Nhật Hạ hiện đang trong phòng cấp cứu vậy còn An Khuê?!
Ngoài những vết thương chi chít trên cơ thể, An Khuê còn có những vết thương trong chính tâm hồn của mình, những hình ảnh kinh tởm diễn ra vào đêm trước vẫn rõ mồn một trong chính suy nghĩ của cô hiện tại.
Cô thật sự rơi vào trạng thái khủng hoảng tinh thần, nỗi đau thân xác vẫn không bằng nỗi đau trong tâm hồn cô.
Sáng tinh sương của ngày tiếp theo cuối cùng cũng dần dần ló dạng rồi, ánh bình minh đầu tiên cô được ngắm nó trọn vẹn từ màu đen của màn đêm - chuyển dần sang tone màu xám - một chút ánh sáng điểm tô vàng cam - mặt trời từ chân núi dần dần ngoi lên khỏi đỉnh núi cao nhất ở đằng Đông - vậy là hoàn chỉnh một sớm bình minh thật đẹp, nhưng chẳng phải ánh bình minh mà cô muốn nửa rồi.
*Hai không gian riêng biệt: *
. một là cảnh đẹp của thiên nhiên tươi đẹp - muôn màu - tự do và thoải mái…
*. một là cảnh sắc nhuộm màu đau thương, một màu đỏ sẫm của máu tươi - sự kìm hãm và gượng ép *
Ánh mắt của An Khuê đúng nghĩa là vô hồn - nụ cười rõ ràng ngự trị trên gương mặt xinh đẹp ấy nhưng nó lại không mang ý nghĩa của vui vẻ và hạnh phúc, có chăng đây chính là biểu hiện tâm lý đi ngược không?!
Mọi suy nghĩ của An Khuê lúc này chỉ gói gọn trong hai từ *Xin lỗi* - có lẽ sự hối hận trong lòng đã gặm nhắm mọi suy nghĩ của cô đến một chút minh mẫn cũng không còn nửa.
Cô vạn lần muốn quên đi hình ảnh đêm qua, nhưng càng muốn quên cô lại càng nhớ đến rõ ràng, hai bàn tay cô ôm chặt lấy đầu - nụ cười vẫn nở trên đôi môi ấy - một động tác được cô lặp đi lặp lại chính là lắc đầu, cô không tin không muốn tin rằng đêm qua mình đã bị ông bạo hành, không muốn tin rằng đêm qua chỉ vì thoả mãn sự giận dữ trong lòng ông đã không tiếc tổn hại thân thể cô bằng đòn roi lẫn lời nói, thậm chí trong lúc cô đau đớn cùng cực khi cảm thấy hạ thân như rách ra đầy đau đớn nhưng lời van xin trong nghẹn ngào chỉ là một chất xúc tác khiến cho cơn lửa trong người ông trở nên hừng hực hơn mà thôi.
Cô co ro trên tay là chiếc mền che chắn thân thể mà trong suy nghĩ của chính cô chính là *dơ bẩn* - cô đảo mắt nhìn về hướng ông vẫn nằm bên cạnh, cô như phát điên la hét trong tiềm thức của bản thân đầy tuyệt vọng - “Đừngggggggggg” - cô liên tục lắc đầu - "Khônggggggggggggg… khôngggg muốn"
Nhìn vệt máu loang lổ khắp nơi ngay vị trí của cô cũng đủ hiểu đêm qua đã cẩu huyết đến mức nào, ngoài máu sau khi bị ông bạo hành còn có máu của lớp màn tinh khiết của con gái, đêm qua cô chính thức trở thành phụ nữ - à đúng hơn là người phụ nữ của Hồ lão gia, sau 10 năm ngày cô gặp lại được Nhật Hạ cũng là ngày thật sự hạnh phúc nhất trong chuỗi ngày cô sống ở Hồ gia nhưng có lẽ đêm qua là dấu chấm hết cho mọi thứ hi vọng được tương phùng.
Ông lúc này cũng tỉnh giấc, trong ánh nhìn mơ màng ông nhìn thấy cô co ro ở đó đầy đáng thương, ông liền bật dậy, nhìn về hướng cô bằng ánh mắt có một nửa hối hận một nửa uy quyền **- “Sao em ngồi đó?!” **
Cô nhìn ông không đáp, kéo chiếc mền lên cao, chui rút một nửa gương mặt vào bên trong mền chỉ còn chừa hai ánh mắt kinh hãi mà thôi.
Ông tiến lại một bước, cô liền lùi lại một bước.
"Em lại không nghe lời sao?!"
Cô vẫn không đáp lời, cơ thể bỗng dưng run nhẹ sợ sệt, cô cố gắng thu mình lại, ông trực tiếp tiến đến bóp chặt lấy càm cô nâng lên - giọng điệu đầy sự tức giận - **“Nếu em còn bày ra trạng thái này, người tiếp theo chắc chắn sẽ là cô gái đó, em muốn thấy cô chết thế nào đây?!” **
Ngay lập tức cô liền khó khăn mở lời - "Đừng mà"
**“An phận - đó là thứ em nên làm” **
Ông hất nhẹ mặt cô sang một bên lạnh lùng đứng dậy, khoác hờ chiếc áo ngủ lên người rồi bước về phía phòng tắm, bỏ lại cô với mớ ngổn ngang, mặc cô có hiểu hay không, thứ ông muốn là dĩ nhiên cô hiểu hơn ai hết - đó không phải chỉ là lời nói đùa.
***:“An Khuê đừng liên luỵ chị ấy, đừng để sự ích kỉ của mày làm hại chị ấy” ***
…
**BỆNH VIỆN - PHÒNG CẤP CỨU **
Sau vài tiếng kiểm tra tình trạng của Nhật Hạ, mọi thứ cuối cùng cũng đã ổn, đèn cấp cứu cũng đã tắt, giường bệnh của Nhật Hạ được y bác sĩ đẩy ra khỏi phòng.
Sương Sương hối hã cùng Minh Hà chạy đến đồng thanh
"Bạn tôi thế nào rồi?!"
Bác sĩ kéo nhẹ chiếc khẩu trang xuống nhỏ tiếng
**“Người nhà đừng quá lo lắng, mọi thứ đều ổn cả, nhưng đứa bé trong bụng không thể giữ, thể trạng cô ấy rất yếu đừng để cô ấy kích động thêm, hơn nửa là mang thai ngoài tử cung nên tỉ lệ đậu thai rất kém, cô ấy lại trong tình trạng hoảng loạn nên việc hư thai không thể tránh khỏi, để cô ấy tịnh dưỡng thật nhiều, tẩm bổ là sẽ ổn thôi” **
Cả hai cũng liền đồng thanh **- “Cảm ơn bác sĩ” **
Họ di chuyển đến phòng bệnh, đúng là nhìn hình ảnh Nhật Hạ dây nhợ chi chít mà lòng Sương Sương đúng là có chút khó tả - đau lòng đến mức chỉ tiếc là không thể thay Nhật Hạ chịu nó.
Bác sĩ Minh Hà và Sương Sương đều ngồi cạnh bên Nhật Hạ trong căn phòng bệnh ấy, không gian yên ắng đến mức có thể nghe những tiếng bíp bíp của thiết bị hỗ trợ ý tế, tiếng nhỏ giọt của nước biển đang truyền vào cơ thể cô.
"Chị Minh Hà có thể nói cho em biết được rồi, rốt cuộc cái thai đó từ đâu có chứ?!"
**“Chuyện này…” **- bác sĩ Minh Hà đúng là đang rất phân vân không biết có nên nói cho Sương Sương hay không nửa
Sương Sương nhìn bác sĩ Minh Hà bằng ánh mắt lo lắng hơn nửa trước khi Nhật Hạ nằm bất động cũng từng nói đã rung động với Sương Sương, đắn đo một lúc bác sĩ Minh Hà vẫn quyết định nói ra.
"Cách đây 1 tháng, em ấy đã uống say và phát sinh quan hệ với Đình Huân, có lẽ em ấy đã mang thai từ đó, theo như số ngày biểu hiên thì đúng là ngay lần đó"
Sương Sương nhớ lại khoảng thời gian đó chính là lúc bản thân mình đang cãi nhau với Nhật Hạ, đúng là trong khoảng thời gian đó Nhật Hạ đã không dùng thuốc tránh thai mà Sương Sương đã chuẩn bị.
Sương Sương im lặng quay lại nhìn Nhật Hạ, khẽ cầm lấy bàn tay của Nhật Hạ đang lạnh lẽo ở đó **- “Xin lỗi em Hạ Hạ, là tại chị, nếu chị không rời khỏi em thời gian đó em đã không phải thế này rồi” **
Bác sĩ Minh Hà vỗ nhẹ lên vai Sương Sương an ủi
**“Dù sao chuyện cũng đã lỡ xảy ra, em đừng tự trách mình quá, chị còn có cuộc hẹn với bệnh nhân, em ấy giao lại cho em, có gì phải gọi ngay cho chị nhé” **
**“Em biết rồi, cảm ơn chị Minh Hà” **
Bác sĩ Minh Hà vỗ nhẹ lên vai Sương Sương thêm vài cái rồi rời đi, ra đến cửa còn ngoáy đầu lại nhìn bọn họ rồi thở dài rời đi.
Sương Sương im lặng đặt bàn tay của Nhật Hạ lên mặt mình, có lẽ lúc này ngoài Nhật Hạ cần phải tịnh dưỡng thì cả Sương Sương cũng cần thời gian để lắng lại mọi thứ.
*Tình yêu thật sự đưa chúng ta thoát khỏi những trầm luân của bế tắc cũng sẽ đưa ta vào ngõ cục của đau thương! *