Thần Hoàng

Chương 140: Chém giết để chứng đạo




- Đáng tiếc, người này quá nhọ, nếu để cho hắn thêm mười năm mới gặp mình nói không chừng có thể cho ta kinh hỉ càng lớn hơn.

Lý Tà Linh tu luyện giết chóc kiếm đạo, mà Tông Thủ hắn thì mượn nhờ chiến đấu sát phạt gần như chết tôi rèn kiếm của mình!

Cả hai tuy có bản chất bất đồng, nhưng đều là sát nhân, cần có vô số cường giả tế kiếm đạo của bản thân.

Nếu là Lý Tà Linh có thể sau mười năm đăng nhập Thiên Vị, thậm chí cảnh giới Võ Tông mới cùng hắn giao thủ nhất định sẽ càng có ích cho hắn.

Về phần chiến bại có chết hay không thì chưa bao giờ trong phạm vi khi hắn cân nhắc.

Kiếp trước trong trò chơi sự thật cùng giả thuyết ngàn vạn lần kịch chiến, sớm đã khiến cho hắn đào tạo ma luyện ra tự tin gần như cuồng vọng.

Kiếm của mình không người nào có thể đỡ, không người nào có thể thắng, cũng không người nào có thể địch! Chém giết hết thảy, toái diệt tất cả!

Vài tiếng than nhẹ của hắn nhỏ tới mức không thể nghe được nhưng Lý Vân Nương cách đó không xa vẫn lọt vào trong tai, nàng cảm thấy đôi má nóng rát phảng phất là bị một cái tát hung hăng đập vào mặt.

Tất cả tai nạn xấu hổ hai mươi năm trước toàn bộ cộng lại cũng không có như ngày hôm nay.

Vừa mới dương dương đắc ý coi Tông Thủ là người chết, nàng chính mắt nhìn thấy ba người Nhâm Thiên Sầu bên trong Vân Hà Thất Kiếm chết ở trong tay Tông Thủ.

Không muốn thấy Tông Thủ đắc ý, bắt đầu nói khoác về Lý Tà Linh, sau đó liền trông thấy kịch chiến đỉnh phong đủ để kinh động Đông Lâm Vân Giới. Nàng nhìn thấy Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh bị Tông Thủ một kiếm chém đầu.

- Thế tử thâm tàng bất lậu, kiếm đạo mạnh mẽ tuyệt đối. Bất quá ngươi tốt nhất cầu nguyện, lần này Vân Hà Sơn Chủ không sai Lý Tà Linh đến, nếu không với chút bổn sự này, ngươi bị hắn giết giống như giết chó!

Những lời này không lâu trước còn ở bên tai nàng, hiện tại Lý Vân Nương bỗng dưng có loại xúc động muốn đào cái hố trên mặt đất để mình nhảy xuống cho đỡ nhục.

Nói là vận khí Lý Tà Linh quá kém thực không có nói sai.

Tông Thủ lại không để ý đến nàng, cố gắng hồi tưởng hồi lâu mới nhớ lại một loại linh pháp trong trí nhớ.

Lập tức tay hắn kết quyết ấn, sau đó hai điểm ánh sáng màu lam hiện ở hai cái đồng tử, sự vật trong tầm mắt trở nên gần hơn.

Mặt Lý Vân Nương trong mắt hắn thoáng cái biến thành cối xay. Tông Thủ chán ghét quay đầu nhìn về phía Sơ Tuyết cùng vị Linh Sư kia, tầm mắt bên này kéo gần lại, có thể nhìn thấy chi tiết không bỏ sót trong vài dặm.

- Thì ra đây là là Linh Sư thuật pháp Khuyếch Đồng Thuật, đáng tiếc có cây rừng che chắn, thấy không rõ lắm. Thấu thị thuật ta nhớ được, bất quá muốn sử xuất ít nhất cũng cần cảnh giới Hoàn Dương hoặc có Linh Khí phụ trợ mới có thể.

Đè xuống cảm giác mới lạ giác, Tông Thủ nỗ lực mới từ ở bên trong cây cối dày đặc tìm kiếm được một khe hở. Cuối cùng nhìn thấy tình hình bên ngoài mười dặm.

Chỉ thấy thân ảnh Sơ Tuyết giống như linh miêu vây quanh một cái tế đàn tránh đám hồn tam giai hung hãn.

Liêm Ảnh Sư tiềm phục tại một góc xéo đến giờ phút này chưa từng xuất thủ, mà giờ phút này Sơ Tuyết không chật vật cho lắm.

Mỗi khi linh pháp đánh úp lại, nàng đều nhanh chân phát huy uy năng chém đứt căn nguyên, phảng phất giống mấy tháng trước tru sát Kỳ Khiếu, chỉ là hắn lúc ấy dựa vào tạo nghệ phù đạo cao thâm mà Sơ Tuyết bằng trực giác kinh người.

Bất quá thời điểm phạm sai lầm cũng rất nhiều, ước chừng chỉ có thể đem ba thành linh pháp chính thức đánh tan. Bất quá Sơ Tuyết có thể ở thời khắc cuối cùng bình yên vô sự tránh đi khiến Linh Sư ở trong pháp đàn mồ hôi lạnh đầm đìa, theo thời gian dần qua, thủ pháp của Sơ Tuyết càng ngày càng thành thạo.

Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, những ngày này quả nhiên không có uổng phí bứt chim sẻ, đáng tiếc thời gian quá ngăn chưa chính thức rèn luyện được.

Lắc đầu, Tông Thủ vừa thu lại ấn quyết, tán đi Khuyếch Đồng Thuật, không cần nhìn nữa hắn đã biết bại cục của Sơ Tuyết đã định.

Bất quá khi hắn vừa nghĩ lại liền ngừng lại ý định giúp Sơ Tuyết một tay.

Coi cô bé này nhóc con rồi, bồi dưỡng thành hộ pháp mình có thể ỷ lại thì phải ác tâm hơn một chút.

Dù sao quan sát tên Liêm Ảnh Sư, tuyệt không lo tính mạng của nàng có thể nhờ người này ma luyện kỹ thuật cách đấu của Sơ Tuyết, đúng là một chuyện may mắn.

Bỏ đi lo lắng, Tông Thủ lại nhìn về phía trước mắt, bàn tay hắn khẽ vẫy thu lấy huyết kiếm rơi trên mặt đất vào lòng bàn tay.

Không có dấu hiệu tà đạo pháp môn ngoại trừ mùi tanh xông vào mũi thì các loại oán khí âm hồn lực không thấy.

Bất quá sát khí trùng thiên khiến Tông Thủ nắm kiếm trong tay có cảm giác trong đầu dâng lên một cỗ sát ý cuồng bạo, trong đôi mắt xuất hiện hồng mang, tâm thần hơi hoảng hốt.

Trong khoảnh khắc này, Tông Thủ phảng phất đã trải qua cuộc sống nhân sinh của Lý Tà Linh, suốt mười bốn năm kiếm đạo tu hành chi đồ.

Bốn tuổi luyện kiếm, tám tuổi sát nhân, mười sáu tuổi giết vạn người, đột phá tiên thiên. 17 tuổi tàn sát vợ mẹ, chém giết con ruột.

Những ký ức mơ mơ hồ hồ này đều từ bên trong huyết kiếm hay chính xác là tinh thần ấn ký Lý Tà Linh lưu lại liên tiếp không ngừng đánh thẳng vào tâm thần của Tông Thủ.

- Giết giết giết giết giết giết Sát! Thấy là giết, giết đầy mười vạn, ta cử thế vô địch! Giết trăm vạn, ta chứng sát kiếm chung.

Ý thức mãnh liệt tàn tới, Tông Thủ hừ lạnh một tiếng, hai mắt trong thời gian giây lát, chốc lát khôi phục thanh minh.

Hắn âm thầm kinh dị, lưỡi kiếm này đã từng giết chóc vạn người, giết mẫu thí vợ!

Không biết Lý Tà Linh làm ra nó như thế nào, một vạn người đứng thành một hàng bị hắn sát lục chỉ cần vài ngày:

- Thì ra là kiếm tu bao hàm kiếm thuật, Lý Tà Linh không biết từ chỗ nào học được phương pháp cải tiến, thậm chí ngay cả võ tu đều tu hành. Không đúng, Lý Tà Linh này có lẽ cũng tu luyện chút ít hồn lực.

Không quá để ý việc này, Tông Thủ điểm một ngón tay vào trên huyết kiếm.

Sau một khắc, hắn cảm giác được một cỗ ý niệm cường hoành hơn cả lúc trước đang kháng cự hồn lực của hắn xâm nhập, giao phong cùng ý thức của hắn.

- Chỉ bằng tiểu đạo nhỏ bé nay cũng dám chống cự? Toái cho ta!

Ánh mắt Tông Thủ trừng lên mãnh liệt, từ khi tới niên đại này, hắn không sợ nhất chính là giao phong ý niệm.

Tâm ý khẽ nhúc nhích, tinh thần ấn ký ngưng tụ trên thân huyết kiếm bắt đầu nát bấy. Mà huyết kiếm phảng phất là triệt để mất đi tinh khí thần, quang trạch ảm đạm.

Xóa sạch một tia ý niệm cuối cùng trong kiếm, Tông Thủ tiện tay vứt sang một bên, kiếm này chất liệu không tệ, đáng tiếc lại giết chóc quá nhiều không thích hợp làm đồ ăn cho Tiểu Kim. Vì thế sau khi xóa đi tinh thần ấn ký của Lý Tà Linh, vật ấy không còn là tà binh, Tông Thủ không có hứng thú nữa.

Lại lấy ý niệm tìm kiếm trên thi thể người này, lông mày Tông Thủ nhăn lại một hồi/

- Dầu gì cũng là người giết hai mươi vị Võ Tông, sao lại nghèo như thế, một viên thú tinh đều không có! Hả?

Kêu một tiếng kinh dị, Tông Thủ bỗng dưng cầm lấy túi bên hông người này, từ bên trong lấy ra một viên châu màu trắng to cỡ nắm tay. Nhìn kỹ một chút, hắn không khỏi cười cười, thật đúng là than đưa sưởi ấm ngày tuyết rơi, nghĩ muốn cái gì thì tới cái đó.

Ba người Nhâm Thiên Sầu cũng không có của rả gì quý, Tông Thủ tán đi một tia ý niệm cẩn thận sưu tầm, cuối cùng chỉ có thể thất vọng lắc đầu.

Chỉ có mấy bình đan dược chữa thương cùng một chút ít tam giai thú tinh làm hắn không có ý định vơ vét nữa.

Ngược lại tình hình nữ nhân kia làm hắn hơi cảm thấy hứng thú.

Quay đầu chỉ thấy Lý Vân Nương nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt nhỏ nhắn xanh trắng đứng cách đó mấy trượng.

Cũng không biết là vì sát ý hắn mới bạo phát đi ra hay không mà đôi đùi thon dài đang run nhè nhẹ. Nàng mạng khắc chế, cắn chặt hàm răng, ánh mắt hung ác lại có chút lệ quang.

Khóe môi Tông Thủ lập tức nhếch lên, hắn nổi lên chút ít hào hứng. Trong lòng âm thầm vui vẻ, trên mặt lại lộ ra hình dạng hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn Lý Vân Nương:

- Lý Vân Nương, ngươi nói ta giờ phút này giết ngươi diệt khẩu tốt hay là lưu lại cho ngươi một cái tính mạng?

Thân hình Lý Vân Nương run lên, một cỗ cảm giác vô lực Lý Vân Nương bỗng nhiên tập kích thân hình, Cái cằm cao gầy, thân hình thẳng tắp tự nghĩ mình không còn sinh cơ nữa.

Người này thân có tu vi Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh ngay cả Thập Vạn Huyết Sát Lý Tà Linh không phải đối thủ lại có thể ẩn nhẫn đến nay, khiến cho tất cả mọi người tưởng rằng phế nhân, trong đó nhất định có nguyên do.

Chính mình ngày hôm nay biết rõ nhiều bí mật như vậy, hết lần này tới lần khác không phải tâm phúc của đối phương, hơn nữa trước đó còn bất kinh với hắn đoán chừng là tuyệt không có khả năng sống sót.

Đang muốn nói ngươi muốn giết cứ giết, nhiều lời làm cái gì? Chỉ thấy Tông Thủ lại hiện ra vài phần do dự, thở dài một tiếng.

- Ngươi rốt cuộc là thị nữ của nàng, mặc dù muốn đem ngươi xử trí, cũng phải hỏi nàng một câu. Nếu ta xuất thủ có chút không ổn, thật sự là khó xử!

Trong lòng Lý Vân Nương lập tức dâng lên vài phần hy vọng, tâm lý đang muốn chết bỗng nhiên chuyển động.

Đúng rồi, còn có tiểu thư! Có tiểu thư nàng ở đây, Tông Thủ nhất định không động thủ mình.

Tiếp theo tâm thần nàng lại lần nữa trầm xuống, nàng đã biết nhiều bí mật của đối phương như vậy, người này làm việc tàn nhẫn như thế lại sao có thể không giết người diệt khẩu?

Thấy sắc mặt Lý Vân Nương biến huyễn bất định, lúc âm trầm lúc sợ hãi, trong con ngươi lộ ra vài phần hy vọng, bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. Tông Thủ cảm thấy hứng thú đưa mắt nhìn chung quanh, bỗng nhiên đưa tay ngắt một đóa hoa hướng dương cầm trong tay.

- Không giết ngươi sợ hỏng đại sự của ta nhưng nếu giết ngươi thì không thể ăn nói với nàng, hay là để cánh hoa hướng dương quyết định tính mạng của ngươi đi? Một cánh là chết, hai cánh là sống. Một cánh, hai cánh, một cánh...

Một bên ngồi đếm, Tông Thủ vừa bứt cánh hoa, trái tim Lý Vân Nương lại đập thình thịch, tâm tình nàng khẩn trương vô cùng, theo thanh âm một, hai nàng giống như đi giữa dây thừng trên cao.

Ánh mắt nàng trợn lên đếm số lượng cánh hoa nhưng một bộ phận trong đó bị tay Tông Thủ che lấy không cách nào thấy rõ. nguồn

Khi cánh hoa dần dần thưa thớt, trong nội tâm Lý Vân Nương lạnh buốt, cánh hoa chỉ còn năm cánh, tức là một...Trong lúc nàng cảm thấy tuyệt vọng thì Tông Thủ bỗng dưng nắm chặt tay khiến hoa hướng dương nát bấy, hắn trêu ghẹp:

- Ngươi tin là thật à? Thật đúng là không ai ngốc bằng...

Lý Vân Nương lập tức ngơ ngẩn, sau nửa ngày mới ý thức tới Tông Thủ từ vừa mới bắt đầu trêu đùa chính mình. Từ đầu đến cuối căn bản là không có muốn giết nàng, chỉ do nàng bị uy thế chấn nhiếp hoàn toàn chưa tỉnh mà nghĩ hươu nghĩ vượn thôi.

Giờ phút này Liên Phàm cũng phì cười ra tiếng.

Trên mặt Tông Thủ lại không có ý tứ chê cười, hắn cảm thấy rất ghét nữ nhân này, nếu không phải nể mặt người ta hắn đã chém một kiếm tiễn nàng lên đường rồi.

Lắc đầu, Tông Thủ lại nhìn về phía kia, chỉ thấy Sơ Tuyết cười hì hì cầm theo một cái đầu người đi tới.

Truyện convert hay : Nhật Nguyệt Phong Hoa