Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4913




Nhưng Dương Dịch Hoàn không có xuất thủ.

Hắn quay người rời đi, khuôn mặt kiên quyết.

Sau Đế lộ lần này, hắn sẽ không chém tu vi, mà là muốn xung kích Thánh Nhân, tích lũy nhiều như vậy, hắn cũng nên quên đi tất cả, đi đường của mình.

Nếu cứ lo được lo mất, hắn làm sao có khả năng thành Đế?

Vị Đại Đế nào không tràn đầy lòng tin vào mình, bọn họ sẽ cho phép mình sợ hãi rụt rè hay sao?

Lăng Hàn đại chiến Lâm Hiên.

Hiện tại Lâm Hiên không có nỗi lo về sau, mặc dù chỉ là chiến lực cấp Giáo Chủ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng thương thế chuyển biến xấu, hắn tự nhiên không sợ.

Lăng Hàn càng không khả năng sợ, hắn thi triển Hàn quyền và phóng thích chiến lực tự thân thỏa thích

Quy tắc như hoa, quyền pháp phiêu dật, hoặc nặng hoặc nhẹ, biến hóa tùy tâm.

Hỗn Độn Cực Lôi tháp chìm nổi, từng đạo Hỗn Độn khí rủ xuống, đây là tầng phòng ngự thứ nhất của Lăng Hàn, cho dù bị phá vỡ thì vẫn còn màn sáng tinh thần, lại phá vỡ, hắn có thể phách cường đại, còn có thể tự hóa giải công kích.

Trên phương diện phòng ngự, lực phòng ngự của hắn rất biến thái.

Mà nói đến công kích, hắn cũng yêu nghiệt, mặc dù bị giới hạn cảnh giới, thực lực không thể tránh khỏi sẽ có hạn mức cao nhất, nhưng mà, khi Hàn quyền phát động, năng lượng hủy diệt sôi trào vẫn sinh ra lực lượng vô cùng kinh khủng.

Lâm Hiên hoảng sợ phát hiện, cho dù hắn nắm giữ chiến lực Giáo Chủ cửu tinh, hắn vẫn không thể áp chế Lăng Hàn.

Không có biện pháp, Chuẩn Đế binh quá cường đại, gần như ngăn cản tất cả công kích của hắn, cho dù không thể hóa giải hết nhưng cũng chỉ còn lại hai ba thành uy lực, uy lực như thế làm sao có thể tạo thành uy hiếp lên Lăng Hàn?

Ngược lại, hắn hắn chỉ năng lực phòng ngự mạnh hơn một chút, nhưng đối mặt năng lượng hủy diệt, phòng ngự của hắn là thùng rỗng kêu to, loại năng lượng tầng thứ cao này có lực sát thương thật đáng sợ.

Hắn không hiểu, chẳng lẽ trên đời này còn có năng lượng tầng thứ cao vượt qua cửu tinh sao?

Nếu không, vì cái gì hắn nắm giữ năng lượng cửu tinh cũng không thể sánh bằng?

Hắn bị thương, hơn nữa năng lượng hủy diệt tràn đầy tính phá hư, một khi xâm nhập trong cơ thể, hắn cần tiêu tốn rất nhiều tinh lực để đối kháng, nếu không, loại năng lượng này tàn phá bừa bãi bừa bãi, nhục thể của hắn sẽ bị tiêu diệt, linh hồn cũng chôn vùi.

Một phần lực như thế bạo phát, chiến lực của hắn không thể không giảm xuống.

Mà đây là tuần hoàn ác tính, bởi vì chiến lực của hắn đang giảm xuống, mang ý nghĩa hắn có khả năng bị Lăng Hàn đánh trúng tăng cao, sau đó thương thế tăng lên, cần phân ra càng nhiều tinh lực để chống cự năng lượng hủy diệt.

Tê, hắn có thể cải biến vận mệnh hay không?

Lâm Hiên cắn răng, hắn xoay người bỏ chạy lần nữa.

Lăng Hàn đuổi theo, hắn vừa đuổi vừa cười ha hả, nói:

– Lâm Hiên, tại sao ngươi lại chạy?

– Tới tới tới, ngươi không phải muốn giết ta sao?

– Ngươi không phải vừa mới khí phách ngập trời, vô cùng đắc ý hay sao?

Nghe Lăng Hàn châm chọc, Lâm Hiên đỏ mặt, hắn cũng không dám nói cái gì.

Đánh không lại, hắn có biện pháp nào?

Thân thể hắn lướt đi cực nhanh, bởi vì thương thế đã được khống chế, hắn không cần phải lo lắng.

Nhưng mà, hắn lại không chạy nhanh bằng Lăng Hàn, hắn bị đuổi kịp và bọn họ đại chiến lần nữa.

Mỗi một lần chiến đấu, Lâm Hiên đều bị năng lượng hủy diệt đánh trúng mấy lần, thương thế chậm rãi tích lũy, tình huống lại bắt đầu không ổn.

Nhưng mà, Lâm Hiên đã không có đế huyết để thiêu đốt, hiện tại, hắn chỉ một lòng bỏ chạy.

Hắn vẫn ôm lấy hi vọng, chỉ cần gặp được Đế Tử Minh hoặc là Đế Tử Thiên, tình thế của hắn sẽ nghịch chuyển.

Nhưng mà, thời gian ngày từng ngày trôi qua, hắn từ đầu đến cuối không có gặp được Đế Tử Minh hay Đế Tử Thiên, nơi này quá rộng lớn, muốn tình cờ gặp được hai người kia, khả năng gần như bằng không.

Nửa tháng sau, Lâm Hiên lại tuyệt vọng.

Thương thế của hắn nặng tới mức không thể áp chế được.

Lần này bị năng lượng hủy diệt đánh trúng và tích lũy tạo thành, loại năng lượng tầng thứ cao khủng bố kia có lực phá hoại quá lớn, hơn nữa còn vô cùng ngoan cố, cực kỳ khó thanh trừ, trừ khi hắn vận công ngăn chặn mà không bị quấy rầy, muốn hoàn thành trong chiến đấu là nhiệm vụ không thể nào.

Trên người hắn đầy vết thương, có nhiều chỗ đã thấy xương, hắn tùy thời có khả năng ngã xuống.

Nhưng thế hệ hoàng kim chính là thế hệ hoàng kim, Lâm Hiên khát vọng với inh mệnh đã hóa thành ý chí chiến đấu, cho nên hắn có thể kiên trì rất lâu.

Lăng Hàn cũng cảm thấy bội phục, ở phương diện ý chí lực, Lâm Hiên thật cứng cỏi.

Đáng tiếc, hắn không có khả năng bởi vậy mà buông tha đối thủ.

– Nên kết thúc!

Hắn xông tới, thần niệm bộc phát, hưu hưu hưu, mười bốn đạo quy tắc hóa thành thần binh xuất hiện, chúng chém về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên liều chết chống cự, nhưng chiến lực của hắn đã giảm xuống lần nữa, hắn vẫn bị một đạo quy tắc trong đó đâm trúng, hắn kêu la thảm thiết, một cánh tay bị chém đứt

Lăng Hàn lại xuất ra một quyền.

Bành!

Lâm Hiên liều mạng chống cự, nhưng hắn bị mất một tay nên không thể ứng phó hết, hắn đã bị một quyền của Lăng Hàn xuyên thủng lồng ngực.

Phốc!

Nắm đấm của Lăng Hàn trực tiếp xuyên qua lồng ngực Lâm Hiên, năng lượng hủy diệt bộc phát, trong nháy mắt đã chôn vùi toàn bộ sinh cơ của Lâm Hiên.

Lâm Hiên mở to hai mắt, hắn ngạc nhiên và sợ hãi.

Hắn thực sự chết rồi?

Chẳng phải hắn có Thế Tử Phù đấy sao?

– Ngươi…

Hắn chỉ nói ra một chữ, sau đó hắn ngã xuống đất.

Lăng Hàn thở dài một hơi, thế hệ hoàng kim thật sự khó giết, hắn cần phải tiêu hao thời gian nửa tháng mới có thể mài chết đối phương.

Nhưng hắn cũng xử lý Lâm Hiên, cũng xả được ác khí.

Hắn tìm kiếm trên thi thể Lâm Hiên, tìm được mấy món pháp khí không gian, bên trong có vài gốc tiên dược đạt đến lục tinh, đúng là thứ hắn cần.

Nhất định là tiên dược bị Lâm Hiên chiếm được lúc trước, nhưng hắn đã là Tôn Giả, đương nhiên không cần tiên dược lục tinh, nhưng tiên dược quý giá như thế, hắn cũng không lãng phí, cho nên sẽ thu lại.

Kết quả hiện tại lại tiện nghi Lăng Hàn.

– Ngươi cuối cùng vẫn làm chuyện tốt.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn không lập tức phục dụng tiên dược, hắn gấp rút lên đường.

Hắn vốn là người đi vào đầu tiên, nhưng bây giờ vì truy sát Lâm Hiên, hắn đã bỏ ra thời gian nửa tháng, hiện tại đã bị nhiều người vượt mặt.

Hắn nhắm chuẩn một hướng và tiến lên.

Qua bảy ngày sau, trước mặt xuất hiện một cung điện.

Hắn đi tới cửa, hắn nhìn thấy ba chữ: Kim Bằng điện.

Lăng Hàn hết sức tò mò, nơi này do ai xây?

Nhưng trước đó có lão giả áo xám xây mộ địa, mai táng năm tháng, nơi này lại xuất hiện một tòa Kim Bằng điện cũng không có gì kỳ quái.

Hắn tiến vào cung điện, lần này hắn không bị tước đoạt lục cảm, đây là một tòa cung điện hùng vĩ, bốn vách tường, trần nhà, mặt đất đều vẽ từng đầu Kim Bằng, sinh động như thật.

Những Kim Bằng lớn nhỏ khác nhau, động tác cũng khác biệt, có giương cánh bay cao, có vồ mồi, có ngủ say, sau khi Lăng Hàn đạp lên mấy bước về và giẫm vào một con Kim Bằng dưới chân, một đạo kim quang xuất hiện, Kim Bằng sống lại.

Kim Bằng gào thét và tấn công Lăng Hàn, Lăng Hàn nghênh đón, Kim Bằng có chiến lực cường đại, chiến lực vượt qua hắn không chỉ một bậc.

Hắn còn muốn giết ra ngoài, nhưng khi xông lên lại kích hoạt càng nhiều Kim Bằng.

Lăng Hàn vội vàng lui, hắn xông ra ngoài, bởi vì ở lại chính là tìm đường chết.