Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4296




Năm Chú Đỉnh chiến ba Sinh Đan.

Trong tình huống bình thường sẽ là chuyện cười, cũng không cần ba Sinh Đan, chỉ cần một tên Sinh Đan cảnh xuất thủ là có thể diệt năm tên Chú Đỉnh, thậm chí năm mươi, năm trăm Chú Đỉnh, nhưng tình huống hiện tại đặc thù, ba Sinh Đan đều bị trọng thương, thực lực còn ít hơn một phần mười trước kia, việc này sẽ khác.

Dù là như thế, bên trong ba Sinh Đan vẫn có hai người chiếm cứ thượng phong, trừ Lăng Hàn có thể đối kháng ra, hai bên kia đều là Sinh Đan cảnh chiếm thượng phong.

Còn tốt chính là, đám người Vũ Văn Thiên tạm thời còn có thể chống đỡ được.

Sinh Đan dù sao cũng là Sinh Đan, cho dù rồng bơi nước cạn vẫn hùng hổ không gì sánh bằng.

Lăng Hàn biết, hắn nhất định phải đánh vỡ cục diện hiện tại.

Hắn hét lớn một tiếng, phát động Yêu Hầu quyền.

Ông, khí tức đáng sợ lưu chuyển, hắn giống như thiếu niên Đại Đế, có phong thái vô thượng.

- Cái gì!

Đối thủ của hắn sợ hãi, một Chú Đỉnh mà thôi, tại sao lại phát ra khí tức làm hắn mềm yếu vô lực như vậy?

Oanh!

Đúng lúc này, Lăng Hàn đã đánh ra một quyền, năng lượng vô tận ngưng tụ vào quả đấm của hắn, tập trung bộc phát vào một điểm.

Nam tử áo xanh muốn tránh, nhưng Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích đánh ra, hắn cứng lại và bỏ qua cơ hội tránh né tốt nhất.

Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể ngăn cản.

Bành!

Trong một kích này, tên Sinh Đan cảnh kia bị đánh bay ra ngoài, cả người phun máu tươi, nhưng làm cho người ta khiếp sợ là, hắn lại không chết.

Khốn kiếp, Sinh Đan cảnh khó giết như vậy?

Lăng Hàn áp chế huyết khí sôi trào, hắn giết tới.

- Hàn Long!

Hai người Tào gia khác gào lên, vội vàng tiến tới tương trợ, lại bị Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên kéo chặt, nhưng bọn họ cũng bỏ ra cái giá lớn, thương thế trên người nặng thêm mấy phần.

Sinh Đan cảnh điên cuồng rất đáng sợ.

Một bên khác, Lăng Hàn đã đuổi kịp nam tử áo xanh, lại đánh ra một quyền, mà Hỗn Độn Cực Lôi tháp bộc phát lôi đình, muốn oanh sát đối thủ.

Bành! Bành! Bành!

Nam tử áo xanh chống đỡ, nhưng hắn ăn một kích Yêu Hầu quyền, đây chính là Đế thuật, làm sao có thể không thương tổn, hắn bị Lăng Hàn oanh kích như thế, hắn càng không chịu đựng nổi, mỗi khi tiếp một quyền, miệng hắn sẽ phun máu tươi, thậm chí còn có mảnh vỡ cơ quan nội tạng.

Hắn tiếp chừng trăm quyền, cuối cùng đã đến mức đèn cạn dầu, ầm, toàn thân nổ tung.

Lăng Hàn không buồn không vui, hắn xoay người lại và nhìn hai tên kia.

Hai người Tào gia sợ hãi, một tên tộc nhân Sinh Đan cảnh đã bị Lăng Hàn đánh nổ, bọn họ có thể may mắn thoát khỏi hay không?

Không được, phải phá vây, thương thế của bọn họ quá nặng, hiện tại không trấn áp nổi vài tên Chú Đỉnh cảnh, nhưng chỉ cần bọn họ ổn định thương thế, cho dù không cần khỏi hẳn, muốn giết Chú Đỉnh còn không phải chuyện lật tay hay sao?

- Đi!

Hai người muốn phá vây, nhưng bốn người Ngô Khởi Nguyên cũng bắt đầu liều mạng cuốn lấy hai người.

Lăng Hàn thét dài một tiếng, giết trở về.

Hai người Tào gia đều hối hận không gì sánh được, sớm biết như thế, bọn họ cần gì quan tâm người Cửu Dương Thánh địa hay không, gặp gỡ nên động thủ giết chết, nếu không sẽ không có chuyện xấu như hiện tại.

Hiển nhiên, bọn họ hối hận cũng muộn rồi.

Lăng Hàn lại thi triển Chiến Thần tam thức, đây chính là Thánh thuật, mặc dù không phải tuyệt chiêu cực kỳ tinh diệu, chỉ vài chiêu, tên Sinh Đan cảnh Tào gia đã bị đánh trọng thương, chiến lực lại sụt giảm mấy phần.

Hiện tại, một mình Lăng Hàn độc chiến một người, Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên liên thủ vây công tên Sinh Đan cảnh khác của Tào gia.

Thắng lợi đã nghiêng về bên đám người Lăng Hàn, cho dù là Lăng Hàn hay bốn người Ngô Khởi Nguyên, bọn họ đều chiếm cứ thế thượng phong.

- Đến, so tài một chút xem ai giải quyết chiến đấu đầu tiên.

Lăng Hàn nói.

- Tốt!

Bốn người Ngô Khởi Nguyên đáp ứng, chẳng lẽ bốn người bọn họ liên thủ cũng không bằng Lăng Hàn sao?

Giết giết giết!

Hai người Tào gia tức giận, bọn họ chính là Sinh Đan cảnh, hiện tại biến thành đạo cụ tỉ thí của Chú Đỉnh cảnh?

Làm sao chịu nổi!

- Hừ!

Hai tên Sinh Đan cảnh phóng thích khí tức tự thân, tiến hành áp chế tinh thần.

Quả nhiên, bốn người Ngô Khởi Nguyên bị ảnh hưởng, trong khi xuất thủ đã không có lực hơn rất nhiều, nhưng Lăng Hàn lại không bị ảnh hưởng, hắn xuất chiêu hùng hổ, thậm chí sát khí xung kích ảnh hưởng tên Sinh Đan cảnh kia.

Hai tên Sinh Đan hoảng hốt, chẳng lẽ bọn họ sẽ chết hay sao?

Mấu chốt bọn họ tiến vào trận pháp đã tiêu hao tất cả bí bảo cùng thủ đoạn, hiện tại bọn họ muốn liều mạng cũng không được.

Lẽ nào phải chết trong tay đám Chú Đỉnh hay sao?

Bọn họ không cam lòng.

- Liều mạng!

Hai Sinh Đan cảnh đều nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực đột phá.

Bọn họ hoàn toàn không thấy công kích, chỉ một lòng phá vây.

Đối thủ của Lăng Hàn kêu thảm thiết, ầm, hắn ngã xuống đất.

Thực lực của Lăng Hàn không bị khí tức Sinh Đan cảnh áp chế, hắn dám không nhìn Lăng Hàn công kích, chẳng phải muốn chết hay sao?

Nhưng người cuối cùng của Tào gia đã giết ra ngoài, hắn quay đầu nhìn hai tên đồng bạn nằm trên mặt đất, lại nhìn năm người Lăng Hàn, hắn nhớ kỹ năm tên này, chờ sau khi chữa lành thương thế sẽ giết trở về, lấy mạng năm người này.

Sau đó, hắn quay đầu, hắn muốn phi nước đại.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đổ mồ hôi lạnh như mưa.

Bởi vì ở trước mặt hắn xuất hiện một người.

Lăng Hàn!

Làm sao có thể, tại sao tốc độ của gia hỏa này nhanh như vậy?

Lăng Hàn không nói một câu, hắn xuất ra một quyền.

Sinh Đan cảnh vội vàng chống đỡ, ầm, tiếp một quyền mà thôi, hắn liên tục bại lui.

Người này chính là kẻ giao thủ với Lăng Hàn lần đầu, sớm bị Hỗn Độn Cực Lôi tháp trọng thương, hiện tại liều mạng với Lăng Hàn, hắn là đối thủ hay sao?

Liên tiếp mười mấy quyền, hắn bị Lăng Hàn đánh nổ.

- Ha ha, Lăng Hàn, chúng ta thắng.

Vũ Văn Thiên cười nói, bốn người đã giết chết tên Sinh Đan thứ hai của Tào gia.

Hắn bị Lăng Hàn đánh ngã, bốn người Vũ Văn Thiên thừa cơ xuất thủ lấy tính mệnh đối phương.

Lăng Hàn cười một tiếng, đương nhiên sẽ không nói hành vi mưu lợi của bọn họ.

Dùng tu vi Chú Đỉnh đấu với Sinh Đan, bốn người không tụt lại phía sau, hắn rất cao hứng.

Tình bằng hữu sâu hơn một ít.

- Đến, vơ vét một chút.

Bọn họ lục soát thi thể ba tên Sinh Đan cảnh, nhưng trên người ba người kia đã hao hết bảo vật trong trận pháp, có lẽ còn có chút tích lũy, nhưng khẳng định đều nằm trong tài khoản tinh võng.

- Hiện tại, ta bắt đầu chán ghét tinh võng.

Vũ Văn Thiên thở dài.

- Đồng cảm.

Những người khác cũng gật đầu.

Tân tân khổ khổ chém giết ba Sinh Đan, thu hoạch được mấy khối Đạo Thạch, bọn họ phiền muộn cỡ nào?

Hơn nữa, trừ Lăng Hàn ra, bốn người Ngô Khởi Nguyên đều bị thương không nhẹ.

- Đầu tiên phải khôi phục một chút, chúng ta lại vào động phủ.

Lăng Hàn nói.

Bốn người Ngô Khởi Nguyên không cậy mạnh, tiếp nhận đan dược chữa thương và bắt đầu khôi phục.

Sau gần nửa ngày, bọn họ đứng lên, mặc dù chưa khôi phục tới tình trạng tốt nhất nhưng cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Nhất định phải nắm chặt thời gian, nếu không người tới sẽ càng ngày càng nhiều.

Lăng Hàn vừa định bắt đầu phá trận, xèo, trên bầu trời xuất hiện vài người, lại có người tới.