Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4941




Năm mươi người đứng đầu bị một tên lão sư mang đến khu ký túc xá học viện, bọn họ đều là hạt giống tương đối tốt, ngày sau sẽ bồi dưỡng trọng điểm.

Lăng Hàn đi ra, hắn cất bước trong học viện để tìm nữ nhi.

Ở phía sau của hắn, Tiền Binh lặng lẽ đi theo.

Hắn không cam tâm, hắn vốn là kẻ đứng đầu, nhưng bây giờ lại không một tiếng hót kinh người như kế hoạch, cho nên, hắn cực hận Lăng Hàn.

Hắn lặng lẽ đi theo Lăng Hàn, đương nhiên muốn chờ Lăng Hàn đi đến chỗ hẻo lánh nào đó, hắn sẽ nhân cơ hội xuất thủ, từ đó hành hung Lăng Hàn một trận.

Nếu không, hắn làm sao nuốt cơn tức này?

Thực lực của đối phương khẳng định không có mạnh bằng hắn, chỉ ỷ vào tà thuật mà thôi, cho nên, hắn công kích từ phía sau, nhất định sẽ đánh Lăng Hàn không kịp trở tay.

Học viện rất lớn, Lăng Hàn vận dụng thần thức, hắn nhanh chóng định vị vị trí của Lăng Hi.

Khóe miệng của hắn cong lên, sau đó hắn đi về hướng đó.

Không lâu sau đó, hắn đi tới một khu rừng rậm.

Lăng Hi ở chỗ này.

Hả?

Hắn hơi sững sờ, chỉ thấy một bóng người bay qua bầu trời, cũng đáp xuống rừng rậm.

Có thể dựa vào nhục thân bay, ít nhất cũng là Sinh Đan cảnh.

Trong lòng Lăng Hàn hơi động, hắn thả thần thức ra và thu hết tất cả vào trong mắt.

Khốn kiếp, tại sao ngươi không tiến vào?

Ở phía sau của hắn, Tiền Binh suýt nữa tức giận bốc khói, nếu như Lăng Hàn tiến vào rừng rậm, hắn sẽ tiềm hành đi qua và khởi xướng đánh lén, từ đó hành hung Lăng Hàn một trận.

Nhưng bây giờ, mặc dù chung quanh ít người nhưng vẫn có người có thể nhìn thấy, hắn không muốn bị người ta nhìn thấy.

Chỉ có hắn cùng Lăng Hàn, mọi người không có chứng cớ.

Không có biện pháp, hắn lại không thể thúc Lăng Hàn, chỉ có thể chờ mong trong lòng, gia hỏa này nhanh tiến vào rừng cây đi.

Trong rừng rậm.

Lăng Hi đang luyện kiếm, nàng đã bước vào Sinh Đan cảnh, thời gian chưa tới trăm năm nhưng nàng từ phàm nhân tiến vào tiên đồ bậc ba, tiến cảnh nhanh chóng khó có thể hình dung.

Không hổ là con gái của Lăng Hàn!

Xèo, một bóng người đáp xuống, đó là nam tử mặc trang phục màu xanh, hắn mang một thanh bảo kiếm, tóc đen, áo choàng trắng, gương mặt như đao gọt, toàn thân tỏa ra khí chất bừng bừng.

Lăng Hi nhìn thấy liền thu hồi kiếm, chắp tay nói:

– Thích sư huynh.

Nam tử mặc trang phục màu xanh này họ Thích, tên Vô Úy, là thiên chi liêu tử trong Ngân Nguyệt học viện.

Hắn nhìn về phía Lăng Hi, hắn cười nói:

– Sư muội đang luyện kiếm sao.

Không phải ngươi đang nói nhảm sao?

Lăng Hi chỉ cười nhạt một tiếng, hắn không tiếp lời, ý tứ này đã rất rõ ràng, không có việc gì, ngươi có thể đi.

Thích Vô Úy không có giác ngộ như vậy, hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hi, ánh mắt mang theo ái mộ không che giấu được:

– Sư muội, ngươi có thiên phú võ đạo thật kinh người, ta nhớ ngươi mới vừa vào học viện chỉ là nhị đỉnh, nhưng bây giờ cũng đã bước vào Sinh Đan, tiến cảnh thật kinh người.

Lăng Hi lại lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn:

– Thích sư huynh, nếu không có chuyện gì, ta cần chuyên tâm luyện kiếm.

Thích Vô Úy đụng phải một cây đinh mềm, hắn không vui, hắn cũng biết tính cách của Lăng Hi.

Hắn mỉm cười:

– Lần trước nói chuyện với sư muội, sư muội suy tính như thế nào?

Trong mắt của Lăng Hi bắn ra một tia sát ý, nàng gần đây đối xử mọi người dịu dàng hiền lành, nhưng nếu người nào thật cho rằng nàng không tức giận vậy thì sai lầm lớn, đặc biệt lớn.

Bởi vì nàng chính là nữ nhi của Lăng Hàn!

– Thích sư huynh, lần trước ta đã nói rõ ràng với ngươi rồi!

Thái độ của nàng chuyển sang lạnh lẽo.

– Ta là phụ nữ có chồng, xin Thích sư huynh cẩn thận lời nói, tự trọng!

– Sư muội, ta thực sự thích ngươi!

Thích Vô Úy vội vàng nói.

– Ta cũng không ngại ngươi đã lập gia đình, thực, ta hoàn toàn không ngại!

Dáng dấp xinh đẹp như vậy, hơn nữa thiên phú võ đạo kinh người như thế, hắn đương nhiên không ngại.

– Ta ngại!

Lăng Hi lạnh lùng nói.

– Hiện tại, ngươi có thể rời đi!

Không nói cút đã đủ khách khí.

Thích Vô Úy lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, sau nhiều lần bị cự tuyệt, hắn đã mất đi kiên nhẫn.

– Lăng Hi, không nên được cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!

Hắn nói.

– Ta là ai? Ảnh Nguyệt Hoàng Triều trú ở Nguyệt Hoa tinh, là con trai của Hoành Thiên đại tướng quân Thích Long Đồ! Ta để ý ngươi, đó là phúc duyên mười tám đời tổ tông của ngươi tu luyện có được.

– Cút!

Lăng Hi chỉ ra ngoài rừng rậm, nàng cũng bị chọc giận.

– Hừ, lúc này ngươi không đi theo ta, ta sẽ giết nam nhân của ngươi!

Thích Vô Úy nói.

– Chỉ là một Sinh Đan cảnh mà thôi, với thực lực của phủ tướng quân, không cần tốn nhiều sức!

– Ngươi!

Lăng Hi vừa tức vừa giận, không nghĩ tới Thích Vô Úy lại dùng ám chiêu vô sỉ như thế.

– Như thế nào?

Thích Vô Úy cũng không muốn sử dụng một chiêu này, như thế chỉ tạm thời đạt được thân thể và thuận theo của Lăng Hi, mà hắn lòng tham, muốn càng nhiều.

Nhưng người còn không chiếm được, hắn làm sao chiếm được tâm?

Lăng Hi không nói, đương nhiên nàng không có khả năng đáp ứng, nhưng làm như thế nào mới có thể giúp Phù Thiên Hành thuận lợi chạy ra khỏi Nguyệt Hoa tinh đu?

– Thời gian của ngươi không nhiều, sự kiên nhẫn của ta có hạn.

Thích Vô Úy tiến một bước bức bách.

– Ha ha, đời thứ mười tám như ta lại không có phúc phận như thế!

Thân thể Lăng Hàn khẽ động, hắn xuất hiện bên ngoài rừng rậm và cười nói.

A?

Tiền Binh sững sờ, tại sao lăng Hàn biến mất?

Hắn vội vàng đuổi theo, hắn đi tới bên cạnh rừng rậm, sau đó cẩn thận từng li từng tí tiến vào.

Bên trong rừng rậm, nghe được lời của Lăng Hàn, Lăng Hi lập tức lộ kích động.

Là giọng của phụ thân, nàng làm sao không nhận ra chứ?

Hiện tại là thời điểm nàng bất lực nhất, nhưng phụ thân lại là xuất hiện đúng lúc, nàng cảm thấy ấm áp và có chỗ dựa.

Cho tới nay, nàng tràn ngập lòng tin vào phụ thân, chỉ cần Lăng Hàn xuất hiện, vậy thì không có chuyện không thể giải quyết!

Đây là sự thật, đó là nữ nhi sùng bái phụ thân.

– Ngươi là ai?

Thích Vô Úy sững sờ, tại sao có người xen vào?

Còn mười tám đời?

Ngươi cũng không phải trưởng bối của Lăng Hi, ngươi dám nói như thế?

Hắn không nhịn được và nói:

– Thừa dịp ta còn chưa tức giận, ngươi lập tức cút cho ta!

Nhưng mà, chuyện kế tiếp làm mặt hắn biến thành màu xanh.

Chỉ thấy Lăng Hi nhào ra ngoài, nàng như chim bay vào rừng, cũng tiến vào ngực Lăng Hàn và ôm chặt đối phương.

Móa!

Thích Vô Úy giận tím mặt, hắn thất vọng không cách nào hình dung.

Hắn vẫn cho rằng Lăng Hi là liệt nữ trong trắng, cho dù hắn dụ hoặc đủ cách nhưng đối phương không quan tâm. Nhưng còn bây giờ thì sao, nàng lại ôm ấp yêu thương với nam nhân xa lạ

Người này tuyệt đối không phải Phù Thiên Phù!

Thao, thì ra ngươi là tiện nhân, thế mà còn dám giả thanh cao trước mặt ta, thật sự là không biết xấu hổ.

Lăng Hàn vỗ vỗ vai nữ nhi, sau đó nhìn về phía Thích Vô Úy:

– Ngươi tự sát đi!

Dám uy hiếp nữ nhi của hắn, ngươi đang tìm đường chết.

Lúc này, Tiền Binh lặng lẽ tiến tới đây, hắn xuyên thấu qua lá cây và nhìn thấy cảnh này.

Đây chính là Thích Vô Úy a, hắn làm sao không nhận ra thiên chi kiêu tử này chứ?

Lăng Hàn lại dám chống đối Thích Vô Úy?