Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 39: An Khuê biết sự thật về Nhật Hạ




Mọi thứ có phải đã bế tắc rồi không?!

Sáng hôm sau, An Khuê vẫn chưa tỉnh lại, ông Hồ Nam cũng chẳng buồn rời khỏi biệt phủ, ông vẫn bên cạnh cô suốt đêm qua, ánh mắt ông có phần đờ đẫn có lẽ vì đêm qua ông đã không ngủ được, trong mắt ông cô không chỉ còn là người giống đứa con gái yểu mệnh của mình mà tình cảm của ông dành cho cô cũng ngày một lớn hơn.

Bên ngoài trời đã dần nóng lên, ông vẫn bên cạnh cô im

lặng không nói lời nào, người hầu mang thức ăn vào ông cũng chẳng có tâm trí để dùng nửa, những ngón tay An Khuê bỗng dưng có chút cử động nhẹ, ông liền bật dậy xem xét lập tức cho người gọi bác sĩ Minh Hà đến, chưa đầy 5 phút bác sĩ Minh Hà đã có mặt trước cửa phòng.

Cô ư a, đôi môi mấp mé nhưng muốn nói gì đó nhưng mãi mới có thể cất nên lời **- “Nước…khát nước” **

Ông lật đật rót cho cô một cốc nước, lúc quay lại giường cũng là lúc cô vừa mở mắt, mọi thứ trước mặt lờ đờ mờ ảo, cô khẽ nhăn nhó, ông đỡ lấy cô ngồi dựa vào vai mình, ân cần đúc nước cho cô từng chút một vì sợ cô sặc, giọng ông quan tâm hỏi - "Em thấy sao rồi?! Còn đau đầu không?!"

Cô lắc đầu, đôi môi xinh xắn chỉ khẽ mỉm cười.

**“Người đâu, gọi bác sĩ Minh Hà vào” **

**“Dạ tuân lệnh ông chủ” **

Bác sĩ Minh Hà vốn đã ở trước cửa đợi sẵn nên cũng nhanh chóng có mặt trước mặt cô **- “Ông Hồ, phiền ông đặt cô ấy nằm xuống” **

**“Được được” **- ông nhẹ nhàng để cô nằm lại xuống giường, trên đầu còn dán miếng băng gạc trắng chuyên dụng, vết thương cũng thôi không còn rỉ máu nhiều nửa. Bàn tay cô cũng đỏ tấy phồng nước vì bỏng.

Bác sĩ Minh Hà lại hỏi nhỏ **- “Cô thấy trong người thế nào?! Có buồn nôn hay không?!” **

Cô lắc đầu.

**“Vậy cô có cảm thấy chỗ nào khác đau nửa không?!” **

Cô khó nhọc giơ bàn tay về trước ngực, nhỏ giọng

**“Tôi cảm thấy đau ở tim, một chút đau ở bàn tay nửa. Đầu tôi rất khó chịu” **- cô đột nhiên ôm đầu vừa nhăn nhó vừa la hét, biểu hiện này khiến ông lập tức lo lắng tột độ, tiến đến ôm lấy cô

**“Có anh ở đây, không sao không sao, đừng sợ…” **

"Áaaaaa đừng, đừng đến gần đây" - cô đột nhiên hoảng loạn, ánh mắt ông vừa thắc mắc vừa cầu cứu

**“Chuyện này là sao bác sĩ Minh Hà?!” **

**“Tinh thần cô ấy đúng là đã bị đã kích bởi lần va chạm này, có lẽ cần thời gian để khiến cô ấy bình tâm trở lại, ông Hồ cho tôi hỏi trước nay phu nhân có xuất hiện tình hình hoảng loạn như này không?!” **

Ông lắc đầu - “Chưa từng” - cô vẫn dụi vào ngực ông, đôi bàn tay ghì chặt vào áo ông** - “Anh à em sợ rồi, sợ rồi…không dám làm phật ý cô ta nửa, anh để cô ta gã vào đây đi” **

Ông chau mài **- “Ý em là Linh Lan sao?!” **

Cô kích động điên loạn đáp **- “Đúng đúng, cô ta nói em vì tiền, vì tiền…em không… không có mà…” **

Ông nhìn về hướng bác sĩ Minh Hà ấp úng

"Cái này?!"

**“Tôi muốn kiểm tra kĩ hơn, phiền ông Hồ có thể ra ngoài không?!” **

"Dĩ nhiên là được" - cô bấu chặt vào người ông **- “Anh đừng bỏ em, đừng đi… đừng đi” **

**“Nào em ngoan, nằm xuống trước đã, bác sĩ Minh Hà sẽ không làm hại em đâu được không?!” **

Ánh mắt cô sợ sệt **- “Ò… bác sĩ… đúng là bác sĩ Minh Hà” **

Cô ngoan ngoãn nằm xuống **- “Phiền bác sĩ” **

**“Được ạ! Ông Hồ yên tâm” **

Ông lặng lẽ lo lắng rời đi, ông hận rằng không thể giết chết Linh Lan ngay lập tức.

Ông giận đùng đùng bước xuống phòng khách

"Người đâu"

Vệ sĩ kính cẩn cúi người **- “Dạ có thưa ông chủ” **

Giọng ông tức giận hạ lệnh

"Lập tức khiến gia đình Linh Lan xoá sổ khỏi thành phố B, bất kể ai giúp đỡ đều khiến họ sống dở chết dở hết cho ta rõ chưa?!

"Dạ rõ thưa ông chủ" - vệ sĩ lập tức rời đi, lời ông nói chính là luật, ở thành phố B này chẳng ai là không biết đến thế lực nhà họ Hồ, nếu xã hội có pháp luật thì ông được ví là người thực thi pháp luật theo nghĩa đen chính là tiền.

Động đến ai lại không động, lại động đến người mà ông yêu quý nhất, đúng là không lượng sức mình.

Hồ Phong nghe được tin liền chạy đến

**“Bố! Xin người đừng quá thẳng tay” **

Ông đang thưởng trà lập tức đập mạnh xuống nền gạch

**“Mày còn dám mở miệng xin xỏ cho con nhỏ đó sao?! Vì nó mà em ấy thần trí bất minh, thứ mày cần là tài sản có cần đem một ả mưu mô vào đây không?! Hả…” **

Anh bất ngờ quỳ xuống trước mặt ông **- “Con không có thưa bố! Em ấy nói là mẹ tự té, em ấy không cố ý, xin bố suy xét lại” **

Ông ra hiệu, vệ sĩ liền đặt đoạn camera trước mặt anh, chính là đoạn ghi hình cảnh Linh Lan níu kéo cô té ngã xuống dẫn đến đập mạnh đầu vào cạnh bàn, đến lúc này anh mới chịu buông bỏ ý nghĩ bảo vệ Linh Lan

**“Mày nhìn rõ chứ?! Nếu không có camera mày nghĩ tao có mất trí đến mức tức giận như vậy không?! Còn nửa việc mày cưỡng ép em ấy vẫn chưa quên, bản thân mày khốn kiếp đã đành, em ấy đã thôi không trách móc mày, còn xin xỏ giúp mày, mày lại tìm về đây một đứa độc ác định mưu tính hại chết em ấy?! Mày đáng tội gì?! Còn không mau cút khỏi tầm mắt tao” **

Anh ngập ngừng - "Bố… chuyện này…"

Ông quát lớn **- “Cútttttt” **

Anh lầm lũi đứng dậy rời đi, ánh nhìn ban đầu chính là sợ sệt nhưng khi quay đi nét mặt anh lập tức thay đổi, bàn tay vo tròn vào nhau

***:“Giỏi lắm An Khuê, tao đã khinh thường mày rồi. Đợi đấy” ***



…PHÒNG AN KHUÊ…

Trong phòng cô từ ngày bị Hồ Phong cuongbuc, máy ghi âm và thiết bị công nghệ cũng được ông tháo gỡ, vì ông biết để cô quên đi được mọi thứ không vui thì nên để không gian thoải mái nhất cho cô, nên phòng cô bây giờ tuyệt đối an toàn.

"An Khuê em không bị sao chứ?! Nằm yên để chị kiểm tra nào" - giọng bác sĩ Minh Hà lo lắng, nhưng ánh mắt cô quan sát thấy bên ngoài cửa đã yên ắng nên liền thôi diễn

**“Em không sao, thật ra em chỉ đang diễn thôi, chị thấy em diễn đạt không?!” **

Bác sĩ Minh Hà liền thở phào

**“Vậy mà chị cứ tưởng, em đúng là ma mảnh có biết không?!” **

**“Chị à! Chị Nhật Hạ khoẻ chứ?! Chị ấy đã nhờ chị đến đây giúp em sao?!” **

Bác sĩ Minh Hà gật đầu

"Xem em kìa, còn khẩn trương hơn cả Nhật Hạ nửa, em xem có cần thiết diễn đến mức sức đầu mẻ trán như vậy không?!"

**“Em thấy đáng mà chị, để được gặp chị em đã suy nghĩ rất nhiều cách, thật may là có vật thế thân giúp em tìm cách” **

**“Thôi được rồi. Để chị gọi cho Nhật Hạ xem sao?!” **

Ánh mắt cô chính là mong chờ, hồi chuông vốn đã không reo chỉ hồi đáp một tin nhắn tổng đài quen thuộc báo thuê bao, bác sĩ Minh Hà nhấp gọi lại bao nhiêu lần, chính là bao nhiêu lần cô đi từ hi vọng này đến hi vọng khác, cuối cùng chỉ nhận lại cái lắc đầu của bác sĩ Minh Hà

**“Điện thoại em ấy không gọi được” **

Cô thở dài, nét mặt buồn bã

**“Thôi đừng buồn, chị sẽ đến đây hàng tháng, vậy thì mỗi tháng em có thể nói chuyện với Nhật Hạ được rồi, đúng không?!” **

Ánh mắt cô ánh lên tia hi vọng

**“Thật không ạ?!” **

**“Dĩ nhiên, nhưng em phải nghe theo chị được không?!” **

Cô lập tức gật đầu **- “Chị à có thể nói cho em biết chị ấy sống có tốt không được không?!” **

Nét mặt bác sĩ Minh Hà liền chùn xuống

**“Em muốn nghe thật sao?!” **

Ánh mắt trông chờ của cô gật đầu

**“Vâng ạ” **

**“Thật ra thì […]… chuyện là vậy đó” **

*ghi chú: […] là bác sĩ Minh Hà đang kể về quá trình trị liệu tâm lý và cuộc sống của Nhật Hạ

Nghe xong câu chuyện mà bác sĩ Minh Hà kể, nước mắt cô bỗng rơi mỗi lúc một nhiều -** “Vậy ra thứ mà em mong cầu đã không thể xảy ra sao?!” **

**“Đừng như vậy mà An Khuê em ấy cũng không muốn thấy em buồn đâu, có lẽ điều hai em nên làm là tìm cách thoát khỏi cảnh vợ hào môn thì hơn” **

**“Em thật sự không biết nên làm gì nửa, em thật sự rất rối” **

**“Nghe chị tạm thời nghe lời chị trước đã, chỉ cần mỗi tháng còn có thể truyền tin chị nhất định sẽ giúp các em giao tiếp với nhau chịu không?!” **

Cô gật đầu. Ôm lấy bác sĩ Minh Hà **- “Cảm ơn chị” **

Đúng là cầu nối duy nhất của họ bây giờ chỉ có bác sĩ Minh Hà mà thôi, dĩ nhiên chẳng ai nghi ngờ một bác sĩ điều trị tâm lý riêng cả, bác sĩ Minh Hà chính là phương án tốt nhất.