Tông Thủ hắn hôm nay dù sao là quốc quân của một nước. Mặc dù đáng thương những hài đồng kia nhưng không thể hại mạng dân nước mình.
Từ tin tức Kiếm Tông truyền đến thì tình hình không chút lạc quan. - Mấy lần nếm thử đều quay về tay không. Nói cách khác người này không cứu ra được? Trong lòng Tông Thủ lạnh lại, cũng đành chịu. - Kim Bất Hối là đồ ngu ngốc, trước kia rất thông minh, nhưng hôm nay thật sự là ngu xuẩn, không khác gì con lợn! Trong miệng chửi bới không thôi, tron mắt Tông Thủ lộ ra vài phần sát cơ. Mập mạp kia ngoại trừ Lôi Động cũng là số ít bằng hữu của hắn. Cho dù đến Đại Thương có ý đồ gì, Kim Bất Hối bị giam không buông như vậy thì hắn sớm muộn cũng làm Ân Ngự hối hận không kịp. Chỉ mong Trọng Huyền thông minh một ít, không nên chạm vào điểm mấu chốt của hắn. Qua nửa tháng sau Trầm Nguyệt Hiên rốt cục đến Vân Giới, đồng thời mang theo kiếm phôi tới. Vẫn ở trạng thái khí như trước, trước kia vốn có màu Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí, chẳng những thêm ý càng đậm, khí tức cũng càng lăng lệ ác liệt. Trừ chuyện đó ra còn có vài phần trang trọng. Thần niệm của Tông Thủ dẫn động cầm vào trong tay. Kiếm phôi đã có hình dạng kiếm hoàn, cần ý niệm của hắn tiến vào mới hóa thành kiếm hình mơ hồ. Trong đó có trận khí khổng lồ tồn tại, rất nhiều đều là chỗ trống, cần chính hắn đi dùng linh niệm khảm khắc. Nhưng mà một bộ phận vừa hình thành đã khiến người ta kinh hỉ. cảm giác bản năng, tác dụng của vật trong tay không dưới hoàng tọa. Thanh kiếm này hơi khác với dự đoán của hắn. Không phải biến yếu, mà là càng mạnh hơn nữa, vượt qua mong đợi của hắn. Trầm Nguyệt Hiên nói muốn cho hắn kinh hỉ, thật đúng là không khiến hắn thất vọng. Linh niệm lan tràn, chảy qua cả thân kiếm, thăm dò cơ cấu bên trong. Lập tức Tông Thủ khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn qua Trầm Nguyệt Hiên. Vừa rồi linh thức của hắnt tiến vào trong kiếm cảm giác được một vật. Trừ lần chuyện đó ra còn tăng thêm vài phần Thiên Tử Thần Huyền Kim Khí, hoàn toàn là tiên thiên chi khí. - Là Thiên Mục Hồng Mâu Thạch... Trầm Nguyệt Hiên vốn đang đánh giá Trụ Quang Điện, có chút ngạc nhiên. Lúc này thấy ánh mắt Tông Thủ nhìn qua mới gật đầu cười cười: - Đây là kinh hỉ thần nói! Vật ấy xen vào hư thạch, cách một ngàn thế giới bên ngoài có một con mắt của thần thú Thiên Mục Yêu sau khi chết đi kết tinh ra. Tảng đá này từ Thiên Mục Yêu mười ba vạn tuổi lấy ra, thích hợp nhất với thế kiếm hạch tâm. Vật này vô dụng với ta, chẳng bằng tặng cho bệ hạ co tác dụng lớn. Tông Thủ nghe vậy sau đó bật cười. Thiên Mục Hồng Mâu Thạch, trong tàng thư của Thương Sinh Đạo tàng có ghi lại. Thiên Mục Yêu thật ra là con nhện nhiều mát sinh ra thiên mục, lại trải qua tẩy rủa của kim duệ khí, dùng con mắt phóng kim duệ khí ra đả thương địch thủ. Trong truyền thuyết, một Thiên Mục Hồng Mâu Thạch vạn năm trở lên chẳng những có thể tinh khiết hóa mạch lạc các loại kiếm khí, càng có thể khiến thần niệm của người ta từ một hóa ngàn. Nếu dùng để luyện đan, càng có thể gia tăng chất lượng chân khí hồn lực của người dùng, là chí bảo có thể ngộ không thể cầu. Thần niệm phân hoá có thể làm cho hắn dễ dàng thao túng ba ngàn tinh quang. Nếu dung nhập vào kiếm có thể làm kiếm biến thành vương đạo chi khí. Tuyệt không phải như Trầm Nguyệt Hiên nói, chứ không phải không có tác dụng như hắn nói. Nhưng mà hắn còn có nghi nan chưa hiểu, nhưng không thể giải thích, trong kiếm phôi này có thổ mộc hỏa tam hệ tiên thiên chi khí -- Tuy là ít ỏi, nhưng chất lượng thanh kiếm đã khác. - Thần nghe thấy phàm là vua của một nước, đều không có ly khai hai chữ xã tắc. Xã là thổ địa, biểu tượng đất đai, tác chính là ngũ cốc. Mà Đại Càn ta thì cũng vì hỏa đức mà hưng. Nếu như bệ hạ cần thiết vương đạo chi kiếm thì không thể không suy tính. Trầm Nguyệt Hiên nhàn nhạt nói xong, dường như đối với mình gia nhập tài liệu trấn quý không quan tâm tới. - Kỳ thật trong tay thần có tiên thiên chi khí đẳng cấp Thiên giai, cũng không nhiều ít, chỉ gia tăng một chút mà thôi. Tông Thủ cũng không nói lời cảm tạ hết được, chỉ gật gật đầu. Chuyện này hắn đã nhớ ở trong lòng. Trầm Nguyệt Hiên nói thì hời hợt, nhưng mà những tài liệu đưa vào kiếm đều là đỉnh cấp nhất. Nhìn qua kiếm phôi vừa hoàn thành, Tông Thủ càng xem càng mừng rỡ. Lăng lệ ác liệt, nhẹ nhàng, trầm trọng, đây là kiếm khí lý tưởng nhất của hắn. Chỉ cần chính mình sau này khắc lục linh vân thần quyết, không phải quá kém, thanh kiếm này trong tương lai không kém gì luyện thần kiếm. - Đúng rồi! Sau khi trầm tư một chút, Tông Thủ lấy tiểu kim trong tay áo ra. Nhớ tới khối hắc thiết kia, ở bên ngoài mới trôi qua nửa tháng nhưng trong Trụ Quang Điện đã qua được ba bốn năm. Cũng không biết tiểu kim thằng này có nuốt mất hay chưa? Đã thấy tiểu gia hỏa này nhưng lại hơi có chút uể oải, đem đồ vật nhổ ra. Sau đó cả thân hình co lại thành một đoàn. Tông Thủ hơi giật mình, chỉ thấy vật kia vẫn hình cánh như cũ, không biến hóa tổn hại mảy may. Linh niệm của hắn vẫn không thăm dò được. Thế gian này có thứ tiểu kim không thể thôn phệ sao? Tông Thủ cầm vật kia trong tay và cau mày. Không thôn phệ được thứ này là tiểu kim thực lực quá yếu hay là nó phẩm chất quá cao? Nghĩ không ra nguyên nhân, Tông Thủ vì vậy chờ mong nhìn qua trước mặt. - Trầm tiên sinh có nhận ra vật này? Trầm Nguyệt Hiên cũng là đồng dạng hiếu kỳ, cầm vật kia lên. Tường tận xem xét nửa ngày, không nhìn ra trọng điểm nên đưa trở về. - Thứ cho thần không nhìn được, vật ấy quái dị, có thể ngăn cách linh niệm. Nhưng mà xem chất liệu thì sợ rằng trên cả Tiên Thiên Tử Tâần Huyền Kim Khí. Trong Mặc gia không có ghi lại, nhưng mà... Trầm Nguyệt Hiên ngữ khí dừng một chút, rồi sau đó không xác định nói: - Đồ vật này hẳn là pháp khí thành phẩm, càng là vật thiên địa tự nhiên mà sinh ra. Nhất định là trọng bảo không thể nghi ngờ! Còn lại thần không biết. Dùng cách nhìn của thần nếu tùy thân mang theo mỗi ngày, nói không chừng ngày sau có thể cởi bỏ nghi hoặc. Tông Thủ ngẩn người, Trầm Nguyệt Hiên nói những lời này xem như chưa nói. Có thể không bị tiểu kim thôn phệ, có thể bị luyện thần kiếm trảm kích mà không tổn thương. Không cần cũng biết là thứ bất phàm. Nhưng mà bị Trầm Nguyệt Hiên nói như vậy hắn triệt để bỏ qua, chuẩn cho Trầm Nguyệt Hiên làm thành tài liệu luyện chế. Suy ngẫm một lát, Tông Thủ thở dài một tiếng đem vật ấy tiện tay ném vào trong linh giới của mình. Cho dù chất liệu bất phàm, lại vô cùng thần bí, vật không dùng được giống như rác rưởi. Uổng cho hắn chờ mong lâu như vậy, còn tưởng rằng thật sự là bảo bối gì đó. Dứt bỏ chuyện này, ánh mắt Tông Thủ chăm chú lên. - Chuyện tần hoàng mộ như thế nào rồi? Trầm Nguyệt Hiên cũng thần sắc nghiêm nghị gật đầu nói: - Thần những ngày này đang triệu tập đồng môn Mặc gia. Năm đó tham dự kiến tạo tần hoàng mộ còn có mười vị châu báu sư, bọn họ đều có môn hạ truyền thừa. Thần đoán được chính thống đạo Nho chỉ có một bộ phận trong đó. Cần phải tiếp thu ý kiến nhiều người, đem những này người này tề tụ mới có thể suy diễn ra nguyên vẹn kết cấu cơ quan. Khi đó phối hợp với bản vẽ trong tay bệ hạ tất nhiên có thể khiến bệ hạ bình yên xuất nhập.