Sau cuộc nói chuyện với Sương Sương, hầu như An Khuê rơi vào khoảng không vô định, lòng của An Khuê lúc này suy nghĩ rất rất nhiều thứ, nhưng chẳng có một câu trả lời nào khiến lòng An Khuê an yên cả, mọi thứ diễn ra trong chính lời nói của Sương Sương đã trực tiếp đâm xuyên qua lớp màn chắn trong tâm hồn của An Khuê, tất cả đều cứ thế vỡ vụn.
Cách ngày phiên toà thứ hai được diễn ra, giữa An Khuê và Nhật Hạ đã có cuộc gặp gỡ riêng, mọi thứ đều là vì An Khuê muốn biết, mọi điều mà Sương Sương nói có phải sự thật không.
"Chị đến rồi" - giọng nói của An Khuê dịu nhẹ, kèm một nụ cười rất tươi tắn.
Nhật Hạ cũng mỉm cười, khẩn trương gấp gáp cho An Khuê biết **- “Chị có tin tốt cho em, chị đã có cách khiến em thoát khỏi tội danh mưu sát, nhưng có lẽ phải chịu án vài năm, nhưng chị hứa sẽ đợi em đến lúc trở ra được không?!” **
An Khuê chỉ mỉm cười, tròng mắt có phần giãn nở, ánh nhìn của An Khuê nhìn trực diện vào mắt Nhật Hạ đầy âu yếm
**“Chị nè, có một chuyện em muốn hỏi chị, nhưng chị có thể hứa với em rằng - chị sẽ thành thật được không?!” **
Nhật Hạ có chút bất ngờ, ánh mắt long lanh nhìm An Khuê
**“Được em hỏi đi” **
**“Chúng ta sau này - còn có thể có nhau không?!” **
**“Chuyện này…chị” - **Nhật Hạ bỗng ngập ngừng, câu hỏi có phần khiến Nhật Hạ bối rối, trước đó rõ ràng đã nói cùng Sương Sương rằng bản thân không còn tồn tại cảm giác yêu với An Khuê nửa, nhưng câu hỏi này lại là thứ khiến Nhật Hạ phân vân.
**“Chị Nhật Hạ nè, nếu quay lại thời gian trước đây, chị có muốn chống đối cả gia đình để cùng em sống hết quãng đời còn lại không?!” **
"Dĩ nhiên là có rồi"
An Khuê nhìn vào mắt Nhật Hạ, trong tròng mắt của Nhật Hạ vốn dĩ đang có sự phân vân.
**“Vậy còn câu cuối cùng, chị còn yêu em chứ?!” **
Nhật Hạ ấp a ấp úng, câu này đúng là rất khó trả lời.
**“Nếu khó quá mình có thể bỏ qua, hay là đổi câu này đi. Trợ lý của chị và chị có phải đang yêu nhau không?!” **
Ánh nhìn kinh ngạc nhìn thẳng vào mắt An Khuê
"Sao em lại biết chuyện này?!"
**“Vì sao em biết vốn không còn quan trọng nửa, quan trọng vẫn là câu trả lời từ chị - chuyện đó là thật sao?!” **
Nhật Hạ khẽ gật đầu.
Tim An Khuê bỗng nhói lên từng cơn, mọi thứ lúc này mới thật sự tan vỡ, nhưng cho dù là thế thì với An Khuê - Nhật Hạ chỉ cần an toàn là đủ.
An Khuê vỗ tay nhẹ nhàng, cố gắng kìm nén lại tâm trạng của bản thân -** “Chúc mừng chị, cuối cùng cũng có thể sống hạnh phúc rồi” **
**“An Khuê à em không giận chị vì đã thất hứa chứ?! Chị thật sự không…” **- câu nói đột nhiên bị An Khuê chặn lại khiến nó mãi mãi lưng chừng như cái cách mà tình yêu của họ cố gắng kết nối lại sau bao năm xa cách vậy.
**“Em hiểu mà, chúng ta vốn dĩ đã không thể đi cùng nhau, là vì em chưa thông thôi, giờ em nghĩ thông rồi, ở trong tù vài năm cũng tốt, được lo ăn lo mặc lại không phải lo bản thân bị ai khác ức hiếp, không phải tốt sao?!” **
Nhật Hạ chạm vào bàn tay của An Khuê, như muốn nói gì đó nhưng lại không có cơ hội được mở lời, vì An Khuê vốn biết câu tiếp theo Nhật Hạ nói sẽ là gì, chi bằng bản thân tự tay cắt đứt sợi dây oan trái này thì hơn
"Em hơi mệt rồi, chị cũng về nghỉ ngơi đi, trông chị rất xanh xao, nếu còn thế này sao đủ sức khoẻ để biện hộ cho em có đúng không?!" - An Khuê mỉm cười, Nhật Hạ chỉ đành gật đầu, An Khuê xoay người bước đi dưới sự dẫn dắt của cảnh sát, trước khi rời khỏi cánh cửa ấy, An Khuê ngoáy đầu nhìn về hướng Nhật Hạ, ánh mắt họ lần nửa chạm vào nhau
**“Chị Nhật Hạ nè, hứa với em phải thật hạnh phúc, còn nửa đừng nắm mãi thứ quá khứ vốn dĩ nên cất đi, chẳng có điều gì có thể tồn tại theo năm tháng mà không thay đổi - em và chị cũng vậy - chúng ta vốn dĩ không phải mảnh ghép tốt nhất của nhau” **
An Khuê cứ thế rời đi, để lại một Nhật Hạ nước mắt lưng tròng, có lẽ thứ chúng ta nuối tiếc nhất không phải là những việc chúng ta đã làm không được, mà là cho dù đã cố gắng đến chỉ còn một chút hơi thở yếu ớt vẫn không cách nào khiến cho đối phương hạnh phúc, vì vốn dĩ hạnh phúc của họ không phải đến từ bản thân của chúng ta.
Buổi sáng của ngày tiếp theo khi phiên toà thứ hai sắp diễn ra, mọi thứ trên toà đều đã xong chỉ đợi cảnh sát dẫn bị cáo ra ngoài tiếp tục đối chấp thì tin tức từ phòng giam truyền đến Thẩm phán chỉ vọn vẹn
{Bị cáo tự tử hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch}
Phiên toà thứ hai lập tức được hoãn lại với sự kinh ngạc của Thẩm phán - Hội đồng xét xử - hai bên Luật sư và cả những vị đang theo dõi vụ án này.
Nhật Hạ quỵ hẳn tại chỗ, bật khóc
"An…Khuê… tại sao em lại làm vậy chứ?!"
Cánh tay Sương Sương sờ vào vai cô giữ chặt
**“Bình tĩnh Nhật Hạ” **
Đúng - sau cuộc nói chuyện với Nhật Hạ, cả đêm hôm đó An Khuê không sao chợp mắt được, cũng chính trong đêm đó đã hình thành ý nghĩ tự sát vì với An Khuê chẳng còn một chút niềm tin nào - lí do nào hay là mục tiêu nào để sống tiếp nửa rồi.
Giờ ăn, cô đã lén lút giấu một mảnh thuỷ tinh trong quần áo, cũng chính mảnh thuỷ tinh đó đã cứa sâu vào động mạch chủ ở cổ tay, khiến máu nhỏ giọt, nhỏ giọt đến đôi môi chúm chím nhỏ nhắn từ đỏ hồng dần chuyển sang tái nhợt.
Mưa - lần nửa cơn mưa lại minh chứng cho những gì dại dột mà cô đã làm, cũng chính bởi vì cơn mưa nên tiếng khóc kèm tiếng hét vô vọng trong đau đớn của cô không cách nào thoát được ra bên ngoài, trên chiếc hộp sắt lạnh lẽo, hình ảnh một cô gái xinh đẹp nằm bất động, màu máu ví như màu son trước đây mà cô vẫn yêu thích nhất vậy, mái tóc xoã dài còn vươn lại những lọn tóc phất phới dính trên má, đôi môi ấy tựa như mỉm cười.
Vết cứa sâu trên thành cổ tay nhìn rõ những sợi gân lẫn mạch máu bên trong, còn có một chút máu với hình dạng pháo hoa bắn tung toé lên chiếc áo cô đang mặc, mọi thứ vô tình cứ như một bức tranh trừu tượng được một hoạ sĩ nổi tiếng hoạ nên vậy, rất chỉnh chu - rất chân thật! Mọi đường nét đều khiến người chứng kiến phải che miệng - cố nén tiếng la hét vào trong cổ họng, ánh mắt đứng tròng và một chút kinh hãi.
Tiếng một vị cảnh sát nữ vang lên **- “Mau gọi cấp cứu” **
Khung cảnh trước mặt đúng là khiến kẻ khác thất kinh hồn vía - những vùng da vô tình tiếp xúc cũng đột nhiên bị nhuộm đỏ, lúc họ phát hiện ra cô, mọi thứ gần như là đã quá trễ - thứ duy nhất khiến cô ngưng lại mọi sự đau đớn có lẽ chính là {Kết liễu cuộc đời mình}