Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4917




Trong thức hải, Đạo quả thụ không còn trưởng thành, nhưng Đạo quả lại biến lớn nhanh chóng.

Sợi tơ màu vàng trên quả càng đậm, cuối cùng, nó đã không còn biến hóa.

Lăng Hàn phát hiện, rõ ràng còn có tiên khí nhưng Đạo quả thụ lại không hấp thu.

Làm gì, ghét bỏ sao?

Không phải.

Lăng Hàn lắc đầu, bởi vì hắn đã đạt tới Giáo Chủ nhất tinh đỉnh phong, cho nên, hiện tại hắn cần đánh vỡ bình chướng Giáo Chủ nhị tinh, khi đó hắn có thể tiếp tục hấp thu tiên khí và tăng lên..

Không có việc gì, ngược lại tiên khí đã bị khóa trong cơ thể, trong thời gian ngắn khó biến mất.

Lăng Hàn bắt đầu xung kích Giáo Chủ nhị tinh, việc này cần lĩnh ngộ thiên địa đạo tắc, cũng là chất dinh dưỡng của Đạo quả thụ.

Nói đến ngộ tính, hắn tự nhiên không thiếu, hai tay ấn vào hư không, đạo tắc hiện hình và bị hắn bắt giữ.

Cảm giác hiểu ra bao phủ thức hải, hắn cũng tươi cười vui vẻ.

Oanh!

Trong thức hải, Đạo quả thụ trưởng thành thật nhanh, sau khi cao thêm một phần ba mới dừng lại, mà Đạo quả phía trên có sợi tơ thứ hai, nó tối hơn sợi tơ đầu tiên rất nhiều.

Nhị tinh.

Bởi vì còn có tiên khí, Lăng Hàn tự nhiên tiếp tục hấp thu.

Được tiên khí tẩm bổ, Đạo quả không ngừng trưởng thành, thẳng đến khi tiêu hao hết tiên khí, sợi tơ màu vàng thứ hai chưa đạt tới cực hạn.

Nói cách khác, hắn cách Giáo Chủ nhị tinh đỉnh phong một đoạn.

Tốc độ này đã rất nhanh.

Nhìn bên ngoài, hắn cũng chỉ có thể bằng vận khí nắm giữ tiên khí trong không gian, cơ hội đó lóe lên rồi biến mất, có lẽ một trăm năm, có lẽ một ngàn năm, thậm chí càng lâu, lúc đó hắn mới tiến thêm một bước nhỏ.

Lăng Hàn vươn người đứng dậy, sau đó hắn xuất quyền.

Mười lăm đạo quy tắc.

Hắn kinh ngạc, thời điểm ở Giáo Chủ nhất tinh, một kích của hắn đánh ra mười bốn đạo quy tắc, nhưng bước vào nhị tinh, tiến bộ nhỏ như thế?

Nhưng nghĩ lại cũng bình thường Giáo Chủ đến cửu tinh đánh ra một kích chỉ là chín đạo quy tắc, hắn có gì phải oán hận?

– Cơ sở của ta quá tốt, cho nên, thời điểm tiến vào Giáo Chủ cũng có thể nghiền ép Giáo Chủ cửu tinh bình thường. Lăng Hàn gật đầu, nhưng mà, trời cao cũng công bằng, không có khả năng cho phép hắn mạnh không có thiên lý.

– Ai!

Lăng Hàn lắc đầu, hắn cho rằng sau khi bước vào nhị tinh, hắn có thể treo lên đánh đám người Dương Dịch Hoàn, kết quả tiến bộ chỉ có hạn.

Còn tốt, lực lượng tăng lên hết sức rõ ràng, rốt cuộc hắn cũng có cảm giác thành tựu sau khi đột phá.

– Tiếp tục đi tới.

Hắn đã trễ nải mấy ngày, có lẽ đã rớt lại phía sau người khác rất nhiều.

Lăng Hàn lướt đi, hắn phát động Phượng Dực Thiên Tường, hắn chỉ có thể cố gắng rút ngắn khoảng cách.

Ba ngày sau đó, phía trước xuất hiện một tòa cung điện.

A, vì sao người trên Đế lộ thích tạo cung điện như vậy?

Lăng Hàn đi tới cửa cung điện, hắn nhìn thấy ba chữ Hỏa Hổ điện.

Nghĩ đến Kim Bằng điện trước đó, sạu khi đi vào, có phải đồ án lão hổ đầy đất?

Hắn nuốt nước bọt và đi vào cung điện.

A?

Hắn kinh ngạc, vách tường và mặt đất sạch sẽ, cũng không có đồ án, nhưng trong đại điện này lại có một con hỏa hổ đang ngủ, mỗi khi hô hấp đều có hỏa diễm bay ra khỏi mũi, hóa thành hai con hỏa long thật dài, sau đó khẽ hấp, hỏa diễm lại bị bắt trở về.

Cảm giác này giống như đứa bé chơi nước mũi, hút vào lại phun ra.

– Không được, ta không thể đi lên con đường vô sỉ như thế.

Lăng Hàn nhe răng, hắn cảm giác mình càng ngày càng giống Tỉnh Hạo Nhiên, sẽ bị người người kêu đánh.

Hắn nhìn sang lão hổ, sau đó hắn ước định chiến lực.

– Cảm giác là Giáo Chủ cửu tinh, nhưng chiến lực thế nào, ta phải đánh mới biết.

Lăng Hàn lại bước tới, ông, nhưng lại phát động cái gì đó, đột nhiên lão hổ tỉnh lại, mở to mắt, nó nhìn chằm chằm về phía Lăng Hàn.

– Tiểu Bất Điểm, ngươi đang khiêu kích bản vương sao?

Lão hổ nói như nổ vang, trực tiếp vang vọng trong thức hải của Lăng Hàn, dường như sắp đánh nổ thức hải của hắn.

Lão hổ không phải sinh linh chân chính.

Lăng Hàn âm thầm gật đầu, như vậy mới hợp lý, nếu không có thể sống mấy ngàn vạn năm, làm sao có thể chứ?

– Chiến thắng ngươi mới có thể thông qua nơi này sao?

Lăng Hàn hỏi.

– Ha ha, chỉ cần có thể ngăn một chiêu cảu bản vương, ngươi có thể rời đi.

Hỏa diễm Cự Hổ nói.

– Nhưng ngươi ngăn cản càng nhiều, bản vương sẽ an bài cho ngươi thông đạo càng ngắn.

– Ha ha, ngươi phải biết, có thông đạo không đi một năm nửa năm thì đừng mơ tưởng đi ra..

Lăng Hàn gật đầu, nói:

– Vậy thì mời Hổ Vương đại nhân chỉ điểm một hai.

Hai chữ Hổ Vương chẳng khác gì gãi đúng chỗ ngứa của lão hổ, lão hổ vô cùng hưởng thụ, nói:

– Ta thấy ngươi rất thức thời, cho dù ngươi thông qua cấp độ nào, bản vương cũng đề cao quy cách cho ngươi.

– Đa tạ Hổ Vương đại nhân.

Lăng Hàn ôm quyền, nói một hai câu nịnh nọt cũng không chết ai.

– Tới đi.

Hỏa diễm Cự Hổ nói.

Lăng Hàn giết ra ngoài, oanh, Hàn quyền phát động, hắn bộc phát toàn bộ chiến lực.

– A?

Lão hổ cũng sững sờ, không nghĩ tới chiến lực của Lăng Hàn kinh người như thế.

Nó làm thủ quan ở nơi này, thực lực của nó rất tiêu chuẩn, nhưng mà, đối với Tôn Giả cùng Giáo Chủ, nó không có khả năng đối xử như nhau, chiến lực khẳng định sẽ điều chỉnh tương ứng, bảo đảm có thể áp chế đối thủ, nhưng lại không đến mức làm cho người ta tuyệt vọng.

Thế nhưng mà, chiến lực của Lăng Hàn mạnh tới mức làm nó kinh hãi.

– Khá lắm tiểu bất điểm!

Hắn cảm thán một câu, sau đó vươn vuốt tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn vung quyền chống đỡ, mười lăm đạo quy tắc bộc phát và sáng ngời như hoa.

Oanh!

Một kích liều mạng, Lăng Hàn nhe răng.

Lão hổ mạnh tới mức không có thiên lý!

Rõ ràng không phải Tôn Giả nhưng một kích lại có tới hai mươi đạo quy tắc.

Cho dù là lực lượng hay quy tắc, lão hổ đều vượt xa Giáo Chủ cửu tinh, thậm chí còn có khả năng đạt tới trình độ Giáo Chủ mạnh nhất.

Hiển nhiên, chiến lực cực hạn của lão hổ là Tôn Giả, cho nên nó điều động quy tắc lục tinh, số lượng cũng vượt qua cực hạn của Giáo Chủ.

Quá không công bằng.

Nhưng còn tốt, hắn không cần chiến thắng đối thủ này, chỉ cần tận khả năng ngăn cản vài chiêu là được.

Hắn toàn lực ứng phó, Phượng Dực Thiên Tường phát động, hắn tận lực trốn tránh, kéo dài công kích của lão hổ.

Sau khi vượt qua vài trăm chiêu, cho dù Lăng Hàn yêu nghiệt cũng có lúc sơn cùng thủy tận, bị lão hổ dồn vào góc chết, hắn không còn không gian xê dịch.

– Tiểu bất điểm, cuối cùng bắt được ngươi!

Lão hổ cười to, nó lại vung vuốt đánh bại Lăng Hàn.

Nhưng vào lúc này, Hỗn Độn khí sôi trào, bành, một trảo của nó bị ngăn cản.

Hỗn Độn Cực Lôi tháp!

Lão hổ trợn mắt, tại sao ngươi còn có át chủ bài?

– Không có quy định không thể dùng pháp khí nha?

Lăng Hàn cười nói.

Lão hổ vô ý thức lắc đầu, đúng là không có quy định như vậy, hơn nữa cho dù ngươi có dùng pháp khí cao giai, sức chiến đấu của nó cũng điều chỉnh theo, ngươi sẽ bại trận cực nhanh.

Nhưng vấn đề là, pháp khí trong tay Lăng Hàn cũng là cấp Giáo Chủ.