Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4276




Thương Sơn không dám chủ quan, hắn cũng không lao lên đầu tiên, hắn hít sâu một hơi, sau đó hai tay hóa thành móng vuốt, một trái một phải, một âm một dương, trong lòng bàn tay có ánh sáng đen trắng giao thoa với nhau.

Xèo, cuối cùng hắn đã xuất thủ, tốc độ nhanh đến mức cực hạn, thật nhiều người đều có cảm giác hoa mắt, bọn họ không thấy bóng dáng Thương Sơn đâu nữa.

Bọn họ hoảng sợ, nếu như Thương Sơn muốn giết bọn họ, có phải chỉ cần xuất một chiêu hay không?

Lăng Hàn chỉ tùy ý đấm ra một quyền, hắn không cần vận dụng tiên pháp gì, hắn chỉ xuất một quyền rất đơn giản.

Nhưng một quyền đơn giản như vậy lại có thể đánh bại Hoàng Long.

Ầm, Thương Sơn bị đánh bay ra ngoài.

Mọi người khiếp sợ lần nữa, đây là tình huống như thế nào, tại sao Thương Sơn lại bay ngược về phía sau?

Lần thứ nhất còn có thể nói là chủ quan, nhưng lần thứ hai thì sao? Chẳng lẽ Lăng Hàn cường đại như thế?

Tuyệt đối không có khả năng.

Cho nên chỉ có một nguyên nhân, đó chính là Lăng Hàn quá cường đại.

Tê, Tứ Đỉnh đỉnh phong không hề có lực hoàn thủ trước mặt hắn, thực lực gia hỏa này mạnh bao nhiêu?

Ngũ Đỉnh? Lục Đỉnh?

Nơi này có mấy tên nữ tu giả, đôi mắt bọn họ lóe sáng.

Thiên tài võ đạo lại là thiên tài Đan sư, cả hai kết hợp với nhau còn chói mắt hơn cả Cam Bình, Lâm Thất.

Cách đó không xa, Thương Sơn bò dậy, hắn phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy âm tàn, hắn không nói thêm lời nào và rời đi.

- Chậm đã!

Lăng Hàn cản lại, nói:

- Ngươi cứ đi như thế sao?

- Ngươi còn muốn như thế nào?

Thương Sơn không cam lòng.

- Ha ha, ta không thích trêu chọc người khác, nhưng sau khi bị người khác chọc, cho dù không giết đối thủ cũng cũng muốn hắn tâm phục khẩu phục, về sau nhìn thấy ta phải gọi là ca.

Lăng Hàn cười nói:

- Nếu tất cả mọi người đều là sư huynh đệ, ta cũng không giết ngươi, ta chỉ đánh ngươi gọi ca mà thôi.

Hắn xuất thủ tấn công Thương Sơn.

Mặc dù Thương Sơn bất phàm, nhưng hắn không phải đối thủ của Lăng Hàn, hắn bị chà đạp kêu trời gọi đất.

Tất cả mọi người câm như hến, nói thầm Lăng Hàn đúng là có thù tất báo.

Nhưng bọn họ để tay lên ngực tự hỏi, nếu như đổi lại là chính mình, có thể làm sao?

Không ít người đều gật đầu, vậy khẳng định là làm, dựa vào cái gì ta muốn bị ngươi bắt chẹt?

- Có phục hay không?

Lăng Hàn đánh một quyền liền hỏi một câu.

- Không phục! Không phục! Không phục!

Ở trước mắt bao người, Thương Sơn đương nhiên sẽ không nhận thua, ngược lại Lăng Hàn cũng không dám giết hắn, hắn hoàn toàn có thể cưỡng ép.

Lăng Hàn vô cùng kiên nhẫn, hắn đánh ra từng quyền, từng quyền đều đúng chỗ, tránh khỏi yếu hại của Thương Sơn, nhưng làm hắn thống khổ hơn rất nhiều.

Mười quyền tám quyền là có thể chịu đựng, nhưng nếu vẫn như thế thì sao?

Thương Sơn không gánh được, rốt cuộc hắn cũng nhượng bộ.

- Ta phục.

Hắn nhắm mắt lại, gương mặt cũng đỏ bừng.

Ầm, hắn lại đánh ra một quyền.

Thương Sơn mở mắt ra, khốn kiếp, ta đã chịu thua, ngươi còn đánh?

- Ngươi quên cái gì không?

Lăng Hàn mỉm cười, hắn lại đánh ra một quyền.

Ầm ầm ầm!

Lại đập mười mấy quyền, Thương Sơn cũng nhớ ra, nói:

- Ca, ta phục.

- Thực sự phục rồi?

- Thật phục.

Lăng Hàn thỏa mãn gật đầu:

- Đi thôi.

Lúc này, Thương Sơn thật sự không còn chút tính tình nào, sau khi bò dậy, hắn xoay người hành lễ với Lăng Hàn, bày ra tư thế tiểu đệ, lúc này mới quay người rời đi.

Mọi người đều dùng ánh mắt kính sợ nhìn Lăng Hàn, trong mắt đám người bọn họ, Thương Sơn là tồn tại cao không thể chạm tới, hắn lại bị Lăng Hàn chà đạp như chó chết, đây là chênh lệch thực lực cỡ nào?

Đúng lúc này, một người bò ra khỏi giếng cạn.

- Là Ô Khản, rốt cuộc hắn cũng bò lên!

Có người hoảng sợ nói ra.

Ô Khản chính là người nhảy giếng ba ngày trước, hiện tại cũng leo lên.

Mọi người cùng nhìn sang, chỉ thấy trên tay, phần cổ Ô Khản đều có máu ứ đọng, càng đáng sợ hơn là, trên gương mặt của hắn có dấu bàn tay, ngón tay dài nhỏ không hợp lý, tuyệt không phải là bản thân Ô Khản in lên mặt mình.

Chẳng lẽ... Trong giếng có quỷ?

Tất cả mọi người rùng mình một cái, vội vàng hỏi thăm Ô Khản.

- Cái gì, ba ngày?

Ô Khản nhảy lên, hắn không dám tin tưởng:

- Ta mới bò lên mười mấy phút.

Mọi người nhìn nhau, nhất định là gặp quỷ, không thể nào tất cả bọn họ đều nhớ lầm thời gian, nhất định là Ô Khản bị mê hoặc tâm trí, mới có thể biến ba ngày trở thành mười mấy phút.

- Còn nữa, gương mặt ngươi sao thế?

Mọi người lại hỏi.

- Trên mặt ta làm sao vậy?

Ô Khản mờ mịt.

Có người cầm tấm gương cho hắn xem, Ô Khản vừa soi gương, hắn càng mờ mịt:

- Trên mặt ta không có gì cả.

Mọi người vừa nhìn, chuyện còn quỷ dị hơn còn diễn ra, dấu bàn tay trên mặt Ô Khản đã biến mất.

Chuyện này... Có nháo quỷ.

- Ngươi nhìn thấy cái gì dưới đáy giếng?

Tất cả mọi người hỏi thăm.

- Không có cái gì, chỉ là một cái giếng cạn.

Ô Khản nói.

- Ngươi đi tới cuối chưa?

- Không có.

Ô Khản lắc đầu.

- Vậy ngươi vì cái gì trở về rồi? Ngươi không phải nói muốn đi tới cuối cùng hay sao?

- Đúng thế.

Ô Khản rất buồn bực, hắn cảm thấy khó hiểu.

Lăng Hàn cũng sinh ra hứng thú, hắn nhanh chân đi tới giếng cạn, cũng nhìn xuống phía dưới.

Tối như mực, chỉ có thể nhìn thấy độ sâu vài chục trượng, xuống chút nữa chỉ là một vùng tăm tối.

Lăng Hàn tái phát động nhãn thuật, lúc này hắn chỉ có thể nhìn xa trăm trượng, xuống phía dưới lại là màu đen kịt.

Hắn thả người nhảy lên, cũng nhảy xuống giếng.

Cái giếng rất hẹp, cho dù quay người cũng khó khăn, cho nên, Lăng Hàn cũng chỉ có thể chậm rãi nhích người tiến lên.

Hắn sắp không còn kiên nhẫn, tốc độ này quá chậm, hắn áp súc xương cốt, âm thanh lốp cốp vang lên, hắn thu nhỏ hình thể lại một nửa, từ đó có thể tăng tốc độ tiến lên.

Hai tay của hắn chạm nhẹ vào vách giếng, hắn vẫn bảo trì tốc độ như cũ, không đến mức gia tốc quá nhanh làm hắn không hãm lại được.

Cảnh vật chung quanh không thay đổi, đơn điệu không gì sánh được.

Hả?

Đột nhiên Lăng Hàn ngẩn ra, trải qua bao lâu?

Một phút đồng hồ, một giờ, hay là... Một ngày?

Hai tay Lăng Hàn phát lực, hắn muốn dừng lại và nhìn xuống dưới, bên dưới vẫn là màu đen kịt, nó sâu không thấy đáy.

Hắn thả thần thức ra, hắn nhìn thấy trên mặt có dấu bàn tay, ngón tay đặc biệt dài nhỏ, vừa nhìn đã biết không phải tay nhân loại.

Giống như Ô Khản?

Lăng Hàn đưa tay vuốt nhẹ vách giếng, đồng thời ngửi ngửi một lúc, hắn lại cười lạnh.

Nếu đổi thành người khác chắc chắn sẽ bị mê hoặc.

Nhưng không khéo chính là, hắn là một tên Đan sư, hơn nữa còn là một vị Trận sư.

Hai thân phận này rất khó xuất hiện trên một người, nhưng hết lần này tới lần khác hắn chính là quái thai.

Lăng Hàn cầm lấy yêu hạch con ếch và ngậm trong miệng, đồng thời mở màn sáng tinh thần ra, sau đó hắn vuốt thành giếng.

Là, là.

Hắn dần dần rơi xuống dưới, sau khi rơi xuống trăm trượng mới dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy cái hố rất nhỏ, thân thể hắn không thể chui qua.

Không có quan hệ, Lăng Hàn thu nhỏ hình thể lần nữa, hắn tiến vào trong hố.

- Tại sao ngươi phát hiện!

Một giọng nói ngạc nhiên vang lên.