Thần Giáng

Chương 16: Cự Long Bảo Khố Thượng




Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng sóng vỗ dồn dập vang lên, Triệu Thần đang đứng trên một vách đá, trước mắt hắn là những con sóng điên cuồng đánh lên vách đá phía dưới, đáng nói là nguy cơ không phải ở đây, mà ở những con quái đang rình rập trong những con sóng.

Bị truyền tống vào đây còn có một số người nữa, Mặc Duẫn là một trong số đó, hai người im lặng nhìn nhau rồi ai làm việc nấy, mặc định không phải lúc nguy cấp sẽ không ra tay giúp đỡ.

Nhìn mấy học viên kia, người lấy pháp khí thuyền ra khơi, người pháp khí bay lung tung, họ đều là những tinh anh thiên tuyển vạn chọn, không thể nào tầng một cũng không vượt qua được. Mặc Duẫn lúc này dùng pháp khí bay lượn, hắn dẫm lên pháp khí dùng linh lực khống chế lao ra ngoài, Triệu Thần cũng lấy phi kiếm tiến về phía trước, nhìn những người vừa chật vật tránh né với lũ quái vật lại bị xối cho ướt sũng một thân, Triệu Thần nhăn mặt ghét bỏ, hắn phi kiếm bay nhanh trên không trung, tạo một vòng linh lực bảo hộ xung quanh để không bị nước biển làm ướt y phục, có một số quái vật bay lên tấn công hắn, Triệu Thần đều uy nó một mồm lôi điện, kết quả đều rơi lộp bộp xuống dưới biển.

Triệu Thần rất nhanh đã đến được điểm cuối của tầng thứ nhất, hắn thu phi kiếm lại đáp xuống vách đá, trước mặt hắn là trận pháp truyền tống đến tầng thứ hai.

Mặc Duẫn là người thứ hai đáp xuống nơi này, phía sau vài học viên đã lục tục vượt qua biển quái vật bay tới.

Triệu Thần đi vào truyền tống, nháy mắt một trận hư không, đến khi hắn mở mắt ra đã đến lên tới tầng thí luyện thứ hai, lần này hắn được truyền tống đến một khu rừng rậm, khắp nơi là những cây cổ thụ cao chọc trời, ngọn cây vươn tận mây xanh.

Đây là tầng tháp thí luyện thứ hai? Triệu Thần bay lên một nhánh cây nhìn quanh bốn phía, nơi này như là một khu rừng trải dài vô tận, mảnh thiên địa này ngoài rừng cây ra còn lại không thấy điểm cuối, hắn bay lên cao trên không trung tìm kiếm, dù không thấy ánh mặt trời nhưng bầu trời ở đây vẫn sáng rực rỡ, Triệu Thần hết cách, nếu vậy thì chỉ đành dựa vận khí, tùy tiện chọn một hướng để đi mà thôi.

Hắn đứng trên phi kiếm bay thẳng về phía trước, đi hơn một canh giờ mới thấy một ngọn núi, quan sát kỹ hơn phát hiện trên đỉnh núi khô cằn cư nhiên mọc được một ngọn cỏ, đây là Thiên Địa Thảo, dưỡng dục tại một nơi không cao không thấp, phải giao nhau giữa trời và đất, địa hình sinh trưởng rất khắc nghiệt, hầu như rất khó tìm, nó còn là loại cỏ có linh trí, có thể lẩn trốn vào sâu trong lòng núi, đợi đến thời điểm thích hợp mới ra ngoài hấp thu linh khí trời đất.

Triệu Thần đạp thân kiếm phi đến, nhanh tay ngắt lấy Thiên Địa Thảo, hắn lấy hộp chuyên dụng bỏ vào giữ gìn độ tươi tốt của linh thảo. Linh thảo này tuy chưa có khai mở linh trí nhưng cũng là thứ tốt, sau này sẽ có tác dụng cho hắn luyện chế dược liệu.

Rầm!

Triệu Thần vừa cất đồ vào nhẫn không gian thì dị biến xảy ra, hắn nhanh chóng né sang một bên, vách đá trước mặt hắn lúc nãy giờ đây đã bị khoét thành một lỗ hổng.

GRÀO!

Thì ra là một con xà, nó liên tục hướng về phía hắn gầm rít, biểu tình nóng giận. Triệu Thần tuy nghe không hiểu ngôn ngữ của nó, nhưng hắn đoán được con xà này nhất định là thú bảo vệ Thiên Địa Thảo, hiện tại có kẻ hái mất linh thảo của nó, khẳng định là nó đang giận dữ.

Con xà này vốn là Tử Xà cấp bảy mãn, sắp lên tới cấp tám, nó là một con xà tu luyện nghìn năm tại nơi này, vốn dĩ phát hiện gốc linh thảo khó gặp được trên đỉnh núi, nó dự tính trông chừng đến khi nào linh thảo thành thục sẽ ăn để tăng tiến tu vi, nào ngờ nó chỉ đi kiếm ăn một lát mà nhân loại này đã chiếm lấy linh thảo nó cất công canh giữ hơn chục năm, nó làm sao không phát điên cho được, Tử Xà một kích tấn công không trúng mục tiêu làm nó càng thêm cuồng loạn, há to mồm máu táp tới tấp vào Triệu Thần.

Rầm!

Triệu Thần cầm kiếm chém nó một nhát, nó rít lên đau đớn, đồng thời hắn đá nó văng ra, thân hình to lớn đâm vào vách núi làm khói bụi bay tứ tung. Triệu Thần nhân lúc nó còn đang choáng váng, điều khiển phi kiếm đâm cho nó một nhát, kết liễu nó, cùng lúc đào tinh hạch của nó ra cất vào nhẫn không gian. Hắn một mạch bay thẳng về phía trước, chạm phải hai con quái vật cấp bậc không cao, rất nhanh đã bị hắn giải quyết.

Kỳ lạ, từ lúc đến nơi này Triệu Thần hoàn toàn không gặp được ai ngoài hắn ra, không lẽ tầng hai là thí luyện đơn?

Triệu Thần bay thêm vài canh giờ, nhìn bầu trời đột nhiên chập tối, hắn dừng lại trên một nhánh cây để nghỉ ngơi, vừa hạ người xuống, bỗng nhiên có rất nhiều cành cây từ bốn phương tám hướng vươn tới công kích hắn, Triệu Thần vung kiếm chém tất cả thành từng mảnh, những cành cây này giống như vô tận sinh sôi triều đến hắn không ngừng, chém mãi cũng không hết. Triệu Thần lười dây dưa thêm nữa, dù hắn thực lực mạnh mẽ cũng sẽ bị tiêu hao linh lực, hắn phải nhanh chóng tìm được trận pháp truyền tống đến tầng thứ ba.

Hắn một bên chạy một bên dùng dị năng đánh mấy cành cây tan thành mây khói, đến khi linh lực hắn chỉ còn một phần ba, hắn đành lấy mấy viên đan dược hồi phục linh lực ra nuốt, vừa chạy vừa tìm trận pháp, một canh giờ trôi qua, rốt cuộc hắn cũng thấy trận pháp truyền tống lên tầng ba, thầm nghĩ tầng hai đã là quái cấp tám trở lên, những tầng sau sẽ khủng khiếp như thế nào? Tháp thí luyện này cảm giác cho hắn có chút kỳ lạ, hắn tò mò muốn xem xem đến tột cùng là như thế nào.

Bên ngoài tháp Thất Tinh Phong một đám người đang đứng chờ đợi, tuy không biết tình hình bên trong như thế nào nhưng mà từ bên ngoài có thể nhìn thấy các tầng phát sáng, nó chứng minh có người đã vượt qua vòng đó, chỉ là không biết người đó là ai, kiểu dạng quan sát hố cha thế này làm tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, có khi còn cãi nhau cho là học viên nhà mình.

Lại một trận hư không, Triệu Thần cảm thấy bản thân bị choáng váng một lúc, đến khi lấy lại tinh thần hắn đã đứng trên miệng của một ngọn núi lửa, chỉ đứng cách dung nham phía dưới vài bước chân, nhìn dung nham sôi sùng sục ngay gần, hắn có chút phán đoán. Có lẽ bảy tầng tháp này tương ứng với bảy nguyên tố? Mỗi tầng sẽ là một nguyên tố, tầng thứ nhất là thủy, tầng thứ hai là mộc, lần này hắn đến tầng thứ ba là hoả.

Nơi này độ nóng rất cao, Triệu Thần phải dùng linh lực hộ thể tránh bớt đi sức nóng, bất chợt tai hắn khẽ động, nghe thấy loáng thoáng tiếng binh khí va chạm ở cách đây không xa.

Triệu Thần đạp kiếm mà đi, phong thái ung dung tự tại, hắn nhìn xuống thấy phù hiệu học viện phía dưới có chút quen mắt. Học viện Phong Long? A thật đúng là gia ngõ hẹp, có ba người được truyền tống cùng tới tầng ba, chỉ là như thế cũng không thể ngăn chặn ánh mắt hận thù từ mấy người đó. Triệu Thần thầm nghĩ, nếu ánh mắt có thể giết người thì hắn đã đầu thai không biết bao nhiêu kiếp, đáng tiếc, oán hận bao nhiêu thì cũng không thể phân tâm khi chiến đấu với bọn quái vật nham thạch, loại quát vật này tuy chúng nó chậm chạp, bù lại sức bền dẻo dai, còn rất trâu bò, muốn hạ được nó cũng phí không ít sức lực đâu. Học viên đi được đến tầng ba đều là tinh anh trong tinh anh, hầu như đều là cấp tám trở lên, còn lại đa số đã bị loại, khắc nghiệt cực kỳ, mới tầng ba đã như thế, tầng bảy sẽ kinh khủng như thế nào? Trong lịch sử ghi chép người vượt qua được bảy tầng tháp chỉ hiếm hoi có vài người.

Triệu Thần dùng phi kiếm bay trên trời, bên trên là một lổ hổng lớn, pháp bảo phi hành tuy dễ tìm nhưng sẽ có thời gian sử dụng nhất định, thế nên người tuỳ ý bay lượn như hắn không nhiều. Triệu Thần biết bên ngoài không thể xem tình huống bên trong nên hành sự càng thêm tùy ý, sát phạt quyết đoán chẳng kiêng kỵ thứ gì, nhìn ba người kia mãi mới tiêu diệt được hết bọn quái vật nham thạch, ai nấy thở hồng hộc cầm vũ khí đi về phía hắn.

“Tên tiểu tử học viện Đông Hoàng ngươi…”

GRÀO!!!

Rắc! Rắc!

Rầm! Rầm! Rầm!

Mặt đất bỗng nhiên nứt ra thành trăm mảnh, những ngọn núi lửa thi nhau phun trào ra từng đợt nham thạch đỏ lừ, đám người cuống quýt né tránh những nham thạch đang lan tràn đến đây, phía bên kia Triệu Thần nheo mắt nhìn thấy có một đội đang ngồi trên một tấm thảm bay phi về hướng này.

Tầng hai đi mãi không gặp được ai, không ngờ tầng ba này lại có khá nhiều người, có điều đây không phải trọng điểm, Triệu Thần ngưng mắt nhìn phía dưới mặt đất đang nứt ra, một con cự long khổng lồ trồi lên, tiếng gào thét của nó vang lên đinh tai nhức óc.

"Cự Long cấp 10 thượng cấp!" Có người giật mình kinh hô, mấy người xung quanh thực lực có chút không đủ thì do dự, nên chiến đấu với nó hay là từ bỏ quyền thi đấu?

"Không được hoảng loạn, chúng ta có thể tập trung sức mạnh để hạ gục nó!"

Nghe vậy đám người hạ quyết tâm, khó khăn lắm mới đi được đến đây, gặp cũng đã gặp, chi bằng đấu một trận thống khoái, dù sao đây cũng là con quái vật bắt buộc họ phải hạ gục nó, nếu không truyền tống trận đến tầng thứ tư sẽ không xuất hiện.

Triệu Thần khoanh tay ngoài cuộc chiến, lạnh nhạt thờ ơ nhìn đám người chiến đấu hăng say với Cự Long, ánh mắt hắn loé lên, như đang nghiền ngẫm thứ gì đó.