nào của cô cũng chính là tuyệt tác nhưng đứng ở trên tầng nhìn xuống, chiếc đầm cúp ngực cô đang mặc càng khiến gương mặt thanh tú toát lên vẻ ma mị, kèm nụ cười toả nắng trên môi cô đó chính là điều mà ông muốn nhìn thấy, nó có một chút gì đó khiến ông bỗng dưng cảm thấy dễ chịu.
Ông liền ra hiệu cho người hầu lui ra, dù đang muốn mắng đám giai nhân một trận nhưng chỉ vì nụ cười của cô đột nhiên ông lại chẳng muốn la mắng bọn họ nửa - "Được rồi, anh xuống ngay"
Trong căn biệt phủ rộng lớn hàng nghìn m2 đúng là có chút lạc lõng, nhưng dường như càng trở nên tẻ nhạt hơn khi mà suốt ngày cô cứ ru rú trong nhà, không muốn rời khỏi đây không phải vì cô không thích thế mà là có ra ngoài hay không với cô cũng chỉ là cuộc sống tẻ nhạt đến nhàm chán.
Ông tiến về chỗ cô, người hầu liền kéo ghế cho ông, ông vừa ngồi xuống liền kéo nhẹ bàn tay cô bất ngờ ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy, những hành động này dường như chẳng còn xa lạ nửa, vì ông thích nên cô tuyệt nhiên cũng chiều lòng - "Em lại không nghe lời rồi, chẳng phải anh nói em chỉ cần làm một việc chính là làm vợ anh sao?! Sao em lại không nghe lời?! Nhà có người hầu cứ để bọn chúng làm thay em, em chỉ cần ngồi yên thôi"
Cô sờ nhẹ tay mình lên má ông, nụ cười vẫn giữ nguyên ở đó với sự mê đắm của ông, giọng cô liền trở nên thỏ thẻ - "Là vì em muốn làm một bửa ăn cho anh thôi, em vốn là một người khoẻ mạnh, nếu làm như anh nói há chẳng phải em là bệnh nhân có vấn đề về vận động sao?! mà nè em vô tình biết được sau những lần thế này bọn họ đều bị anh trách mắng có đúng không?!"
Ông đột nhiên ấp úng, trước nay ngoài vợ quá cố ra, có lẽ cô là người thứ hai có thể khiến một ông chủ đứng trên vạn người trở nên ấp úng - "Thì...ờ thì..."
"Sao anh không mắng em mà lại mắng họ?! Họ vốn cũng chỉ là làm công ăn lương, đừng làm khó họ, được không?! Coi như em cầu xin cho họ vậy?!"
Ông mỉm cười vì ông biết ông không chọn sai người, cô vốn là lương thiện, ánh mắt cô trong vắt như sương sớm, tâm cô sáng như đêm trăng rằm hơn nửa cô lại lương thiện - "Được được, anh sẽ không mắng họ là được mà, anh lại càng không mắng em vì anh không nỡ mắng, thế thì em có gì thưởng cho anh không?!"
Ở với cô ông quên rằng bản thân mình đã ngoài 60 mất rồi, nhìn hành động của ông hiện tại cũng đủ hiểu với ông cô chính là một công chúa nhỏ cần được nâng niu và cưng chiều.
Cô liền đặt lên má ông một nụ hôn, từ tốn, nhẹ nhàng, nét mặt thanh tú khẽ cong môi mỉm cười - "Như vậy đã được chưa?! Anh đừng tham lam quá, em sẽ giận đấy"
Vòng tay càng thêm siết chặt yêu thương - "Chỉ cần là nụ hôn đó của em, cho dù có quy đổi nó thành bất kì điều gì miễn nó nằm trong khả năng của anh, anh cũng ngay lập tức đổi nó cho em, em thấy được không?!"
"Được được! Anh bỏ em ra đi, không mệt à?!"
Ông lắc đầu!
"Coi như em nan nỉ vậy,anh xem ở đây có nhiều người quá, em có chút ngại rồi, anh mà còn không mau ăn sẽ nguội mất, không ngon được không?!"
"Được được nghe theo em" - Ông nhẹ nhàng rời khỏi cái ôm, cô cũng liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn đĩa thức ăn cô làm, cho dù không ăn cũng cảm nhận được nó sẽ rất ngon, mà cho dù nó vốn không ngon cũng tự khắc sẽ thành ngon trong mắt ông!
Trong lòng cô từ lâu đã thôi sống vì bản thân vì cô biết cô giờ đây là vợ của người khác rồi, khi xưa là tình yêu tuổi bồng bột học trò với bao nhiêu lời hứa hẹn trăm năm nhưng cuối cùng cô vẫn chọn cách rời xa Nhật Hạ vì cô biết cô chẳng có tương lai, cố chấp chỉ làm cho Nhật Hạ cùng đi xuống hơn nửa nguyên nhân chính cô rời đi đến nay Nhật Hạ vẫn không hề hay biết!
Lời hứa hẹn 10 năm của bọn họ cũng sắp đến hạn rồi, chỉ tiếc là đó vốn chỉ là một lời nói, thực tế đã chứng minh lời hứa cũng chỉ là lời hứa không thể thắng nổi thời gian của tạo hoá
:"10 năm nửa - sau khi chúng ta ổn định cuộc sống và theo đuổi được lý tưởng, nhất định sẽ về chung một nhà được không?!"