Kí ức trước đây đúng là một khoảng thời gian dài đằng đẳng xâu xé lấy tinh thần cô lẫn thể xác cô đến hao mòn, cô muốn bản thân hãy quên đi mảng kí ức ấy nhưng vốn dĩ càng muốn quên cô lại càng nhớ đến kĩ càng hơn, những giấc mơ chưa bao giờ khiến cô thôi thổn thức, nó chân thật đến mức rõ ràng chỉ là mơ nhưng mỗi khi tỉnh giấc lại đau đớn cùng cực, nước mắt chân thực ướt đẫm bờ mi cô!
Trời đã nhá nhem tối, trong căn phòng lộng lẫy uy quyền này với người khác có lẽ là lâu đài uy nga, vạn người mơ ước nhưng với cô nó chẳng khác nào một chiếc l*иg giam rộng lớn, tuy chẳng có bất kì một chốt cửa nào nhưng lại không cách nào thoát ra được,nó ngộp đến mức cô không thể thở nổi nửa!
Cô bước xuống giường đi vào phòng tắm, cô biết bản thân sẽ thôi không thể trong sạch được nửa sau đêm nay, ông chưa bao giờ nói hai lời và cho dù ông có muốn gì khác đi nửa cô cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo bởi vì ông được coi là ân nhân của cô!
Cô tựa lưng vào thành bồn tắm, mọi thứ trước mặt cũng chỉ là những thứ hào nhoáng vô bổ mà thôi.
Lòng cô lần nửa dậy sóng
................
[Gặp gỡ định mệnh trong quá khứ]
Sau khi quyết định rời khỏi nhà của anh trai Nhật Hạ, mẹ cô và cô tìm đến một nơi thật xa chỗ đó để hòng né tránh Nhật Hạ vì cô biết cô không thể gặp lại Nhật Hạ, càng không thể cứu vãn mối quan hệ của họ ngay lúc này, vì tình thân trong mắt Nhật Hạ vẫn là trọng hơn!
Đêm đó cô đang ở chỗ làm, mẹ cô đột nhiên phát tán bệnh và được hàng xóm gọi cấp cứu giúp, điện thoại cô liên tục reo nhưng nó vốn ở chế độ rung nên cô hoàn toàn không cách nào hay biết.
Mẹ cô vào phòng cấp cứu trong tình trạng rất nguy kịch, hơi thở yếu ớt, bác sĩ đợi người thân kí giấy sinh tử để bước lên bàn mổ, nhưng gọi mãi cô vẫn không nhấc máy, đến khi người quản lý từ bên ngoài bước vào, tiến lại gần chỗ cô nói nhỏ vào tai cô:
"An Khuê! Mau vào bệnh viện đi, mẹ em nguy kịch rồi"
Trên tay cô chính là chai rượu thượng hạng bỗng dưng vô thức rơi thẳng xuống nền gạch vỡ tan, cô chạy nhanh ra khỏi phòng một cách hối hả, cô chạy thẳng xuống sảnh, tay liên tục vừa gọi vừa ngoắc taxi nhưng đều vô vọng, cuộc gọi từ bệnh viện lúc này bỗng vang lên - "Cô An Khuê đúng không?! Chúng tôi cần chữ kí của cô để tiến hành ngay cuộc phẫu thuật nếu không e rằng bệnh nhân không thể qua khỏi"
"Được được! Tôi lập tức đến ngay, làm ơn hãy để mẹ tôi được mổ trước được không?!"
"Xin lỗi cô chúng tôi phải làm theo thủ tục, phiền cô đến đây liền nhé"
Cô cúp máy vừa khóc vừa hối hả tìm kiếm taxi nhưng chỉ là vô vọng, cô bước xuống đường chặn những chiếc xe đang lưu thông với cùng một câu nói - "Làm ơn giúp tôi đến bệnh viện đi ạ, làm ơn đi..."
Chẳng có bất kì một chiếc xe nào dừng lại cả, cô vì không quan sát liên tục loay hoay thì liền bị một chiếc xe sang trọng phía sau đυ.ng trúng, cô té ngã xuống đầu mũi xe sang trọng, tài xế liền bước xuống - "Cô có sao không?!"
Dù chân đau nhưng cô vẫn nhất quyết quỳ gối nắm lấy ống quần anh nài nỉ và lạy lục - "Tôi xin anh, giúp tôi đến bệnh viện được không?! Mẹ tôi cần phải mổ, cần có chữ kí của tôi, tôi xin anh đó"
Một cô gái xinh đẹp khóc đến lấm lem, còn liên tục quỳ gối lạy lục, điều này khiến ai nhìn cũng liền thương xót, tài xế liền báo lại với người trên xe và nhận được sự đồng ý! Tài xế đỡ cô vào hàng ghế sau ngồi cạnh bên ông - ông chính là Hồ Nam chồng cô hiện tại.
Sự gấp gáp lẫn căng thẳng đều thể hiện hết qua khuôn mặt, thoáng nhìn cô - ông lại liên tưởng đến đứa con gái của mình liền quan tâm hỏi - "Cháu ổn chứ?!"
Cô ngước lên nhìn ông lau vội những giọt nước mắt liền đáp - "Cháu ổn ạ, cảm ơn vì đã cho cháu đi nhờ, ơn này mãi mãi không thể quên, sau này có làm trâu làm ngựa cháu cũng sẽ đền ơn này cho chú"
"Không cần thiết phải như thế"
Xe cứ thế đi thẳng đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể, xe nhà họ Hồ đi đến đâu liền được người khác nhường đường đến đó vì ông chính là người đứng đầu của thành phố này, đến cả người có chức quyền còn phải nể ông bảy phần kia mà!
Xe đậu trước cửa bệnh viện, cô chỉ gật đầu rồi hối hả xuống xe, chạy vào trong cấp cứu, vốn còn chưa kịp nói lời tạm biệt, nhìn bóng dáng cô chạy đi vào hướng cổng cấp cứu, ông đúng là có chút gì đó khó tả.
"Thưa ông chủ, người cần đi đến chỗ hẹn nửa không ạ?!"
"Không cần" - ông bước khỏi xe, chậm rãi đi vào bên trong theo phía sau cô, bên trong cô đã đến được quầy cấp cứu, y tá lập tức đưa giấy sinh - tử cho cô kí, họ yêu cầu cô đóng 50 triệu tiền viện phí, cô thật sự không biết lấy ở đâu ra số tiền đó nửa, cô nài nỉ họ cho hẹn lại, nhưng họ vốn dĩ không đồng ý, một giọng tuy lạ mà quen cất lên
"Tiền viện phí cứ tính vào cho nhà họ Hồ"
Cô kinh ngạc xoay người lại, còn ai được ngoài ông nửa chứ - "Chú... sao chú lại ở đây"
Vệ sĩ liền đưa chiếc thẻ đen ra để thanh toán, cuối cùng mẹ cô cũng được đưa vào phòng mổ, cô liền thở phào nhẹ nhõm lia lịa gật đầu cảm tạ - "Cảm ơn chú, cảm ơn chú đã cứu mẹ cháu"
Ông chỉ nhẹ đáp - "Ra đây ta có chuyện muốn nói"
Ông khẽ đi đến dãy hành lang gần đó, ngồi xuống, phía sau ông còn ai khác ngoài cô chứ - "Chú có gì muốn nói với cháu ạ?!"
"Ngồi đi" - cô ngoan ngoãn ngồi xuống!
"Nếu ta yêu cầu cháu trả ơn cho ta thì cháu sẽ đồng ý chứ!!"
Cô gật đầu - "Đồng ý ạ! Chú muốn gì cứ nói đi ạ, cháu sẽ cố gắng làm nó hết sức"
Ông bật cười - "Chuyện này không có gì cần cố gắng cả, chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi?!"
"Là chuyện gì vậy ạ?! Chú nói đi?!" - ông khoác tay cho vệ sĩ quay lưng đi, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói
"Làm vợ của Hồ Nam ta! Sau này mọi thứ ta có sẽ là của cháu, cháu là gật đầu hay lắc đầu đây?!"
Cô bỗng im bật, nhìn ông không biết nên nói gì nửa, cô biết bản thân phải trả ơn ông, nhưng điều kiện này nó thật sự rất khó trả lời!
"Cháu...thực ra cháu...."
"Cháu thế nào?! Ta thật sự nhìn cháu rất giống một người thân quá cố, đó là lí do khiến ta muốn có được cháu, cháu chỉ cần ở bên cạnh ta, những chuyện còn lại nếu cháu không đồng ý ta sẽ tuyệt nhiên không ép cháu, cháu thấy thế nào?! "
Cô nhìn về hường phòng cấp cứu, rồi lại nhìn về hướng ông, sự lưỡng lự bắt đầu hiện rõ trên nét mặt, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào, nhưng nếu không có ông cô không thể đến bệnh viện, nếu không có 50 triệu kia mẹ cô chắc chắn đã không thể vào phòng mổ, giữa thiệt và hơn, cái cô được vẫn là phần hơn và đặc biệt là thứ tình cảm của cô và Nhật Hạ cũng thật sự không thể tiếp tục - đành chôn vùi nó từ đây thì hơn!
Cô nhìn thẳng ông hỏi - "Chú nói thật chứ?!"
Ông khẽ gật đầu!
"Vậy cháu đồng ý"
"Được! Sau này ta sẽ chịu trách nhiệm cuộc đời của cháu"
Cô cũng chỉ khẽ gật đầu, ông lập tức ôm chặt lấy cô, cảm giác của ông vốn không phải tình yêu mà là sự nhung nhớ, sự nhung nhớ về đứa con nhỏ yểu mệnh của mình.
Sau đó cuộc phẫu thuật cũng thành công, đám cưới cô và ông sau đó cũng được tổ chức linh đình dưới sự chứng kiến chúc phúc của rất nhiều người, những tưởng mọi thứ sẽ dừng lại nhưng mẹ cô bất chợt đã qua đời sau đám cưới vài ngày vì sốc thuốc, lần nửa cô lại chìm trong một sự đau đớn cùng cực, mọi thứ ví như một màn đêm bao vây lấy cô, ông hiểu nên cũng chỉ bên cạnh quan tâm lo lắng cho cô suốt 9 năm trời như một người thân và cô biết ơn vì điều đó.
......................
Ông từng nói sẽ không động vào cô khi cô không muốn, nhưng đêm nay lời hứa đó sẽ bị phá vỡ!
Cô mỉm cười, co rút cơ thể lại trong chiếc bồn tắm rộng lớn kia, cuộc đời cô vốn chẳng yên bình một chút nào cả!
:"Anh ấy có ơn với mình, mình không thể ích kỉ không đáp ứng anh ấy, dù sao cũng chẳng thể thay đổi được nửa rồi, thứ mình nên làm chính là đừng để anh ấy làm hại Nhật Hạ, không được - không thể được!"