Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4338




Trên thân thuyền, tất cả mọi người hoảng sợ.

Bị ba cường giả gia tộc truy sát, Lăng Hàn lại có thể một quyền đánh vào thân thuyền, kém chút đánh nổ thân thuyền, bọn họ đổ mồ hôi lạnh như mưa.

Còn tốt, dù sao gia hỏa này chỉ là Chú Đỉnh, không thể đánh vỡ thân thuyền, dù hắn đã đánh ra vết nứt lớn

Nhưng vào lúc này, quyền thứ hai của Lăng Hàn đã đánh tới.

Yêu Hầu quyền thức thứ hai.

Nếu chỉ sử dụng đơn lẻ, uy lực của nó không khác gì thức thứ nhất, nhưng liên tục sử dụng sẽ có uy lực khác biệt.

Uy lực gấp bội.

Bành!

Trúng một quyền này, toàn bộ thân thuyền xuất hiện rất nhiều vết nứt, vết nứt phân bố khắp thân thuyền.

Oanh, chỉ trong nháy mắt mà thôi, cả con thuyền vỡ ra.

Người Đổng gia bay tán loạn, vẻ mặt mỗi người kinh ngạc và không dám tin.

Bị ba tên Sinh Đan cảnh vây công, Lăng Hàn còn có thể đánh nổ chiếc thuyền của bọn họ?

Phía sau, có ba Sinh Đan Đổng gia lao tới, bọn họ giận không kềm được, việc này không khác gì cái tát đánh vào mặt bọn họ, sắc mặt bọn họ trầm như nước, dường như sắp bộc phát như núi lửa.

Lăng Hàn phá hỏng chiếc thuyền, hắn nhìn chằm chằm vào hai người.

Đó chính là hai người trẻ tuổi ác độc thay đổi mũi thuyền, thuyền đã bị đánh nổ, đương nhiên Lăng Hàn sẽ rời đi, nhưng trước khi rời đi, hắn sẽ thu một ít lợi tức.

Bành, hắn đấm ra một quyền, Trúc Cơ làm sao có thể cản nổi, một thanh niên bị hắn đánh thành mưa máu.

Nhưng Lăng Hàn còn muốn giết một người khác, ba người Đổng Vĩnh Ninh đã đuổi tới, bọn họ sử dụng pháp lực bao vây, không khí chung quanh tràn ngập bí lực, làm cho không gian đông cứng, muốn hành động cũng khó khăn.

Không thể ham chiến, bằng không sẽ hỏng việc.

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, trước đó ba người Đổng Vĩnh Ninh khinh thường hắn, không có sử dụng lượng lớn chiêu thức tiêu hao bí lực, bởi vì quá lãng phí.

Nhưng hiện tại chiếc thuyền Đổng gia bị đánh nát, càng có một tên tộc nhân bị đánh giết, dưới tình huống như vậy, ba người còn có thể bảo lưu sức lực hay sao?

- Trước tiên thu chút lợi tức, cái đầu của ngươi tạm lưu lại, ta sẽ đi lấy nó xuống!

Lăng Hàn nói ra, hắn không quay đầu lại và xông lên phía trước.

Ba người Đổng Vĩnh Ninh vội vàng đuổi theo, hiện tại bọn họ cho rằng Lăng Hàn đang ăn tim hùm gan báo.

Nhưng Lăng Hàn ngự khí phi hành xông thẳng lên trời, Sinh Đan cảnh lại như thế nào, chỉ có thể giương mắt nhìn.

Võ giả thế giới này không thể ngự phi hành, trừ khi trời sinh có đôi cánh.

Ba Sinh Đan cảnh Đổng gia cảm thấy phát điên, bọn họ oanh kích bốn phía nhằm phát tiết bản thân.

Nhưng mặc bọn họ oanh kích thế nào, mặt đất không bị tổn thương.

Ở đầu thuyền, tất cả mọi người Đổng gia vẫn chưa khôi phục tinh thần.

Đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bị một tên Chú Đỉnh cảnh dồn đến mức này?

Lúc này, đám người Đổng Vĩnh Ninh tức giận quay trở về.

- Đại bá, Nhị bá, phụ thân, các ngươi nhất định phải bảo vệ ta!

Tên thiếu gia ăn chơi không bị oanh sát run rẩy nói, hắn tên là Đổng Tất, người bị đánh chết trước đó là đường huynh của hắn, cũng là con trai của Đổng Khiếu.

Bốp, Đổng Vĩnh Ninh tát một cái:

- Đều là tên phế vật ngươi chọc tai họa.

Đổng Khiếu tức giận xanh mặt, nói:

- Tên nhãi ranh kia đã chọc tới Đổng gia ta, hắn phải có giác ngộ bị xé xát.

- Đại ca, làm sao bây giờ?

- Những người khác về gia tộc, ba người chúng ta đi Hắc Thiên miếu, nhất định phải đoạt được cơ duyên vô thượng.

- Tốt!

Lăng Hàn ngự khí phi hành, hắn lượn quanh một vòng tròn, sau đó hắn đáp xuống và tiến vào đầm lầy.

Ba ba ba, đầm lầy xuất hiện bong bóng màu đen liên tiếp, sau khi bong bóng vỡ sẽ tỏa ra mùi tanh hôi, làm người ta cảm thấy buồn nôn.

Nhưng trong hoàn cảnh như thế vẫn có sinh linh sống sót.

Lăng Hàn chưa đi bao xa, đột nhiên sinh lòng rung động, sau đó nhìn thấy mặt nước phía trước bị vỡ ra, một bóng người thoát ra khỏi mặt nước, nhưng nhìn kỹ, nửa người trên là người nhưng nửa người dưới lại là đuôi cá.

Mỹ Nhân Ngư?

Đây là phản ứng đầu tiên của Lăng Hàn, nhưng hắn lắc đầu, tại sao trong đầm lầy hôi thối như vậy lại có Mỹ Nhân Ngư?

Thời điểm hắn suy nghĩ loạn, sinh linh kia đã tấn công Lăng Hàn, miệng phun ra một cột nước đen tanh hôi.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn xòe bàn tay ra, oanh, hắn dẫn động năng lượng hỏa diễm thiêu đốt cột nước bốc hơi, nhưng cũng không phải hóa khí hoàn toàn, mà là có khói màu đen bay ba.

Bởi vậy có thể thấy được, cột nước này dơ bẩn cỡ nào.

Lại phun ra từ miệng?

Lăng Hàn nghĩ lại đã cảm thấy buồn nôn, mà con “Mỹ Nhân Ngư” cũng có tướng mạo rất buồn nôn, cái đầu trụi lủi, khắp nơi đều có vết tích hư thối, vảy cá nửa người dưới đã rơi mất phân nửa, lộ ra thịt hư thối.

Nó không phải là Mỹ Nhân Ngư, nó là con cá cương thi.

Chết!

Lăng Hàn đánh ra một chưởng, Thiên Đạo Hỏa phản phệ, chỉ trong nháy mắt đã thiêu chết con cá cương thi.

Trong quá trình thiêu đốt, Lăng Hàn ngửi thấy mùi thúi, không có chút mùi thịt nào.

Hắn thề, chỉ cần là đồ trong đầm lầy, hắn sẽ không ăn, cho dù là tiên dược.

Lăng Hàn tiếp tục đi tới, không nghĩ tới sinh linh hư thối lại không ít, có cá sấu năm chân, có con cóc lật bụng lên trời, có thằn lằn chỉ còn nửa người, tóm lại, nơi này không có thứ gì nguyên vẹn.

Những sinh linh này đều là hung thú, không hề có thần trí, chỉ có bản năng công kích kẻ xông vào, muốn ăn cho no bụng.

Cũng may, nơi này không có hung thú quá mạnh, hoặc Lăng Hàn vận khí tốt không có gặp được, hai ngày sau, trước mặt Lăng Hàn xuất hiện một bóng màu đen.

Nó giống như đám mây nhưng rất thấp.

Hắn nhìn sang hướng đó, lại đi nửa ngày, hắn nhìn thấy đó là ngôi miếu màu đen.

Hắc Thiên miếu!

Lăng Hàn nhìn từ xa, bên trong ngôi miếu này thỉnh thoảng có tia màu đen bay vào trong mây đen, giống như tia sáng ngưng tụ thành tầng mây, nhìn từ xa nó không khác gì ma quật.

Miếu cũng không phải là “đặc sản” của Phật tộc, trên thực tế chỉ cần một thế lực lớn sẽ có một từ đường, từ đó dùng để tế tự tổ tông.

Nhưng miếu màu đen cho người ta cảm giác tà ác, không giống như dùng tế tự tổ tông, mà là trấn áp vô số tà ma, hiện tại sắp ép không được, cho nên tà khí trùng thiên.

Xèo, lại có một tia sáng bay lên trời.

Đó là tiên hà sao?

Lăng Hàn nói thầm trong lòng, bởi vì đã có hoài nghi, hắn quyết định mạo hiểm tiến lên.

Hắn tiếp tục đi tới, hắn nhanh chóng tới gần miếu màu đen.

Đây không phải cửa miếu lớn, mà là một bức tường, nó loan lỗ vết tích của năm tháng.

Tường không cao, Lăng Hàn sắp vượt qua, đột nhiên trên vách tường xuất hiện phù văn màu đen, nội tâm hắn lạnh buốt, Lăng Hàn vội vàng cong người lộn ngược trở về.

Hắn có cảm giác, ký hiệu này đáng sợ không gì sánh bằng, có thể tuỳ diệt sát hắn.