Thần Đạo Đan Tôn

Chương 5108




Nếu nói không thông, vậy chỉ có thể đánh.

Lưu Gia lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt mang theo khinh thường.

Hắn thật sự xem thường đối thủ này, bởi vì hắn chỉ cảm thấy đối phương căn bản không có bỏ ra cố gắng gì, hoàn toàn chỉ dựa vào thể cahats mà tăng lên tiên đồ.

Loại người này, có thể xứng đáng gọi là võ giả sao?

Hơn nữa, lấy phương thức như vậy xông lên Trúc Cơ, đối phương có thể mạnh bao nhiêu chứ?

– Hừ, vậy so tài xem thực hư!

Hắn khẽ quát một tiếng, sau đó lao tới tấn công Lăng Hàn.

Hắn bước vào Tiên đồ không có bao lâu, đương nhiên chỉ là Trúc Nhân Cơ, nhưng cảnh giới đã vững chắc, một quyền một cước mang theo khí tức Tiên đồ rõ ràng.

Lăng Hàn cũng vận chuyển lực lượng cấp bậc Trúc Nhân Cơ, cũng không phải hắn cường đại hơn ngày xưa, bởi vì thời điểm hắn ở Trúc Nhân Cơ có thể chiến Trúc Cực Cơ, yêu nghiệt đến rối tinh rối mù.

Hiện tại, hắn về mặt sức mạnh cũng không chiếm ưu thế, nhưng hắn nắm giữ lực lượng quá hoàn mỹ, một chút lực lượng có thể tăng thêm hai ba phần lực lượng.

Lưu Gia nhanh chóng lâm vào hạ phong, hơn nữa còn bị nghiền ép, cho dù người ngoài nghề cũng nhìn ra ai chiếm thượng phong, ai rơi vào hạ phong.

Bốn phía, các học viên xem cuộc chiến đều hô lớn.

Bọn họ nghĩ Trương Hàn Quân chẳng những có thể chất đặc thù, hơn nữa thiên phú chiến đấu cũng cường đại như thế?

Quả thực làm cho người ta ghen ghét và tuyệt vọng.

Chiến đấu trăm chiêu, Lưu Gia không thể không nhận thua.

Hắn thực sự phải không phải là đối thủ.

Một bên khác, Chúc Dương Châu cũng lấy được thắng lợi, lần này, Lưu Gia muốn tranh đoạt danh ngạch cuối cùng với Lý Minh Duyệt.

Trận chiến tiến hành rất nhanh, mà Lăng Hàn không có hứng thú quan sát, trực tiếp rời đi.

Lúc hắn muốn rời khỏi võ trường, chỉ thấy Chúc Dương Châu đang lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy phức tạp.

Có lẽ, hắn cũng nuốt nước bọt, vì cái gì tu vi Lăng Hàn tăng lên nhanh như vậy.

Còn chưa tới một tháng, liền từ Thông Mạch cảnh bước vào Tiên đồ, ai có thể tưởng tượng?

Thực Linh Thể khủng bố như vậy hay sao?

Lăng Hàn không có để ý, hắn nghênh ngang rời đi.

Sau khi Nhan Nghiên nghe nói đã cố ý chạy tới xem Lăng Hàn, còn kéo hắn đến quán rượu phía ngoài, nói muốn chúc mừng cho hắn thật tốt, từ đó Chúc Dương Châu suýt nữa đã tức điên.

Hắn đau khổ truy cầu Nhan Nghiên nhiều năm, đối phương không cho hắn sắc mặt tốt, Lăng Hàn thì sao?

Căn bản không có đi trêu chọc, là Nhan Nghiên theo đuổi ngược.

Người so với người, tức chết người.

Sát ý của hắn càng thêm hừng hực, cho dù thế nào cũng không thể cho Lăng Hàn thời gian trưởng thành, nếu không, gia hỏa này thật sự vượt qua cảnh giới của hắn.

Ban đầu hắn chỉ cho rằng Lăng Hàn chỉ gia tăng cảnh giới, dù sao chỉ dựa vào thể chất tăng lên, nhưng sau khi nhìn Lăng Hàn và Lưu Gia chiến đấu, hắn đã hoảng hốt, thì ra thiên phú chiến đấu của Lăng Hàn cũng kinh khủng đến mức kinh người.

Cho nên, biện pháp duy nhất có thể ách chế Lăng Hàn chính là giết gia hỏa này.

Hai ngày sau đó, Chúc Đài mang theo đám người Lăng Hàn, Chúc Dương Châu và Lưu Gia đi tới thành Bạch Hà tham gia giải thi đấu võ quán.

Nhan Nghiên cũng cứng rắn đi theo, yêu cầu đồng hành.

Nàng chính là con gái của thành chủ, Chúc Đài cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể chiều theo tâm ý của đại tiểu thư.

Nguyên nhân có Chúc Đài, người hộ đạo của Nhan Nghiên cũng quang minh chính đại hiện thân đồng hành, sáu người mất năm ngày trèo đèo lội suối.

Bọn họ kinh ngạc chính là, trên đường đi không gặp được hung thú.

Phải biết, bọn họ đang đi trên rừng núi nguyên thủy, trong đó có thật nhiều hung thú trên Tiên đồ, đây cũng là nguyên nhân Chúc Đài phải đồng hành, một là biểu thị võ quán xem trọng tranh tài, hai nha, cũng bảo đảm học viên dự thi được an toàn.

Kỳ quái, đám hung thú đang trốn đi.

Đây là tự nhiên, Lăng Hàn cũng không muốn phức tạp, hắn sớm dùng khí tức cường đại áp bách hung thú, có con hung thú nào dám ra ngoài?

Năm ngày sau, bọn họ đã đi tới thành Bạch Hà.

So sánh với nhau, thành Bạch Hà còn lớn hơn nhiều, chí ít lớn hơn ba tòa thành Phúc Long cộng lại.

Sau khi đi vào thành cũng sẽ phát hiện đường phố nơi này càng rộng, nhân khẩu càng nhiều, trên đường cũng càng náo nhiệt.

Xa xa, ở nơi này có thể nhìn thấy tòa tháp sừng sững.

Đó là Phật tháp.

Mắt trần có thể thấy trên Phật tháp có hào quang bảy màu quấn quanh, có một loại thần thánh không nói ra được, làm cho nội tâm tôn kính.

Lăng Hàn nhìn ra, đó là nguyện lực của chúng sinh biến thành.

Thành Phúc Long là nơi không có Phật tháp, giống như cấp bậc không đủ, cho nên, chỉ có thành thị Ất cấp mới có tư cách thành lập.

Chúc Đài mang theo bọn họ đi tới võ quán, xuất ra giấy chứng minh tương ứng, bọn họ được an bài nơi ở lại.

Sau khi đi vào nơi này liền có thể nhìn thấy, nơi này có quá nhiều học viên trên Tiên đồ, không chỉ có Trúc Cơ, thậm chí còn có Chú Đỉnh.

Nếu là võ quán bình thường chỉ có ba năm Trúc Cơ sẽ đưa vào võ quán thành thị Ất cấp bồi dưỡng, đồng thời tăng thêm một cấp độ có thể tiến vào thành thị Giáp cấp bồi dưỡng.

Cùng loại, tiến lên sẽ đi vào vương đô.

Đến một bước này, muốn nâng cao một bước vậy thì không phải vấn đề cảnh giới, mà là nắm giữ thiên phú võ đạo cực cao mới có tư cách bị chọn tiến vào bên trong Tịnh Địa, trở thành một thành viên chân chính của Phật tộc.

Thành Bạch Hà là thành nhỏ trong thành thị Ất cấp, nó quản lý mười bảy tòa thành bình thường, bởi vậy, mỗi võ quán bình thường đều phái ba học viên tới đây dự thi, có tổng cộng năm mươi mốt người.

Cho dù cộng thêm năm mươi người của thành Bạch Hà, cũng chỉ hơn một trăm mà thôi.

Không qua mấy ngày, học viên các võ quán bình thường đã tới đủ, tranh tài cũng cũng kéo màn che.

Quy tắc tranh tài rất đơn giản, đó chính “oanh sát” học viên khác, mỗi khi đánh bại một người sẽ có một điểm, kẻ bại sẽ bị đào thải.

Cuối cùng, chỉ còn lại một người hay ba ngày sau kết thúc, từ đó thống kê điểm số của mọi người, năm người có điểm số cao nhất sẽ tham gia tranh tài tại thành thị Giáp cấp.

Quán chủ võ quán thành Bạch Hà đều tự mình trình diện, tuyên bố tranh tài bắt đầu.

Sân bãi tranh tài là ngọn núi lớn, trong này còn có hung thú, cũng không có bị dọn bãi, cũng gia tăng biến số cho cuộc chiến.

Trong núi có đầy máy giám thị, cho nên, thống kê thành tích rất dễ dàng, đừng ai nghĩ làm loạn trong trận chiến này.

Dùng võ quán làm đơn vị, từng tổ phân biệt tiến vào rừng sâu, nếu không đi vào chung sẽ lập tức dẫn phát hỗn chiến, tranh tài chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.

Lúc này không phải rèn lực chiến lực của học viên, còn khảo nghiệm năng lực phản ứng và ứng biến nguy cơ, chỉ riêng đối mặt với nguy hiểm, đối mặt phục kích, hoặc tiến hành phục kích người, như vậy sẽ bộc lộ người có tài năng lớn nhất.

Ba người Lăng Hàn tiến vào đợt thứ bảy.

Vừa xuất phát, Chúc Dương Châu liền dẫn đội đi vào rừng sâu.

– Chúng ta tìm nơi trốn trước, để mấy đội mạnh lưỡng bại câu thương trước.

Hắn nói như vậy.

Đúng thế, có mấy chi đội ngũ phi thường cường đại, thậm chí xuất hiện “cao thủ” Trúc Cực Cơ.

Vào lúc ban đêm, bọn họ chẳng những xâm nhập núi lớn, còn tiến vào một sơn động, nơi này tuyệt đối không có máy giám thị.

Sách!