Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4340




Lăng Hàn tiếp tục đi tới, tại sao không thấy người nào?

Phía trước xuất hiện một tòa đại điện.

Bốn phía đại điện là pho tượng hung thần ác sát, trợn mắt nhìn chằm chằm, hai cánh tay một cao một thấp, dường như pho tượng đang tức giận muốn chụp chết đối thủ.

Sẽ khôi phục sao?

Lăng Hàn bước lên phía trước, hắn đã chuẩn bị xuất thủ.

Quả nhiên, pho tượng kia khôi phục, nó rống lên đầy giận dữ, ông, thần thức chấn động quét qua Lăng Hàn.

Chuyện này phi thường đáng sợ, Lăng Hàn có thể khẳng định, thần thức dưới Tứ Đỉnh sẽ vỡ nát, cho dù thần thức Tứ Đỉnh Ngũ Đỉnh cũng bị chấn động đau đớn khổng lồ.

Nhưng hắn là Thất Đỉnh, hơn nữa đỉnh của hắn còn là viễn cổ tiên môn tạo thành.

Ông, Tiên Đỉnh của hắn chấn động và nghênh đón đạo thần thức kia.

Cả hai chạm vào nhau, chấn động tạo ra gợn sóng rất mạnh.

Lăng Hàn thét dài một tiếng, hắn ra tay ngăn cản tượng đá.

Bành!

Hắn xuất quyền, tượng đá xuất một chưởng, gợn sóng lấy hai người làm trung tâm và khuếch trương ra ngoài, hơn nữa còn khuếch trương khắp bốn phương tám hướng.

Lăng Hàn lảo đảo suýt ngã, nhưng tượng đá không tốt hơn chút nào, trên người có từng gợn sóng chấn động.

- Ha ha, lại đến!

Lăng Hàn cười to, hắn không gặp được đối thủ nào ra dáng trong Chú Đỉnh cảnh, cho dù mạnh như Lục Kỳ, Lưu Sấm cũng không phải đối thủ của hắn.

Nắm đấm của hắn bao phủ Thiên Đạo Hỏa, từ đó gia tăng lực phá hoại.

Bành! Bành! Bành!

Hắn kịch chiến với tượng đá, chỉ cảm thấy mỗi lần va chạm thì tượng đá sẽ chấn động, chiến ý của hắn càng lúc càng cao, đối thủ như vậy mới làm hắn chiến đấu thỏa thích, hắn không ngừng xông lên phía trước.

Hắn muốn thử Phong Thần Thối.

Hai chân Lăng Hàn đạp nhanh, ba ba ba, hắn xuất cước lăng lệ ác liệt không gì sánh kịp, hơn nữa còn bao vây Thiên Đạo Hỏa, Thất Đỉnh bình thường có thể bị hắn đá chết.

Mạnh như tượng đá cũng chỉ có thể chống đỡ, tay phải che trước người ngăn cản công kích của Lăng Hàn.

Lăng Hàn liên kích mười sáu lần, cánh tay phải tượng đá xuất hiện vết rạn, sau đó dần dần mở rộng, từ đó bao phủ hết cánh tay phải, cánh tay này nát vụn và hóa thành vô số hòn đá nhỏ.

Nếu đổi thành người bình thường, tuyệt đối đã bị trọng thương, nói không chừng sẽ bỏ chiến mà chạy, nhưng tượng đá có khả năng chạy trốn sao?

Nó há miệng, quát to:

- Lâm!

Ông, đây không phải âm thanh, mà là thần thức hóa thành chữ “Lâm”, nó không ngừng quanh quẩn trong thức hải Lăng Hàn, hơn nữa còn tỏa ra uy thế đáng sợ, nó muốn đánh nát thức hải của Lăng Hàn.

Đây là… Cửu Tự Chân Ngôn!

Mọi người đều biết, Phật tộc có hai đại tuyệt học, một là Lục Tự Minh Vương chú xua đuổi tà vật, minh tâm chính niệm, một còn lại là Cửu Tự Chân Ngôn, chuyên dùng hàng ma phục yêu, có được lực phá hoại đáng sợ không gì sánh kịp.

Cửu Tự Chân Ngôn theo thứ tự là Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền.

Cũng giống như Lục Tự Minh Vương chú, chín chữ là chín chữ bình thường, thế nhân đều biết, nhưng không phải ai cũng có thể phát huy ra uy lực chân chính, bởi vì việc này cần bí pháp Phật tộc mới có thể thôi động.

Bằng không, sáu chữ và chín chữ rất bình thường, ta và hắn đều có thể học được dễ dàng.

Vấn đề là, bên trong Hắc Thiên miếu có một pho tượng đá, nó lại có thể sử dụng Cửu Tự Chân Ngôn, hơn nữa còn có uy lực khủng bố.

Oanh, trong thời gian ngắn, thức hải của Lăng Hàn rung động mạnh, uy thế của chữ “Lâm” quá kinh khủng, muốn đánh nát thức hải của hắn.

- Hừ!

Lăng Hàn tỉnh táo thong dong, Tiên Đỉnh rung động nhè nhẹ, khí tức viễn cổ lưu chuyển và đối kháng chữ “Lâm”.

Ầm, hắn phản kích rất mạnh, trên chữ “Lâm” xuất hiện vô số vết rạn, sau đó nó vỡ vụn.

Không phải Đế thuật không chịu nổi một kích, nếu đổi thành người khác, có lẽ thức hải đã nổ tung, nhưng Tiên Đỉnh của Lăng Hàn quá cường đại, mới có thể đối kháng Đế thuật.

Lại nói, nó dù sao chỉ là pho tượng đá, có thể trông cậy vào nó thôi diễn Đế thuật đến cực hạn hay sao?

Cùng là Chú Đỉnh cảnh, tượng đá nắm giữ Cửu Tự Chân Ngôn có thể so sánh với Phật tử, Thánh nữ của Phật tộc hay sao?

Lăng Hàn muốn xem tượng đá nắm giữ bao nhiêu Cửu Tự Chân Ngôn, bởi vậy hắn chỉ thủ không công.

Nhưng hắn thất vọng, tượng đá tới tới đi đi chỉ có chữ “Lâm”, cũng không có nắm giữ Cửu Tự Chân Ngôn nhiều hơn.

Hắn ý đồ học trộm, nhưng không có công pháp đặc thù của Phật tộc, hắn làm sao biết chân lý?

Ai.

Hắn lắc đầu, Phong Thần Thối đá liên tục, ba ba ba ba, đầu, cổ, ngực của tượng đá bị hắn đá trúng, nó xuất hiện từng vết nứt, sau đó thời điểm đạt tới giới hạn, ba, tượng đá vỡ thành đống đá nhỏ.

Giải quyết.

Lăng Hàn cảm thấy đáng tiếc, không thể đạt được Cửu Tự Chân Ngôn.

Hắn lắc đầu, cũng nhanh chân tiến vào đại điện.

Trong đại điện không hề tối tăm, bởi vì có ngọn đèn đang phát sáng, nhưng làm Lăng Hàn kinh ngạc chính là, bị quang mang này chiếu vào người, thể chất đang tăng lên toàn diện.

Làm sao có thể chứ?

Đây là ánh sáng gì, lại có thể so với tiên dược, hơn nữa tuyệt đối là đại dược thất tinh trở lên.

Toàn bộ đại điện chỉ có một chiếc đèn này, nhưng một chiếc đèn như thế lại có thể xua tan hắc ám trong đại điện.

Lăng Hàn đi về phía ngọn đèn, hắn chỉ đi vài bước, hắn lập tức hoảng sợ, bởi vì áp lực quá lớn.

Nó không giống một chiếc đèn, mà là một tồn tại cường đại tỏa ra uy áp đáng sợ.

Lăng Hàn không thể không dừng lại, sau đó phát động nhãn thuật, hắn nhìn vào trong ngọn đèn.

A, hắn nhìn thấy cái gì?

Ngôi sao băng diệt, máu chảy thành sông.

Chỉ là một chiếc đèn mà thôi, tại sao lại có thể sinh ra hình ảnh khủng bố như thế?

Đáng tiếc, hắn không thể tiếp cận, bằng không hắn sẽ thu lấy chiếc đèn này, nó nhất định là thứ ghê gớm.

Lăng Hàn thở dài, quyết định tìm tiếp, tìm xem có bảo vật hay không.

Nhưng hắn còn chưa có bắt đầu tìm kiếm, hắn xoay người lại, hắn nhìn thấy hai người đi vào từ cửa chính, theo thứ tự là một nam một nữ.

Nam đại khái hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng người thon gầy, tướng mạo vô cùng anh tuấn, hơn nữa còn có khí chất cao ngạo, đó là cảm giác tự tin không gì sánh bằng.

Nữ tử nhìn trẻ hơn một ít, khoảng hai mươi tuổi, một thân tăng y tuyết trắng, toàn thân trên dưới không có một chút trang sức nào, mộc mạc đến cực hạn.

Nhưng cho dù ai nhìn thấy nàng cũng có cảm giác trang sức không xứng với nàng.

Nàng thật đẹp, đẹp đến mức xuất trần tuyệt thế, giống như không phải dung mạo nhân gian nên có.

- A, không nghĩ tới nơi này còn có người!

Nam tử kia kinh ngạc.

Nữ tử không chú ý tới Lăng Hàn, mà là ánh mắt nàng nhìn vào ngọn đèn.

Ngọn đèn có thể gia tăng thể chất, thiên tài đỉnh cấp có thể nhìn một cái là nhận ra.

- Tiên tử, ngươi giúp ta lấy đèn.

Nam tử nhìn sang nữ tử, sau đó nói với Lăng Hàn:

- Ngươi, đi lấy ngọn đèn kia cho ta.

A, nếu ta có thể lấy, còn đến phiên ngươi ở chỗ này nói nhảm?

Lăng Hàn không nhìn, hắn không thể lấy ngọn đèn này, như vậy chỉ có thể hưởng thụ chỗ tốt ngọn đèn mang lại.

Trong đại điện này, trừ ngọn đèn ra, còn có bảo vật hay sao?

- Tiểu tử thật cuồng vọng!

Nam tử lạnh lùng nói ra.