Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4289




Hỗn Độn Cực Lôi tháp, xuất hiện!

Lăng Hàn vận dụng chuẩn Đế binh, nếu Đế binh tương lai còn không đỡ nổi một kích của đối phương, hắn sẽ nhận thua.

Ông!

Hai loại khí thế lớn lao đấu nhau, đây là hai Đế cấp đối kháng.

Nhưng Lăng Hàn bình yên vô sự giết tới trước, Hỗn Độn khí bao phủ, hắn như chiến thần bất bại.

Cho dù như thế nào, chỉ là hàng nhái nhiễm một tia khí tức Đế binh làm sao có thể đối kháng Mẫu Kim?

Lăng Hàn ở cảnh giới gì, Hỗn Độn Cực Lôi tháp chính là pháp khí mạnh nhất trong cùng cấp bậc, trừ phi có pháp khí dùng Mẫu Kim chế tạo mới có thể đối kháng với hắn.

Đáng tiếc là, Lâm Thất cầm pháp khí là hàng nhái của Đế binh.

Lăng Hàn giết tới gần, lôi đình bộc phát tấn công Lâm Thất.

Lâm Thất làm sao có thể chống lại, cho nên hắn bị đánh bay ra ngoài, bốp, thanh kiếm trong tay đứng mũi chịu sào, nó nổ tung.

Ở trước mặt Mẫu Kim, tất cả pháp khí đều tự ti mặc cảm, không chịu nổi một kích.

Lâm Thất cảm thấy mờ mịt, tình huống gì thế này, đây chính là hàng nhái Đế binh đấy, tại sao không chịu nổi một kích như vậy?

Tâm thần hoảng hốt, nắm đấm của Lăng Hàn đã đánh tới.

Ầm, Lâm Thất bay ngược về phía sau.

Tất cả diễn ra quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, phần lớn người đang sợ hãi thán phục pháp khí của Lâm Thất trâu bò, không nghĩ tới chỉ một chớp mắt, tất cả đã thay đổi hoàn toàn.

Quả nhiên, chỉ ba giây mà thôi.

Không có pháp khí, Lâm Thất còn có sức tái chiến sao?

Lâm Thất bò dậy, dưới lực lượng lôi đình, quần áo trên người hắn bị phá hoại từng mảng lớn, cũng may làn da bị điện đánh cháy đen, ngược lại cũng không sợ “da thịt” lộ ra ngoài.

Tình huống của hắn không ổn, vết thương bao phủ toàn thân, hắn bị Hỗn Độn Cực Lôi tháp oanh kích, không có bị đánh chết cũng đủ nói hắn cường đại.

Hắn hít thở phì phò, dùng ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Hỗn Độn Cực Lôi tháp, đây là pháp khí gì, tại sao kinh khủng như thế.

Lăng Hàn thu hồi Hỗn Độn Cực Lôi tháp, thản nhiên nói:

- Ta cũng không ức hiếp ngươi.

Thấy thế, tất cả mọi người âm thầm gật đầu.

Lâm Thất vừa rồi sử dụng pháp khí, rõ ràng muốn dùng uy lực pháp khí đè ép, Lăng Hàn có pháp khí mạnh hơn nhưng lại thu lại không cần, từ đó cũng có thể phân ra cao thấp.

Lăng Hàn đã có phong phạm cường giả, bởi vì mỗi một cường giả đều đi con đường tự thân cường đại, nào có người nào cậy vào ngoại vật?

Lâm Thất oán hận nhìn Lăng Hàn, trước mắt bao người, hắn bị đánh bại, đây là sỉ nhục không thể rửa sạch.

- Ngươi chọc giận ta!

Hắn nói, hắn vốn e dè món pháp khí của Lăng Hàn, nhưng bây giờ Lăng Hàn đã thu lại, hắn có cơ hội nắm chắc phần thắng.

Hắn hét lớn một tiếng, huyết khí toàn thân sôi trào, áp lực không thể hình dung bộc phát giống như chư thiên thần đứng trước mặt mọi người, mọi người phải thần phục thiên thần.

Hắn đã thiêu đốt đế huyết, mặc dù chỉ có một tia, nhưng Đại Đế là tồn tại thế nào, cho dù huyết mạch mỏng manh cũng khủng bố đến mức đáng sợ.

Hai mắt Lâm Thất tỏa sáng, nó bốc cháy hừng hực không gì sánh được, hắn lạnh lùng nhìn Lăng Hàn, đó là cấp độ sinh mệnh xem thường tất cả.

Lâm Thất lúc này giống như đế vương trong Chú Đỉnh cảnh, ai có thể thừa nhận?

Bành!

Lâm Thất bước tới, một bước này không nặng nhưng mỗi người có cảm giác như bị ngọn núi nện vào người, sắc mặt đều tái nhợt.

Đế uy.

Lăng Hàn cũng sinh ra hứng thú, hiện tại Lâm Thất giống như bị Đại Đế phụ thân, chiến lực của hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đại Đế vô địch, nhưng trong Chú Đỉnh cũng có thể như thế sao?

Lăng Hàn không tin, bởi vì lúc trước Cửu Dương Thánh Nhân thậm chí chiến thắng Lăng Thiên Tổ Vương, cho nên, cho dù là Đại Đế cũng chưa chắc vô địch cả đời, chỉ có thể nói sau khi thành đạo mới có thể vô địch thế gian.

Đến, chiến.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn lao lên tấn công Lâm Thất.

Bành! Bành! Bành!

Lâm Thất không lùi bước, hắn đối kháng Lăng Hàn, hắn vận dụng các loại tiên thuật như hồn nhiên thiên thành.

Nhưng mà giới hạn ở cảnh giới, Lâm Thất không thể vận dụng Đế thuật, nhiều lắm chỉ bộc phát một lần, nhưng bộc phát như vậy phải lưu lại lúc mấu chốt nhất, không phải dùng để một kích thủ thắng thì chính là hóa giải nguy cơ trí mạng.

Hai người đại chiến, đấu bảo thuật rất đặc sắc.

- Lâm Thất đang thiêu đốt đế huyết, tương đương với hóa thân thành Đại Đế trẻ tuổi.

- Chiến lực thật mạnh.

- Nhưng vấn đề là... Lăng Hàn không có đế huyết, hắn lại có thể chống lại

- Tê, có thể đối kháng Đại Đế trẻ tuổi, nếu gia hỏa này không vẫn lạc, tương lai có khả năng thành Thánh!

Thành Thánh!

Đây là đỉnh phong cao không thể chạm tới, cho dù trong Đế tộc, có mấy người có thể đạt tới Thánh cảnh?

Nhưng Lăng Hàn có thể giao phong với Đại Đế lúc trẻ tuổi, tiềm lực như thế thật sự quá kinh người, cho nên mới được đánh giá cao như vậy, có tiềm lực thành Thánh.

- Chỉ cần Lăng Hàn có thể kiên trì, người bại chính là Lâm Thất.

- Ừm!

Tất cả mọi người đều gật đầu, hiện tại Lâm Thất cũng không phải dựa vào bản thân cường đại, hắn đang thiêu đốt đế huyết, hơn nữa bị giới hạn thời gian, hơn nữa thời gian làm lạnh lâu kinh người, tuyệt không thể vận dụng lần nữa.

Cho nên chỉ cần đánh lâu dài, Lăng Hàn tất thắng.

Lâm Thất cũng biết, hắn cuối cùng không nhịn được bạo phát, hắn quát lớn và mười ngón tay đan vào nhau tạo thành một vòng tròn, sau đó nhắm ngay Lăng Hàn, xèo, một tia sáng bắn ra, lập tức, tất cả mọi người không thể mở mắt nổi.

Đây là Đế thuật, cho dù là hắn cũng chỉ học được một thức.

Nhưng Đế thuật chính là Đế thuật, vô địch cùng giai!

Lăng Hàn cũng không dám chủ quan, hiện tại Lâm Thất như có Đại Đế phụ thân, không kém chút nào, hắn lại vận dụng Đế thuật, hắn nhất định phải toàn lực ứng phó.

- Đi!

Hắn cũng vận chuyển Yêu Hầu quyền, một con yêu hầu tỏa ra lệ khí kinh thiên ngăn cản tia sáng.

Ầm!

Trong tiếng nổ, ký hiệu nổ tung, ánh sáng phun trào, một đám mây hình nấm xuất hiện trên bầu trời.

Lại nhìn Lăng Hàn và Lâm Thất, trên thân đều bị thương, Đế thuật đụng nhau, chôn vùi lẫn nhau, nhưng vẫn làm hai người bị thương.

Còn tốt, không nặng.

Không có một tia chần chờ, hai người xông vào đánh nhau lần nữa.

Bành bành bành, tình hình chiến đấu kịch liệt không gì sánh được, nhưng không có Đế thuật bộc phát, hai người không ai miểu sát đối phương, cứ giằng co như thế.

Nhưng chiến không được bao lâu, khí thế của Lâm Thất rớt xuống ngàn trượng.

Đế huyết của hắn đã tiêu hao không còn.

Chuyện này không có gì nói nhiều, dưới công kích cường đại của Lăng Hàn, Lâm Thất bị đánh bại rất nhanh.

Hắn không nói một lời, xám xịt rời đi.

Thật sự mất mặt, chẳng những pháp khí bị hủy, cho dù dùng thủ đoạn thiêu đốt đế huyết vẫn thảm bại, hắn có gì mà giảo biện?

Lăng Hàn nhíu mày, đây chỉ là một tên tộc nhân Đế tộc, còn không phải truyền nhân mạnh nhất, sau khi thiêu đốt đế huyết lại đánh ngang tay với hắn, trên đời này có nhiều Đế tộc như vậy, nếu có hai ba tên liên thủ, chẳng phải hắn phi thường bị động?

Không được, hắn nhất định phải càng mạnh hơn nữa!