Trong vô số những lý do tại sao không phải là một lý do nào đó dễ chấp nhận hơn chứ?!
Trãi qua muôn vạn khổ đau - nhịn nhục - quỳ luỵ để chờ đợi một ngày nào đó có thể được kề cạnh bên nhau, cùng vui vẻ một chút nhưng mọi thứ đã không xảy ra, sau bao nhiêu giông bão con số 0 vẫn mãi là con số 0 - không hơn không kém.
Màn đêm bắt đầu bao phủ cả thành phố B, nếu lần này Sương Sương không cẩn trọng hơn tìm một bệnh viên lớn hơn để theo dõi tình trạng bệnh lý của Nhật Hạ thì liệu sự thật về An Khuê đến bao giờ thì cô sẽ biết nó chứ?!
Vì tình trạng của Nhật Hạ không ổn định, hôm nay tạm thời không thể quay về thành phố A, Sương Sương đành phải mướn một phòng khách sạn dành cho Tổng thống để có thể để cô nghĩ dưỡng lại một đêm trước khi lên máy bay bay về thành phố A - đêm nay có lẽ sẽ rất dài.
Từ tấm kính lớn ở giường ngủ, cô co ro một góc, chơi vơi như một con thú nhỏ lạc bầy, ánh đèn bên dưới rõ ràng vừa lộng lẫy vừa tráng lệ và cũng vừa khiến thành phố B về đêm tuyệt đẹp nhưng chỉ tiếc là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ - nụ cười mất hẳn trên đôi môi nhỏ nhắn ấy, gương mặt trầm lắng suy tư kèm một chút hỗn tạp trong tâm hồn, mọi thứ với cô ví như ngày tận thế vậy…
Chẳng biết từ ở đâu cô lại có rượu ngoại, thay vì uống bằng ly và nhấm nháp từ tốn thì cô lại tu cả chai và rất nhiều chai khác, bạn thắc mắc vì sao Sương Sương lại không quản đúng không?! Vì Sương Sương đang bận đi gặp một người quan trọng, vì cô chẳng thích vệ sĩ nên cũng tuyệt nhiên không có vệ sĩ đi cùng nên việc cô nhờ tiếp tân ở khách sạn lấy giúp cô chai rượu cũng không phải không thể xảy ra.
Cứ mỗi ngụm trôi từ cổ họng xuống đều mang theo cảm giác mặn đắng chua xót, cô chẳng biết vì sao lại ra nông nỗi này nửa, tiếng nước bị xáo trộn trong lòng chai giống như tâm tư cô hiện tại vậy, mọi thứ đều đảo lộn xoay tròn.
Cô nhớ lại những việc đã xảy ra trong quá khứ rồi bỗng dưng nhớ đến gương mặt hồn nhiên đáng yêu của An Khuê - cô bỗng dưng bật cười - một nụ cười thật hiếm khi thấy nó vui vẻ đến vậy.
***:“An Khuê. Chị rất nhớ em, thật sự rất nhớ em” ***
Cô lại tiếp tục uống, từng ngụm từng ngụm sao lại cay đắng thế này chứ, cô vừa khóc lại vừa cười mọi cảm xúc dường như vỡ vụn chẳng còn một chút gì nửa, ánh mắt cô trở nên mờ ảo giữa không gian tối om của căn phòng, chỉ có một loại ánh sáng duy nhất chính là ánh trăng mà thôi, nhưng thật tiếc là hôm nay ánh trăng cũng chỉ là một vầng trăng khuyết.
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
***[Lúc này ở Hồ gia] ***
Đúng như lời Hồ Phong đã nói, hôm nay ông thật sự không có ở dinh thự, dùng bửa tối xong, cô liền lên phòng tắm rửa thay quần áo, trong chiếc váy ngủ mỏng manh ấy còn được cô mang kèm một con dao - dĩ nhiên là để kết liễu Hồ Phong hoặc sẽ dùng chính con dao đấy tự sát.
Mọi hệ thống camera đều được anh ta tắt hết, mọi vệ sĩ đều được cho lui xuống sảnh, trên tầng của anh chỉ còn mỗi anh và cô mà thôi.
Tiếng cửa đột nhiên mở ra, trong căn phòng chỉ có vọn vẻn một ánh đèn vàng ngay góc giường, một đóm đỏ loé sáng ở giữa giường nhìn như một con mắt của quỷ vậy, những làn khói thuốc xám xịt vây quanh mù mịt, một gã đàn ông chỉ choàng mỗi chiếc áo choàng tắm trên người, chỉ cần kéo nhẹ dây thắt lưng lập tức liền có thể thực hiện hành vi đê tiện của mình.
Cô khựng lại, ánh mắt vạn lần sắc bén.
Anh liền cất giọng
**“Còn đứng đấy?! Mau đến đây bảo bối” **
Cô thở dài một hơi rồi tiến từng bước đến chỗ anh ta - điếu thuốc trên tay lập tức được dập tắt - nhìn cô trong bộ váy ngủ đúng là chỉ khiến một tên cuồng sắc như hắn trở nên háo thắng hơn mà thôi.
Anh ta quét lưỡi một lượt lên cánh môi - tạch lưỡi đầy phấn khích **- “Xem em kìa, chả trách lão già đó lại say mê đến bảo vệ kĩ đến vậy, anh rất muốn nếm thử mùi vị trên thân thể em xem, rốt cuộc đê mê đến mức nào chứ?!” **
**“Hồ Phong, đây thật sự là điều anh muốn sao?!” **
Anh bật cười khanh khách, giọng trở nên đầy nham nhở - **“Em nghĩ anh còn muốn gì ở em?! Thay vì nghe lời kẻ khác giết chết em thì anh lại muốn giữ cái gai nhọn bên mình dù biết thế nào cũng sẽ đứt tay, em biết vì sao không?!” **
Cô lắc đầu. Anh ta liền lao nhanh đến ôm chằm lấy cô từ phía sau, một tay nắm chặt cả cánh tay cô ra sau lưng, đắc ý lấy ra con dao được dấu bên trong váy ra ngoài, kề sát tai cô giọng điệu đầy sự trêu đùa
**“Vì em rất tâm cơ, nói xem em định dùng nó để đâm vào tim anh sao?! Đúng là đồ ngốc” **
"Thả tay ra"
"Được, anh sẽ thả nhưng mà là thả thằng nhóc của anh chơi đùa với em" - anh ném con dao ra cửa sổ, trực tiếp quăng mạnh cô lên giường, một cảm giác đau liền ập đến - **“Áaaaaa” **
Cô cố gắng bỏ chạy nhưng cổ chân vốn đã bị ghìm chặt - **“Chạy?! Để xem đêm nay em chạy thế nào?! Đừng nghĩ sẽ có lịch sự lặp lại, Hồ Phong anh đã khác xưa rồi” **
Anh trực tiếp vén chiếc váy kia lên dưới sự phản kháng dữ dội của cô - nhưng rất nhanh rất nhanh một con mồi nhỏ bé đã nằm gọn trong nanh vuốt của một con thú ăn thịt rồi.
Cô lại lần nửa sống lại cảm giác đêm đó với Hồ Nam, cô thật sự bất lực - "Đừng mà…"
**“Em nên để dành hơi mà renri trong sung sướng đi thì tốt hơn - anh đến đây” **
**“Hồ Phong đừng cuongbuc tôi - tôi xin anh đó” **
Anh bỗng chốc dừng lại, nhìn cô khóc lóc thật đáng thương nhưng dĩ nhiên cơn khát tình vẫn dâng trào -** “Được! Ai lại nỡ thô bạo với mỹ nhân chứ. Vậy thì phải thật ngoan vào - khiến nó thoải mái đi” **
**“Ưh~…” **
Dơ bẩn?! Một con điếm?! Là tất cả những gì cô đã nghĩ về bản thân mình!
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
***[Lúc này ở Khách sạn] ***
Sương Sương lúc này cũng đã trở về, mở cửa ra chỉ thấy căn phòng tối om, từ xa nhìn về hướng cửa sổ nhìn thấy thân ảnh cô yêu thương đang cầm lấy chai rượu, mùi rượu nực nồng đến không thể nào không nhận ra.
Chẳng phải cô không được đụng đến rượu sao?! Sương Sương lập tức bỏ lơi mọi thứ xuống đất, chạy thật nhanh đến giật lấy chai rượu trên tay cô
**“Hạ Hạ, đừng uống nửa” **
Cô giọng điệu nhựa nhựa, lắc lư ánh nhìn mờ ảo
** “Ò trả đây” **
Cô muốn đứng lên liền lập tức ngã xuống nền gạch, Sương Sương vội đỡ lấy cô, liền bị cô đẩy ra, ngã quỵ thêm lần nửa mà hét lớn
**- “Thả tay ra, cô là ai?!” **
**“Hạ Hạ chị là Sương Sương đây?! Rốt cuộc sao lại uống nhiều như vậy chứ?!” **
Cô bỗng dưng bật cười, tựa lưng vào thành cửa kính **- “Có hiểu gì không?! À mà sao cô hiểu được?! Tôi nè…” **- cô vỗ vào ngực mình **- “Là tôi đã chính tay hại người tôi yêu bị kẻ khác bạo dam^, là tôi đã hại người chồng của mình bị kẻ khác giết, cũng là tôi đã đỡ rung động với chị ấy - ân nhân giúp tôi thoát khỏi cảnh bị bạo hành, có phải rất nực cười không?!” **
Nghe đến rung động bản thân Sương Sương biết chính là mình, nhưng thay vì là vui vẻ bản thân Sương Sương lại cảm thấy rất nhói
**“Đủ rồi Hạ Hạ, mau chị dìu em đi ngủ” **
Cô quơ loạn xạ né tránh - “Đừng, đừng động vào tôi, người tôi dơ bẩn lắm, tôi cũng bị cưỡng gian, tôi cũng bị anh ta hamhiep, đừng… đừng động vào tôi” - cô như mất kiểm soát vậy, Sương Sương phải ôm chặt cô giữ cô trong lòng mình mặc cho cô vùng vẫy khiến bản thân Sương Sương cũng đau đớn
**“Chị xin em đó Hạ Hạ, đừng nói nửa” **
**“Thả ra, cô là ai thả tay ra, tôi không thể quên đi em ấy nhưng tôi lại phải lòng người khác cô nói đi, tôi phải làm sao chứ?!” **
Sương Sương siết chặt tay hơn **- “Vậy thì em hãy buông bỏ quá khứ kia đi, chị sẽ chấp nhận tha thứ cho em, thật đó” **
Cô vẫn vùng vẫy không ngừng liên tục đánh vào ngực Sương Sương **- “Cô im đi, cô không phải chị ấy, chị ấy sẽ không đâu, chị ấy sẽ kinh tởm cơ thể tôi, hơn nửa chị ấy sẽ làm hại em ấy - không! Tôi không muốn ai tổn thương em ấy” **
Sương Sương nói bên tai cô đầy yêu chiều **- “Chị chấp nhận, chỉ cần là em chị chấp nhận mọi thứ, chị hứa với em sẽ không động vào cô ta, một đời khiến cô ta sống trong an nhàn được không?!” **
Cô bỗng dưng im lặng, không quấy nửa, miệng liên tục lẩm nhẩm điều gì đó không rõ - Sương Sương cảm nhận được cô đã bình tâm liền thả lỏng đôi tay giữ chặt lấy má cô - nước mắt của Sương Sương trong màn đên lặng lẽ mà rơi xuống - **“Đúng rồi, đừng kích động nửa, có chị đây Hạ Hạ à - là chị đây” **
Trong màn đêm, ánh nhìn của một kẻ say cũng tuyệt nhiên không rõ nửa, cô chẳng biết người đối diện là ai nhưng cô cảm nhận được con tim mình ấm áp, cô nhẹ nhàng kề sát môi mình chạm vào môi của Sương Sương, nụ hôn nồng nàn dịu êm liền được tạo ra - một người rõ ràng là yêu thương - một người rõ ràng là rung động, liệu kết quả này có thật sự thoả đáng?!
Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng hơn rồi cũng chợt vụt tắt, Sương Sương bế cô đặt nhẹ lên giường thỏ thẻ -** “Hạ Hạ mau ngủ đi” **
Một tiếng nói dịu ngọt lại phát ra từ đôi môi nhỏ của cô đầy lưu luyến, đôi mắt liền tục nhìn về hướng Sương Sương trong màn đêm đầy sự âu yếm **- “Đừng đi mà” **
Cô thậm chí còn chủ động cởi cúc áo của mình, Sương Sương liền ngăn lại
"Hạ Hạ chị là Sương Sương không phải An Khuê - dừng lại đi"
"Em biết - em biết chị là Sương Sương, em dĩ nhiên là biết" - cô lại chủ động câu vào cổ của Sương Sương tiếp tục nụ hôn lúc nãy, năm lần bảy lượt Sương Sương muốn khước từ nhưng là vì cô không muốn dừng lại nên không thể trách Sương Sương - giới hạn và sự ngoại lệ dành cho cô đúng là đã vượt xa một người bình thường.
Hơi thở cả hai rơi vào gấp gáp - Sương Sương thật sự không thể kìm nén được nửa mà từ tốn nếm trọn mọi ngóc ngách trên cơ thể cô, mọi thứ mà trước nay bản thân Sương Sương đều muốn có được, hôm hay thật sự đã có thể rồi
"Hạ Hạ, em có chắc là… muốn cùng chị chứ?!"
Trong sự hô hấp khó khăn, cô chỉ khẽ gật đầu, Sương Sương dĩ nhiên không thể bỏ qua mà trân trọng nếm qua mọi hương vị từ cô rồi, thân thể cô đúng là thoả hiệp đến hưởng ứng, mọi cử chỉ lẫn hành động của Sương Sương đều khiến cô như bay bỏng trên chín tầng mây vậy, sau khi tỉnh lại cô sẽ cho rằng đây là loại cảm xúc gì đây?! Là do rượu?! Hay là do bản thân cô thật sự đã yêu Sương Sương nên mới sản sinh ra loại cảm giác ham muốn này?!