Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 34: Mật mã riêng (2)




Thứ mà Linh Lan muốn dĩ nhiên không phải thứ tài sản phù phiếm mà Hồ Phong đã nói, điều mà Linh Lan muốn chính là khiến An Khuê đau khổ, vì chỉ có làm An Khuê đau khổ bản thân Linh Lan mới có thể thấy hả hê cho mối thù năm xưa. Điều mà Linh Lan sắp làm liệu có đáng không?! Đáng thì sao? Mà không đáng thì sao?! Vốn dĩ đây chỉ là những hành động để con người thoả mãn sự cố chấp của bản thân mà thôi, nó vốn chẳng cần nghĩ đến đáng hay không đáng.

Đầu giờ chiều chuyến bay của Nhật Hạ đã đáp cánh xuống sân bay nội địa thành phố B - chuyến bay đáng lý đã đến sớm hơn nhưng chuyến bay đã bị delay vì động cơ trục trặc, nếu sớm một chút có lẽ Linh Lan đã cùng lúc gặp lại cả Nhật Hạ lẫn An Khuê mất rồi.

…**HỒ GIA **…

Lần này vẫn như lần trước, xe của nhà họ Hồ đích thân ra đến sân bay rước cả ba người bọn họ cùng vào Hồ gia. Vẫn là căn phòng khách uy nga rộng lớn, Nhật Hạ - Sương Sương - Minh Hà đã ngồi ngay ngắn ở đó, nước bánh cũng được cung kính đem lên, chỉ còn chờ sự xuất hiện của ông Hồ Nam nửa thôi.

Một tí sau đó ông đã có mặt dưới sảnh phòng khách, tay bắt mặt mừng với Nhật Hạ và Sương Sương

**“Thật là phiền cô quá rồi, cô Hạ, cô Sương, còn đây là?!” **

Ánh mắt ông chính là thắc mắc, Nhật Hạ liền đáp

**“Đây là bạn của tôi - Minh Hà” **

Ông liền bắt tay -** “Chào cô Hà” **

"Chào ông" - Ở đây có Sương Sương lẫn Minh Hà có chút bất tiện ông liền ngỏ lời

"Xin lỗi cô Sương - cô Hà, tôi có chút chuyện cần nói riêng với Luật sư Hạ nên phiền hai cô ở phòng khách đợi một lát nhé"

Sương Sương: "Vâng ông Hồ cứ tự nhiên"

Minh Hà: "Vâng tôi dĩ nhiên không phiền hai người"

Họ dĩ nhiên là vui vẻ chấp thuận rồi, ông và Nhật Hạ trực tiếp đi về hướng thang máy di chuyển đến tầng tại thư phòng riêng của ông.

Ông ngồi xuống ghế, người làm liền mang trà nóng đến cho ông, ông chậm rãi thưởng thức một chút liền hỏi

**“Phần di chúc đã đến đâu rồi Luật sư Hạ?!” **

Nhật Hạ đặt bản di chúc lên bàn với nhiều khoản cần thiết, nó cần phải chữ ký xác nhận của ông mới có hiệu lực pháp lý.

**“Đây là toàn bộ những điều khoản mà ông Hồ đã nhắc trước đó với tôi qua điện thoại, mọi thứ đều được tinh gọn lại trong đây, ông có thể đọc lại và ký vào bên dưới, bản di chúc sẽ lập tức có hiệu lực” **

"Được, tôi dĩ nhiên tin tưởng luật sư Hạ đây, nên không thiết phải đọc lại" - ông trực tiếp ký vào mục người lập di chúc, bản di chúc sẽ được Nhật Hạ lưu lại tại văn phòng Luật sư - và Nhật Hạ có nghĩa vụ sẽ thông báo và hoàn thành thủ tục sau khi ông mất đi.

**“Ông còn gì căn dặn không thưa ông Hồ?!” **

Ông nhìn thẳng cô **- “Dĩ nhiên là không rồi, nhưng cô Hạ có thể cho tôi hỏi một câu không?!” **

**“Ông cứ hỏi thưa ông Hồ” **

**“Tôi rất tò mò. Chẳng hay cô và vợ tôi trước đó là mối quan hệ thế nào?!” **

Nhật Hạ không ngần ngại đáp để xua nghi ngờ của ông

**“Không giấu gì ông Hồ, chúng tôi thật ra là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, đã từng có một tuổi trẻ bồng bột yêu nhau, nhưng hiện tại chúng tôi chỉ là bạn, tôi cũng đã có gia đình chỉ tình cờ gặp lại gần đây, ông Hồ không phải đang hiểu nhầm gì chúng tôi đó chứ?!” **

Ông chỉ mỉm cười **- “Dĩ nhiên là không, tôi tin những gì Luật sư Hạ nói là thật, cũng rất tin tưởng vợ mình. Đúng là tuổi trẻ nên có sai lầm, tôi không hi vọng sai lầm đó lại tiếp diễn” **- câu nói ẩn ý này dĩ nhiên là Nhật Hạ hiểu nó

**“Ông Hồ là suy nghĩ quá nhiều rồi. Vậy nếu không còn gì xin phép ông Hồ” **

"Được, mời Luật sư Hạ"

Nhật Hạ những tưởng sẽ không thể thực hiện kế hoạch hôm nay khi không có sự xuất hiện của An Khuê nhưng đúng là trời đã thương xót Nhật Hạ, lúc Nhật Hạ cùng ông Hồ xuống lầu lại nhìn thấy An Khuê đang ở đó tiếp chuyện với Sương Sương và Minh Hà!

Ông nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, ôm eo cô nhỏ giọng

**“Sao em bảo mệt muốn nghỉ ngơi mà?!” **

Hành động thân mật kia vô tình đã làm cho Nhật Hạ có chút khó chịu, nhưng dĩ nhiên là không nên bộc lộ nó ra ngoài.

An Khuê liền lịch sự chào hỏi **- “Chào luật sư Hạ” **

Dĩ nhiên Nhật Hạ cũng phải đáp lại - "Chào phu nhân Hồ"

An Khuê nhìn về hướng ông nhẹ giọng **- “Vì em tình cờ nhìn thấy cô Sương Sương và cô Minh Hà ở đây nên mới tò mò qua trò chuyện thôi, anh không trách chứ ạ?!” **

"Dĩ nhiên là không rồi"

Nhật Hạ cũng đi về hướng Sương Sương và Minh Hà liền ngồi xuống, ánh mắt Nhật Hạ nhìn An Khuê đúng là có phần nhung nhớ nhưng dĩ nhiên chỉ có họ mới có thể nhận ra điều đó, danh nghĩa Thanh mai trúc mã vốn không phải thứ bỏ đi.

Không khí có chút gì đó nóng lên khi vô tình ánh mắt Sương Sương chạm ánh mắt của An Khuê, làm sao lại không nóng lên được chứ khi mà họ lại oan trái trở thành tình địch.

Nhật Hạ tinh tế ho nhẹ khi nhìn thấy ánh mắt An Khuê nhìn về hướng mình, hành động này chính là một trong những dấu hiệu trước đây của họ, dĩ nhiên An Khuê vẫn còn nhớ nó.

Nhật Hạ: "Nếu không còn vấn đề gì chúng tôi xin phép về trước"

**Hồ Nam: “Được! Tôi sẽ cho người đưa các cô ra sân bay” **

Họ đứng lên từ giã định ra cổng, bên trong cô vẫn ngồi ở đó bên cạnh ông, đột nhiên cô cảm thấy nhức đầu, giọng nói ngắt quãng **- “Anh à, đầu em… khó chịu…quá” **

Ông lo lắng **- “Em sao vậy?! Để anh gọi bác sĩ Trần” **

Đây chính là cơ hội của Nhật Hạ,Nhật Hạ liền mở lời

**“Phu nhân không khoẻ sao?! Tình cờ bạn tôi chính là bác sĩ, có thể xem tình hình thế nào!” **

Ông dĩ nhiên là không ngần ngại rồi - "Nếu được vậy thì tốt quá, nhờ cô Minh Hà"

**Minh Hà: “Để tiện kiểm tra tình hình mời phu nhân lên phòng trước đã” **

**Hồ Nam: “Được anh dìu em” **- ông nhìn sang hướng Nhật Hạ và Sương Sương mở lời **- “Phiền Luật sư Hạ và cô Sương đây đợi một chút” **

Họ đồng thanh **- “Dĩ nhiên là không vấn đề” **

Cô được ông và Minh Hà dìu lên phòng riêng, nhẹ nhàng cho nằm xuống giường, ông lo lắng bên cạnh liên tục hỏi han **- “Em thấy sao rồi?!” **

Cô mỉm cười lắc đầu **- “Em không sao đâu anh đừng lo” **

**Minh Hà: “Phiền ông Hồ nhường không gian cho tôi kiểm tra cho phu nhân một chút ạ” **

**“Được! Dĩ nhiên là được” **

Minh Hà bằng những kỹ năng nghề Y của mình kiểm tra tình trạng cho cô, lựa lúc ông không chú ý, Minh Hà liền nói nhỏ vào tai cô **- “Tôi là đến giúp cô và Luật sư Hạ, xin cô hãy phối hợp một chút” **

Cô im lặng chỉ tỏ ra mình rất khó chịu để tránh sự nghi ngờ của ông, thật ra cô vốn biết Minh Hà chính là người mà Nhật Hạ đã nhờ giúp đỡ.

Sau một lúc thăm khám, Minh Hà liền đi đến chỗ ông, ngồi xuống - "Sao rồi bác sĩ Minh Hà?! Em ấy bị làm sao?!"

**“Tôi đã tiêm an thần cô ấy sẽ ngủ một giấc thật ngon thôi. Chẳng hay trước đây phu nhân có từng sốt cao hay gặp cú sốc nào không thưa ông Hồ?!” **

Ông nhìn cô nằm trên giường nhăn nhó liền lo lắng hơn

**“Đúng là trước đó em ấy sốt rất cao và…” **- ông ngập ngừng, rồi lại nói tiếp **- “Em ấy từng xém bị cưỡng hiep’, chuyện này có phải đã ảnh hưởng không?!” **

Minh Hà im lặng một lúc, rồi đáp - **“Phu nhân đúng là đang có chướng ngại tâm lý rất lớn thay vì chia sẻ cô ấy lại chọn giữ nó trong lòng, điều này đúng là không tốt, nó cần được khắc phục nhanh trước khi nó nặng hơn” **

**“Ý bác sĩ Minh Hà là sao?! Tôi cần phải làm gì?!” **

"Ông Hồ nên để cô ấy thoải mái hơn, định kỳ kiểm tra tâm lý hàng tháng, đừng để cô ấy kích động và rơi vào trạng thái suy nghĩ nhiều sẽ giống hiện tại - lâu ngày sẽ khiến cô ấy trầm trọng hơn"

"Được"

"Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần ông Hồ có thể gọi tôi đến kiểm tra cho phu nhân, nếu không còn gì tôi xin phép, để cho phu nhân tịnh dưỡng ạ"

"Cảm ơn bác sĩ Hà" - ông cho người tiễn bác sĩ xuống nhà, rồi liền tiến lại chỗ của cô, nhìn cô ánh mắt cứ đờ đẫng ông dĩ nhiên là xót rồi

"Em ngoan không sao hết, mau ngủ đi, em sẽ thấy khoẻ hơn" - cô chỉ mỉm cười gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ, mọi thứ đúng là đã đi theo kế hoạch mà Nhật Hạ tính trước, nhờ bác sĩ Minh Hà làm cầu nối cho họ.

…****************…

[…Kí ức…

“Cậu sao vậy An Khuê?! Mắt bí xị vậy!!?!”

*“Tớ quên mang theo vở soạn bài rồi, hôm qua tớ không kịp soạn bài, mà hôm nay phải nộp nó cho cô rồi, tí cô hỏi chẳng biết nên trả lời thế nào” *

“Ra là chuyện này à. Hay vầy đi, tí nửa cô gọi, tớ sẽ giả vờ ho ra hiệu, cậu lập tức giả vờ bệnh càng đau đớn càng tốt, tớ sẽ mượn cớ đưa cậu lên phòng y tế, vậy thì có thể trốn được rồi”

*“Được không đó?! Vậy là không trung thực rồi?!” *

“Dĩ nhiên được, cấp bách thì phải dùng đến nó thôi”

*“Được nghe theo cậu” *

Cuối cùng kết quả chính là cả An Khuê lẫn Nhật Hạ đều phải viết kiểm điểm vì hành vi lừa gạt giáo viên, An Khuê vốn ngoan hiền nên dĩ nhiên là không thể diễn được rồi, lập tức bị giáo viên nhận ra. Cũng nhờ lần đó mà họ lại có thêm một mật mã riêng mỗi khi cấp bách, ngoại trừ lần bị cô bắt đó ra những lần sau hầu như rất ăn ý…]