Thần Giáng

Chương 26: Vô Diện Đại Đế




Ngày hôm sau, trang mạng tinh võng bạo nổ, tin tức về vụ việc tối hôm qua lan truyền, lễ đính hôn của nhị hoàng tử bị mạnh mẽ đột kích, vụ nổ lớn ấy khiến cho không ít người thiệt mạng, những nhân vật tham gia bữa tiệc đều có tiếng tăm nhất định trong giới quý tộc, nhị hoàng tử Chu Viễn đứng đầu chịu mũi sào, hắn sứt đầu mẻ trán móc nối quan hệ, căng não tìm cách giải quyết vụ việc này.

Trong một đêm nhị hoàng tử Chu Viễn tiều tuỵ thấy rõ, cho dù là ai đi nữa, lễ đính hôn của bản thân lại xảy ra vụ việc như thế, người nào cũng không thể vui cho được. Nhìn tư liệu điều tra được đưa đến, chỉ rõ ràng kẻ gây ra là U Minh Điện, Chu Viễn siết chặt tài liệu, gân xanh trên trán nổi lên, hắn đập nát ly thuỷ tinh trong tay.

Đáng chết, tại sao đột nhiên U Minh Điện lại nhắm vào hắn!

Chu Viễn sắc mặt âm trầm, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, chiếc siêu xe rồ ga nổ máy, lao một đường mất dạng, chỉ để lại khói bụi mịt mờ. Một canh giờ sau, hắn dừng xe tại một quán bar nổi tiếng ở khu trung tâm, người ngoài nhìn vào vốn tưởng hắn đi vào giải sầu, nhưng không ai biết, hắn đi đến trước mặt bartender nói một câu mật mã, ngôn ngữ kỳ lạ không phải là ngôn ngữ ở nơi này, bartender gật đầu, dẫn hắn đi vào trong phòng sau quầy, đến một tủ kính, bên trong được trưng bày những chai rượu quý giá đắt tiền.

Người kia ấn bảng mật mã được gắn sau góc tủ, chỉ nghe âm thanh cơ quan hoạt động, tủ rượu từ từ dịch chuyển, lộ ra một lối đi xuống dưới. Chu Viễn đã quá quen với tình huống này, hắn không do dự đi xuống, bước qua thông đạo tối đen như mực là đến một cánh cửa, bên cạnh có một người đang đứng canh gác, thấy hắn đến, người đàn ông hỏi số hiệu và mật mã. Chu Viễn lưu loát trả lời, người đàn ông xác nhận chính xác, sau đó xoay người mở cửa, trước khi vào còn đưa cho Chu Viễn một cái mặt nạ.

Lúc này ánh sáng chói loá cùng với tiếng tung hô rầm rộ dội vào tai hắn, nơi này là khu thi đấu ngầm, nó là một loại trò chơi bị hoàng gia ngăn cấm, có điều trò chơi này là thứ yêu thích của mấy gã quý tộc. Với những hoạt động ngầm này, hoàng gia nhìn nhiều đã quen, đành mặc kệ, chỉ cần không làm quá lộ liễu, hoàng thất cũng lười đi quản.

Nói đi cũng phải nói lại, nhìn bề ngoài hoàng gia nghiêm chỉnh quang minh là thế, thực chất bên trong đã mục rữa từ lâu. Quý tộc kiêu ngạo độc đoán, tự cho mình cao quý hơn người, dùng vẻ ngoài nhân mô cẩu dạng, che giấu dơ bẩn thối nát bên trong, nếu có trách thì chỉ có thể nói, trên không nghiêm dưới tắc loạn.

Chu Viễn ngựa quen đường cũ, hắn đi thẳng đến một khu vực víp, nơi này là một gian phòng kín, phía trước có một tấm gương trong suốt. Trong phòng có người đang ngồi đợi sẵn, người đó một thân áo trùm từ đầu đến chân, dáng vẻ thần bí không nắm bắt được. Tuy đã giao hảo nhiều lần, nhưng Chu Viễn chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, chẳng qua hợp tác vì lợi ích cá nhân, tốt cho cả đôi bên nên hắn cũng không để tâm đến.

"Chuyện hôm qua ngươi đã biết đi, ta không biết vì sao đột nhiên U Minh Điện lại nhắm vào ta, chuyện này phụ hoàng chắc chắn đã biết, thế mà chẳng có động tĩnh gì, rõ ràng hắn đang tỏ ý bất mãn với ta.” Chu Viễn vặn chặt mi tâm, ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ta suy đoán có hai khả năng, một đang thử thách ta, hai là đang muốn cho thế lực bên ta yếu đi, lúc đó các hoàng tử sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để diệt trừ một đối thủ.”

Tên đó nghe xong im lặng một lúc, đến khi Chu Viễn sắp mất kiên nhẫn, hắn mới lên tiếng.

"Cho nên?"

"Cho nên ta muốn nhân cơ hội này, diệt trừ một số những hoàng tử khác, trò giả heo ăn thịt hổ này, xưa giờ vẫn luôn khiến đối thủ mất cảnh giác."

"Kế hoạch là thế này ......"

Bên kia hoàng gia cùng U Minh Điện đang minh tranh ám đấu, bên này Triệu Thần đóng cửa mặc kệ sự đời, hắn nhàn nhã nằm phơi nắng một cách hưởng thụ, chẳng mấy chốc đã gần đến ngày nhập học. Triệu Thần vừa nhận được thư của hiệu trưởng, vì thực lực của hắn tăng trưởng quá nhanh, bỏ xa những học viên cùng lứa, nên trước mắt sẽ đưa hắn đến học khoá thứ năm. Triệu Thần lễ phép trả lời, không tỏ ý kiến gì.

Gia nhập học viện với hắn chỉ là hình thức ban đầu, hiện tại có hay không đối với hắn không quan trọng, hắn là đệ tử của Vương Tư Bân, hắn cũng không cần đến học viện thường xuyên làm gì.

Nhắc đến Vương Tư Bân, Triệu Thần đột nhiên nhớ tới, lão quỷ này không biết dạo này thần thần bí bí làm gì, đã một thời gian im hơi lặng tiếng, không thấy báo một chút tin tức nào.

Triệu Thần bỏ những suy nghĩ thắc mắc qua một bên, hắn đả toạ tu luyện. Lúc này không gian thay đổi, đột nhiên hắn bị cuốn vào không gian của âm dương bàn, hắn nhìn bầu trời hư không đầy sao lấp lánh trước mắt, chỉ thấy vật đổi sao dời, những vì tinh tú đột nhiên xoay chuyển liên tục, hắn ngạc nhiên nhìn tình huống này, suy nghĩ không biết làm sao, bất chợt hắn giật mình, trừng mắt nhìn trước bàn cờ, nơi đó đã xuất hiện một bóng người.

Liếc nhìn người này một cái, hắn đã biết đối phương không đơn giản. Người này đầu đội kim quan, một thân trường bào uy nghiêm, khí tức kỳ lạ, không thể thăm dò sâu cạn, ngay lúc Triệu Thần còn đang muốn dò xét thêm, một giọng nói vang lên.

"Còn đứng đó làm gì, ngồi xuống đi." Triệu Thần do dự trong chốc lát, hắn đi đến đối diện người nọ ngồi xuống, lúc này hắn mới thấy được diện mạo của người này, gương mặt anh tuấn, mi thanh mục tú, khi cười lên khiến cho người ta cảm giác như gió xuân thổi đến, bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hắn muốn biết, người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại…xuất hiện ở trong không gian này?

"Ngươi không cần căng thẳng, ta chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi.” Người nọ ôn hoà nói.

“Ngươi…là ai?”

“Ta là Vô Diện Đại Đế, chủ nhân của bàn cờ này, vốn dĩ ta không phải người ở vị diện này, chẳng qua không biết vì sao, khi thần hồn ta tiêu tán, lại lưu một tia tàn hồn vào âm dương bàn, sau đó lưu lạc đến nơi này.”

“Thương hải tang điền, năm tháng lâu đến mức ta không còn nhớ rõ, cho đến gần đây ta tỉnh lại, phát hiện âm dương bàn đã nhận chủ.” Vô Diện đại đế bình thản tường thuật, trong lời nói đôi lúc lộ ra một tia hoang mang, khó hiểu.

Triệu Thần không ngờ lai lịch của âm dương bàn lại kỳ diệu như thế, lời nói của người nọ ngoài ý muốn cũng tiết lộ, ngoài thế giới này ra, bên ngoài có rất nhiều thời không khác nhau, trong đó cũng có nhiều thế giới không giống nhau, hắn bất quá…..chỉ là một hạt cát trong sa mạc rộng lớn.

Qua khoảnh khắc giật mình kinh hãi, hắn dần bình thản tiếp nhận tin tức này. Giữa thiên địa rộng lớn này, con người giống như đã biết được hết mọi thứ, nhưng thật ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng, còn rất nhiều điều con người chưa biết đến. Lấy ví dụ như bản thân hắn, hồn xuyên qua thời không đến dị thế này, nếu nói còn nhiều thời không và thế giới khác nhau, âu cũng là điều hiển nhiên, không quá khó để chấp nhận.

Triệu Thần cũng không biết nói gì thêm, hắn biết vị tiền bối này có lai lịch không nhỏ, thần khí cơ bản không tồn tại ở tu chân giới của hắn, nơi đó cao nhất chỉ có tiên khí, thần khí là thứ chỉ có ở thần giới. Nhớ đến tu chân giới, hắn nhớ hắn ban đầu một thân thiếu niên ngông cuồng, chỉ muốn tu tiên cầu trường sinh như bao người khác, chỉ là không biết từ lúc nào, càng đi hắn lại càng cảm thấy hư vô mờ mịt, trải qua gian nan, sinh tử không biết bao nhiêu lần mới đứng trên đỉnh tu chân giới, đến khi tiêu vẫn thân vong rồi hắn mới biết, đỉnh cao hắn luôn tự hào, bất quá chỉ mới là bước khởi đầu đầu tiên mà thôi.

Tiên lộ cách chúng sinh xa vời vợi, tự vấn hỏi trời cao, đường lên tiên lộ đi nơi nào?

Thấy hắn thất thần trong phút chốc, Vô Diện Đại Đế yên lặng cho hắn một khoảng thời gian, hắn biết Triệu Thần đang tâm tưởng, việc này có tác dụng cố định vững chắc tâm tính của hắn, sau này sẽ có lợi trên con đường tu luyện.

Đến khi sực tỉnh lại, Triệu Thần mới biết bản thân vừa thất thần lâu như vậy, Vô Diện Đại Đế ở đối diện, chẳng biết từ nơi nào lấy ra một ấm trà, yên lặng thưởng trà nhìn hắn.

"Vãn bối đột nhiên thất thần, mong tiền bối thứ tội.” Triệu Thần một phen tạ lỗi xong, không khỏi hỏi ra thắc mắc của mình: “Chỉ là vãn bối không biết, hôm nay tiền bối hiện thân là vì chuyện gì?"

"Không vội, thẩm trà trước đi.

” Vô Diện Đại Đế cười ôn hoà, đẩy tách trà đến trước mặt hắn.

Nghe vậy Triệu Thần nâng tách trà lên, tay cầm, tay đỡ nhấp một ngụm, hương vị thanh mát lan toả khắp khoang miệng hắn, mắt hắn sáng lên, thầm nghĩ đây thật sự là trà ngon hiếm thấy.

Thấy Triệu Thần uống xong tách trà, dùng ánh mắt chờ đợi hắn giải đáp, Vô Diện Đại Đế cũng không kéo dài thêm, hắn phất tay một cái, xung quanh bỗng chốc tan biến, hoá thành một khu rừng trúc xanh, khung cảnh thơ mộng hữu tình.

"Ngươi có biết bản chất thực sự của âm dương bàn là gì không?”

Triệu Thần trầm ngâm, không biết nên giải đáp như thế nào. Vô Diện Đại Đế không quá chờ đợi câu trả lời của hắn, thở dài nói: “Lúc ta vô tình nhặt được nó, cũng không biết nó đến từ đâu, lai lịch thế nào. Chỉ cảm nhận được một duyên tiền định đã được sắp xếp từ trước. Âm dương bàn đã nhận ngươi là chủ, ngươi hãy chú ý đến việc khi ngươi gặp kỳ ngộ, hay gặp một người quan trọng thì nó sẽ xuất hiện một quân cờ, chuyện này đến khi tới nước thứ mười ta mới ý thức được, mới chú ý đến nó, nhưng nó giống như một đạo nhân quả, dù thế nào cũng chỉ có thể xem, không thể nhúng tay vào được, ta đã cố lý giải những thời cơ và thiên tính ở trong này, nhưng lần nào ta cũng thua nó, phảng phất như là ta đang đánh cờ với thiên đạo vậy, bất dung một kích.”

Dứt lời, Vô Diện Đại Đế cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thực ra hắn cũng không muốn thiếu niên này bước vào con đường như hắn, đáng tiếc, khi hắn tỉnh lại thì vận mệnh đã định, mọi chuyện đã muộn.

Triệu Thần im lặng, hắn hiểu việc này, ban đầu khi tiếp xúc với vật này hắn đã biết, nhưng mà kỳ lạ thay, hắn luôn có cảm giác, như thể hắn rất quen thuộc với vật này, giống như hắn mới là người tạo ra nó vậy, chẳng qua hắn chọn không nói cho Vô Diện Đại Đế biết, Triệu Thần nhợt nhạt cười.

"Dù thế nào, con đường này đã đi lên, vãn bối chỉ là người sống thuận duyên mà đi, dù duyên như bèo nước cũng là một cái duyên, thế sự vô thường, tùy tâm mà sống.”

Cả hai nhìn nhau một lúc, bỗng nhiên đồng thanh bật cười, Triệu Thần đột nhiên cảm thấy, Vô Diện Đại Đế thực chất cùng hắn cũng rất giống nhau, không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy là như vậy.

"Ngươi biết không, nhân gian như ấm trà bán túy vậy, bán say, bán tỉnh, bán phù sinh, thế sự vô thường như mộng, mộng tỉnh người tàn, sau này ta mới biết, tu tiên không phải nghịch thiên mà bước, mà là thuận tâm mà đi, tâm sao, đời vậy.”

Triệu Thần ngẩn ra, lần đầu tiên hắn nghe nói đến tu tiên không phải là một con đường nghịch thiên, suy nghĩ đến điều này, bỗng chốc trong thức hải hắn nứt ra một cái gì đó, hắn muốn nắm bắt, lại không nắm bắt được.