Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4204




Lăng Hàn mỉm cười:

- Không dám.

- Ngươi thật sự tới từ Giáp Nguyên phủ?

Đường Nghiêm vẫn có chút khó tin, dạng này thiên tài đan đạo này cũng có thế lực cam lòng đưa đi làm vật thế chấp?

Phải biết một thiên tài có thể luyện ra Hóa Cơ đan, ngày sau chí ít cũng trở thành Đan sư Địa cấp thượng phẩm, đây là khái niệm gì?

Đại năng cấp Giáo Chủ cũng phải mời như khách quý!

Thật sự là cổ quái, hoàn toàn không nghĩ ra.

Đúng thế, nếu như Lăng Hàn thực sự chỉ là Đan sư phổ thông, như vậy hắn khẳng định sẽ bị Trần Phong Viêm trăm phương ngàn kế bảo hộ, cho dù đưa con trai mình làm vật thế chấp cũng không có khả năng giao Lăng Hàn ra.

Một tên Đan sư tiền đồ vô lượng có thể ảnh hưởng lớn tới cả thế lực.

Nhưng ai ngờ thân phận Lăng Hàn trâu bò như thế, là tiểu thúc của Trần Phong Viêm, hắn nói muốn tới nơi này, Trần Phong Viêm dám ngăn cản? Không sợ Hầu ca trở về đánh hắn hoài nghi nhân sinh sao?

Lăng Hàn gật gật đầu:

- Đúng vậy, mười ngày qua trước mới đến.

- Cái nào tinh thể?

- Thiên Hải tinh.

- Nha.

Đường Nghiêm gật đầu, thì ra tới từ tinh thể xuống dốc, một đám thổ dân mới vừa đạp vào võ đạo, nếu không phải phạm nhân giam giữ thoát ra, tinh thể này còn chưa tiếp xúc với võ đạo.

Hắn nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:

- Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nhanh chóng chuyển ngươi ra khỏi Giáp Nguyên phủ.

Lăng Hàn cảm tạ, cũng không có cố ý khách sáo, mà là gật gật đầu:

- Cám ơn.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, có một loại ăn ý.

Đường Nghiêm mới mở miệng đã cho thứ Lăng Hàn muốn, mà Lăng Hàn cũng không có giả khách khí, một tiếng cảm ơn mặc dù đơn giản, nhưng Đường Nghiêm muốn nghe Lăng Hàn thao thao bất tuyệt hay sao?

Hắn chỉ muốn ân tình với Lăng Hàn, thừa dịp Lăng Hàn hiện tại chỉ là Đan sư Nhân cấp hạ phẩm mà đánh tốt cơ sở, nhất là Lăng Hàn hiện tại đang gặp rủi ro, hắn xuất thân viện thủ vào lúc này có ý nghĩa khác biệt.

Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi và dệt hoa trên gấm có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Có mới Đan sư luyện ra Hóa Cơ đan, chuyện này cũng kinh động toàn bộ Thánh Dược đường, cho dù là Đan sư cấp bậc nào, miễn là ở bên trong Thánh Dược đường đều đi tới chúc mừng Lăng Hàn.

Mặc dù Lăng Hàn hiện tại chỉ là Đan sư Nhân cấp hạ phẩm, nhưng tiền đồ tương lai quá sáng, bọn họ không thể không hạ tư thái tới.

Lăng Hàn cũng không có tạo giá đỡ cho mình, hắn cũng không phải người như thế, thứ hai hắn cũng chỉ có tiềm lực đủ cao nhưng trên đời này có quá nhiều người tiềm lực cao chết yểu, cho nên vẫn điệu thấp mới tốt, bởi vì thế gian luôn có nhiều người đỏ mắt và đố kị, cho dù không có thù hận với hắn, hắn cũng sẽ vì ghen ghét mà đạp ngươi một cái.

Cho nên trước khi có thực lực nhất định phải điệu thấp một chút.

Ngược lại Lăng Hàn vừa mới luyện ra Hóa Cơ đan, kỳ thật đã cao điệu không gì sánh được, nếu không phải việc này quan hệ tới tự do của hắn, kỳ thật hắn cũng không muốn lộ ra ánh sáng, im lặng phát tài không tốt hay sao?

Kể từ lúc này đến tận đêm khuya, Lăng Hàn mới ứng phó xong tất cả mọi người, cũng bởi vì Đường Nghiêm nói chuyện giúp hắn, nếu không chỉ sợ bận rộn tới ngày mai.

Lăng Hàn hẹn với Đường Nghiêm xong, vài ngày sau Đường Nghiêm sẽ đi Giáp Nguyên phủ gặp hắn.

Không phải Lăng Hàn tạo giá đỡ lớn, mà là hắn chỉ tự do một ngày, hắn làm sao đi gặp Đường Nghiêm?

- Ha ha, hẹn gặp lại!

Đường Nghiêm cười nói, tâm tình cực kỳ vui sướng.

Lăng Hàn gật gật đầu:

- Ngày khác gặp.

Hắn ra khỏi Thánh Dược đường và quay về Giáp Nguyên phủ, hắn nhất định phải về trước rạng sáng, nếu không sẽ bị truy nã.

Bước đi, đột nhiên hắn có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, hắn cũng không có làm chuyện gì, dù sao hắn hiện tại là tân tinh đan đạo, bị người ta nhắm vào cũng bình thường.

Nhưng mà người kia biểu hiện kỳ lạ, nhìn Lăng Hàn vài lần sau đó chạy đi không thấy hình bóng.

A?

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, phản ứng này không đúng.

Được rồi, hắn quay về hạt nhân phủ trước nói sau.

Lại đi một hồi, hắn đi vào trong hẻm nhỏ, bởi vì sắc trời đã tối, nơi này càng tối, mọi người đã đóng cửa cho nên vô cùng an tĩnh, không nhìn thấy một bóng người.

Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không sợ, hắn nhanh chân rời đi, đi vài bước liền dừng lại.

Xèo, một bóng người từ phía sau nhanh chóng đuổi tới, nhảy qua đỉnh đầu của hắn, đáp xuống phía trước hắn, ngăn cản đường hắn đi.

Lăng Hàn phát động nhãn thuật, hắn nhìn rõ tu vi của đối phương.

Trúc Cực Cơ mà thôi.

- Rốt cuộc tìm được ngươi!

Người kia cắn răng, lành lạnh nói.

Lăng Hàn kinh ngạc:

- Ta giết phụ thân ngươi sao?

- Phụ thân ta đang yên đang lành!

Người kia trách mắng.

- Vậy ta là giết con của ngươi?

Lăng Hàn lại hỏi.

- Ta còn chưa sinh con!

Người kia tức giận đáp trả.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Đã không có thù giết con và giết phụ thân, dáng vẻ thù hận của ngươi như vậy làm ta không hiểu.

- Hừ, ta họ Bàng!

Người kia oán hận nói ra.

- Nha!

Lăng Hàn đã hiểu rồi.

Trước kia khi hắn luyện chế Ngũ Hành Tạo Hóa đan, hắn đã từng giết thật nhiều người nhà họ Bàng, thậm chí còn làm thịt một tên Trúc Cơ của Bàng gia.

Hắn cười nói:

- Vị thiên tài nhà các ngươi tên là gì nhỉ, đã ăn Ngũ Hành Tạo Hóa đan, thẳng tiến Trúc Cơ cảnh?

Lăng Hàn không nói chuyện này còn tốt, nhấc tới chuyện này người kia càng tức giận.

Bàng gia không tiếc trả giá lớn, bỏ ra tài phú kinh người, lúc này mới gom góp vật liệu luyện chế Ngũ Hành Luân Hồi đan, kết quả sau khi luyện xong cho Bàng Vân Phi ăn vào, chẳng những không thể làm cho Bàng Vân Phi tiến thêm một bước, ngược lại còn xảy ra vấn đề.

Bọn họ tìm Đan sư nghiên cứu cặn thuốc, cuối cùng đã tìm ra vấn đề.

Có một loại vật liệu không đúng, đó chính là Thủy Tinh Nguyên do bọn họ cưỡng đoạt.

Bọn họ buồn bực đến chết, lúc trước vì chiếm chút món lời nhỏ, bọn họ dùng giá vô cùng thấp mua lại Thủy Tinh Nguyên, cho rằng đã chiếm hết tiện nghi, ai ngờ lại chôn xuống mầm tai vạ.

Hiện tại Bàng gia bỏ ra cái giá lớn, thân thể Bàng Vân Phi xảy ra vấn đề, bọn họ biết kêu ai đây?

Nếu như người này biết rõ đầu sỏ chính là Lăng Hàn, có lẽ hắn sẽ có tâm tư ăn thịt người.

- Đi chết đi!

Người kia nga xuất thủ tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn lắc đầu, cười nói:

- Trước khi ngươi xuất thủ, có phải ngươi quên kiểm tra thực lực của ta đúng không?

- Chỉ vừa bước vào Trúc Cơ mà thôi.

Người kia khinh thường nói một câu, chuyện này cần điều tra sao, hắn nhìn là hiểu.

Oanh, hắn ra tay không muốn kinh đông người nào khác, cho nên hắn dùng hết khả năng áp súc lực lượng không cho nó tràn ra ngoài, nếu không sẽ làm phòng ốc nơi đây sụp đổ.

Lăng Hàn vươn tay bắt lấy cổ tay của đối phương.

- Không biết tự lượng sức mình!

Người kia cười lạnh, đột nhiên hắn biến sắc, bởi vì cổ tay của mình nằm trong tay Lăng Hàn.

Hắn giãy dụa một lần, hắn cảm thấy tay của mình như bị tiên kim nắm chặt, hắn không rút ra được.

Làm sao có thể?

Hắn kinh hãi da đầu tê dại, càng sợ hãi khó nói thành lời.