Thần Dược

Chương 2




Edit: Bơ.

Beta: Nhạt.

••• @tramkyuccuanhat

Sau khi trải qua giấc mơ kỳ lạ ngày hôm đó, mỗi lần đi ngủ Đường Quyền đều cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng liên tiếp mấy ngày sau đấy anh đều không nằm mơ nữa.

Ba mẹ anh vẫn cứ tìm đủ các loại lý do để ngăn cản không cho anh tùy tiện ra khỏi cửa.

Không phải anh nhất quyết muốn ra ngoài, chỉ là đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn ở nhà phụ thuộc vào ba mẹ, anh thật sự cảm thấy hổ thẹn.

Có một ngày khi đang dùng cơm, anh đề cập với ba mẹ về việc mình không có điện thoại di động.

Ba mẹ anh cũng không biết điện thoại cũ của anh ở đâu nên đành đồng ý sẽ mua cho anh điện thoại mới.

Khoảng một tuần sau đó, sau khi quan sát thấy anh không có vấn đề gì nữa, mẹ anh liền đi cùng anh đến trung tâm thương mại để mua di động mới.

Có được điện thoại mới, khi thấy danh bạ chỉ có tên ba mẹ mình, anh cảm thấy bản thân như được tái sinh.

Trên đường trở về, tiện đường nên anh cùng mẹ đi mua thức ăn, cảnh vật nơi đây vẫn giống như trong trí nhớ, phảng phất mười năm đã trôi qua nhưng thị trấn nhỏ này dường như không hề thay đổi gì.

"Chà, tiểu Đường đã khỏi bệnh rồi à."

"Rốt cuộc cũng khỏi rồi, ba mẹ con lo lắng cho con lắm đấy."

"Tôi biết tiểu Đường sẽ bình phục mà, hai người hết mực chăm sóc nó đến vậy mà."

Đường Quyền đi cạnh mẹ, trong lòng thấy rất xấu hổ, thật đúng là một nhà có chuyện cả huyện đều biết.

Anh cảm thấy bản thân chỉ ngủ có một giấc, nhưng những người khác đều biết anh mắc bệnh tâm thần.

Ở nhà nhàn nhã một thời gian, giờ anh rất muốn ra ngoài kiếm việc làm. Đã hơn ba mươi tuổi đầu, không thể vì bị bệnh mà cắm rễ ở nhà suốt như thế, người ba đã cao tuổi của anh vẫn còn đang phải đi làm mỗi ngày kia kìa.

Mẹ anh không phản đối việc anh muốn đi làm, muốn anh đợi thêm một thời gian nữa rồi làm cũng không muộn.

Vị bác sĩ trước giờ vẫn điều trị cho anh sẽ đến và kiểm tra tổng thể lại lần nữa. Nếu thật sự không còn vấn đề gì nữa anh mới có thể đi tìm việc.

Đường Quyền không có dị nghị gì. Tuy rằng bản thân anh không cảm thấy mình có gì khá lạ, nhưng dù sao anh cũng là người mắc bệnh tâm thần, ba mẹ anh sẽ không thể nào an tâm, sợ anh ra ngoài sẽ gặp phiền phức.

Chỉ là Đường Quyền thật sự không thể tin được rằng mình vì khởi nghiệp thất bại mà đổ bệnh. Anh cảm thấy từ nhỏ mình đã là người rất hiểu chuyện.

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Đường Quyền quay trở lại phòng, thấy mẹ anh đang loay hoay làm gì đó trên bàn mình.

"Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?" Đường Quyền lên tiếng.

Trên mặt mẹ anh đang đắp một chiếc mặt nạ, quay đầu lại nhìn anh: "Mẹ mua cho con mua một chiếc đèn tinh dầu, nghe nói nó có thể giúp ngủ ngon, gần đây con ngủ không an giấc đúng không?"

Đường Quyền hơi sửng sốt, trong lòng có chút cảm động, mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng ba mẹ anh đều dụng tâm lưu ý, trận bệnh lần này của anh thật sự đã doạ ba mẹ rồi.

Sau khi lúi húi đốt đèn dầu thơm và dặn dò anh phải nghỉ ngơi thật tốt, mẹ anh mới quay về phòng mình.

Đường Quyền nằm trên giường nhìn ánh đèn màu cam, trong lòng nổi lên những cảm giác ấm áp.

Dưới nhiệt độ của chiếc đèn, mùi đào toả ra tươi mát và ngọt ngào.

Đường Quyền chậm rãi nhắm mắt lại, anh thấy cơ thể mình đang tiến vào trạng thái nghỉ ngơi, nhưng ý thức anh lại chìm vào một màu đen tối.

Anh liều mạng giãy giụa, nhưng không thể nắm bắt được bất cứ thứ gì, chỉ có thể bất lực để cơ thể tiếp tục rơi vào trạng thái ấy, mãi cho đến khi anh cảm giảm giác mình đụng phải một thứ gì đó và ngừng lại.

Cảm nhận được sự xuất hiện của ai đó, anh cố gắng hết sức có thể mở to hai mắt nhìn vào khoảng không đen kịt xung quanh. Thấy bóng dáng ai đó đang tới gần, mà anh chỉ có thể bất động đứng ở tại chỗ.

Cảm giác sợ hãi từ từ bám vào sau lưng Đường Quyền, trong lòng thầm than thở, loại giấc mơ khủng bố như thế này, thà gặp mộng xuân còn tốt hơn.

Khi bóng dáng đến gần từ từ trở nên rõ ràng hơn, tâm trạng Đường Quyền cũng dần trở nên ổn định, bởi vì bóng dáng đó, là hình ảnh của anh năm mười tám tuổi.

Khuôn mặt thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân độc nhất vô nhị. Ở độ tuổi 18 anh cầm trái bóng rổ trên tay nhìn ngó xung quanh, không biết là đang chờ đợi điều gì.

Một thiếu niên chạy tới choàng tay qua vai anh, bạn đại học cùng phòng của anh, người nhỏ tuổi nhất - Tiểu Vệ, Tiểu Vệ nháy mắt với anh, nói: "Đường Quyền, chị ấy tới rồi... tới rồi."

Ai tới, Đường Quyền không nghe rõ cái tên đó, phảng phất giống như bị chặn lại, âm thanh tên cô ấy như bị tan biến.

"Có được không?" Đường Quyền dùng ngón tay cạ cạ vào trái bóng rổ, trạng thái cực kỳ căng thẳng.

Tiểu Vệ vỗ vỗ vai anh, nói bằng giọng điệu tự tin: "Có gì không được, anh chính là người đẹp trai nhất trong khu chúng ta, ít nhất chị ấy sẽ suy xét đến gương mặt này."

Nhưng ngay sau đó anh làm rơi quá bóng rổ, quả bóng lăn về phía cô ấy nhanh hơn hẳn anh.

Đường Quyền hít sâu một hơi, nhìn trái bóng rổ đụng phải chiếc giày thể thao màu trắng của cô và dừng lại.

"Cơ hội tốt, nhanh lên." Tiểu Vệ đẩy anh, Đường Quyền cắn chặt răng chạy về phía cô.

Anh của tuổi 18 khó có thể kiềm chế cảm giác ngại ngùng đỏ mặt khi đứng trước một cô gái.

Anh của năm 30 tuổi không thể nhìn rõ mặt của người con gái ấy, thậm chí không nhớ rõ được mình đã từng thích một cô gái khi học đại học.

"Cảm ơn cậu, đây là bóng của tôi." Giọng nói anh có chút khẩn trương.

Bóng dáng cô gái ấy thật sự rất mơ hồ, Đường Quyền không thể nhận ra đối phương có biểu cảm như thế nào.

"Đường Quyền của khoa Kinh tế." Giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh của cô truyền đến.

Đường Quyền trợn to mắt, giọng nói này hình như là giọng nói của cô gái trong giấc mơ của anh mấy ngày trước.

"Đúng vậy, cậu biết tôi sao?!" Trong giọng nói anh mang theo chút kích động không thể kiềm chế, anh của mười tám tuổi thật vui vẻ làm sao.

Cô không trả lời câu hỏi mà đưa bóng rổ cho anh. Khi nhận trái bóng, ngón tay anh chạm vào ngón tay cô, trái tim bỗng chốc đập nhanh hơn bao giờ hết.

Bóng dáng mơ hồ kia chậm rãi đến gần Đường Quyền tuổi 30, Đường Quyền cố gắng mở mắt ra nhìn, nhưng toàn bộ thế giới đột nhiên lay động.

Anh mở mắt ra, là mẹ anh đang kéo màn cửa.

"Dậy sớm đi, cùng mẹ ra tiệm mua đồ." Nói xong, mẹ anh liền rời khỏi phòng.

Anh thở dài một tiếng, cho dù bao nhiêu tuổi đi chăng nữa, cuộc gọi của mẹ anh luôn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức..

Sau khi vệ sinh cá nhân, anh thay bộ đồ ngủ thành quần áo thể thao trong ngăn kéo, đột nhiên nhớ tới hình dáng không thể nhìn rõ của người trong giấc mơ.

Trên đường đi chợ với mẹ, anh nheo mắt lại nói: "Mẹ, con có bạn gái bao giờ chưa?" Mẹ anh bất ngờ quay đầu lại nhìn anh với dáng vẻ ngạc nhiên.

"Ừm... chắc là đã từng có." Anh chạm vào khuôn mặt mình.

"Con cũng khá đẹp trai nhỉ, chắc là cũng có ai đó thích con."

"Sao đột nhiên lại hỏi thế?" Bà Đường hỏi.

Đường Quyền ngượng ngùng nói rằng bản thân sau khi trải qua một giấc mộng xuân, còn mơ thấy việc anh theo đuổi một cô gái thời đại học, hai người đó hình như là cùng một người.

"Con mơ thấy những chuyện đã xảy ra khi còn học đại học, hình như là người con đã từng thích, nhưng lại không thể nhìn rõ hình dáng của cô ấy."

Đường Quyền đang đắm chìm trong suy nghĩ về giấc mơ, không nhìn thấy sắc mặt khẽ biến của mẹ anh, mẹ anh mau chóng lấy lại tinh thần bình tĩnh nói: "Chưa nghe con nhắc đến bao giờ, có thể là bị người ta từ chối rồi."

"Vậy thì tiếc quá." Đường Quyền nhớ tới lời nói của người bạn cùng phòng trong giấc mơ.

"Vì gương mặt này của con, chúng con nên ở bên nhau rồi mới đúng."

Bà Đường liếc anh một cái, nhéo nhéo cánh tay anh nói: "Được rồi, đừng tự luyến nữa, nhanh lên đi, nếu không sẽ không chọn được rau quả tươi."

Đường Quyền che cánh tay thở dài, dù sao mới sáng sớm đồ ăn chắc chắn sẽ tươi ngon, không biết phải tranh đoạt làm chi nữa.

Sau khi phụ mẹ mua đồ ăn về nhà, anh ngồi nghịch điện thoại mới, đột nhiên nhớ tới diễn đàn anh từng dùng khi còn học đại học, không biết còn có thể tìm được những bài viết cũ nữa hay không.

Anh mất một khoảng thời gian mới tìm thấy trang diễn đàn của trường đại học S, toàn bộ giao diện của diễn đàn đều đã thay đổi, cần có thẻ sinh viên mới đăng ký được, anh nhìn chằm chằm vào trang đăng ký một lúc lâu.

Mỉm cười đóng cửa giao diện, ném điện thoại di động sang một bên, vào đại học đã là sự kiện của bao nhiêu năm rồi, vậy mà anh vẫn còn ý nghĩ rằng sẽ còn những bài viết của hơn mười năm trước..

Thời điểm học đại học, có lẽ anh đã thực sự từng rất thích một cô gái, nhưng nó đã không còn quan trọng nữa.

Chẳng có gì lạ khi người ta thậm chí còn chẳng nhớ mình đã ăn gì cách đây một tuần, cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi đã quên một người khiến bản thân rung động hơn mười năm trước.

Anh rời khỏi phòng vào bếp làm trợ thủ giúp mẹ, nhân tiện hỏi xem khi nào thì vị bác sĩ tâm lý kia mới về.

Ở tuổi này, dù có mắc bệnh tâm thần đi chăng nữa thì cũng không thể cứ mãi ở nhà ăn bám được.

"Hôm qua mẹ có gọi điện rồi, thứ hai tuần sau có thể đến. Con gấp gáp cái gì, trong nhà còn thiếu chút tiền ấy của con à."

Bà Đường có vẻ không hề sốt ruột đối với việc để con trai ra ngoài tìm việc.

"Không phải thiếu tiền hay không, mẹ xem con lớn tướng thế này rồi, tay chân lành lặn. Vậy mà ở nhà ăn bám."

Giúp mẹ gọt khoai tây, Đường Quyền tiếp tục nói: "Chờ thêm khoảng thời gian nữa, khi mẹ đi chợ mua đồ ăn, người bán hàng sẽ hỏi này hỏi kia, nhiều chuyện thêm vài câu đấy.

"Mẹ còn sợ bị hỏi này nọ nữa hay sao. Khi con bị ốm ở nhà, họ đều hỏi thăm mỗi ngày đấy, họ cũng chẳng có ý xấu gì, chỉ là có chút tò mò mà thôi."

Bà Đường có vẻ thực sự chẳng hề để tâm đến những điều đó, nhưng Đường Quyền lại có chút không vui, gọt nốt mấy củ khoai tây trên bàn, Đường Quyền mở miệng hỏi: "Khoai tây gọt xong rồi, mẹ còn muốn con giúp gì nữa không?"

"Con mang Bánh bao thịt ra ngoài đi dạo đi." Bà Đường nói.

"Mẹ, bánh bao thịt là mèo, không cần dẫn ra ngoài tản bộ."

Bà Đường nhíu mày nhìn về phía Đường Quyền nói: "Là mèo thì làm sao, bánh bao thịt là mèo thì nó cũng thích đi ra ngoài tản bộ hóng gió. Con phải chấp nhận sự khác biệt của nó."

"Được, được, được." Đường Quyền nhanh chóng đáp lời, cũng không dám trái lệnh mẹ.

Anh bế cục thịt đang ngủ trên sô pha lên, buộc dây vào rồi đi đến lối ra thay giày.

"Đừng đi quá xa, đợi ba con về nấu cơm xong là cả nhà có thể ăn cơm rồi, đi dạo ở quảng trường một lát đi."

Âm thanh dặn dò của bà Đường từ phòng bếp truyền đến, Đường Quyền mỉm cười đáp lại, thì ra là phải chờ ba về nấu cơm.

Mặc dù là quảng trường, kỳ thực cũng không lớn lắm, có một đài phun nước nhỏ và một cái tiểu đình hóng gió.

Có nhiều người lớn tuổi đang chơi cờ trong đình và những đứa bé đeo cặp sách đang trên đường về nhà.

Bánh bao thịt leo lên vai Đường Quyền, lười biếng nheo mắt hưởng thụ làn gió phả vào mặt, Đường Quyền đi tới đi lui với Bánh bao thịt vài vòng.

Bánh bao thịt quả thực có chút nặng, anh ngẫm nghĩ rồi tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút.

Chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, Đường Quyền cảm thấy ớn lạnh sống lưng, đó chính là cô gái trong mộng mà anh thích, cô quay lưng về phía anh, mặc áo sơ mi trắng tay phồng và váy xanh denim.

"Bánh bao thịt, mày có thấy người đó không?" Đường Quyền nâng bánh bao thịt lên cao đối diện với cô gái đó, mí mắt bánh bao thịt một chút cũng không nâng lên, Đường Quyền liếc nhìn mấy ông lão đang đánh cờ sôi nổi cách đó không xa.

Anh cũng không dám chạy đến hỏi nhóm người lớn tuổi ấy, đa số mọi người trong khu này đều biết anh mắc bệnh tâm thần, những ông lão ấy nhất định sẽ nghĩ anh bị bệnh, điều này sẽ hù dọa đến bọn họ mất.

Bóng dáng ấy đứng lên cất bước đi, Đường Quyền ôm chặt lấy bánh bao thịt nói:

"Bánh bao thịt, có mày ở đây tao không sợ chút nào."

Đây là ảo giác hay là ban ngày gặp ma, đuổi theo thì sẽ biết.