Hồn nhiên nhìn không ra ba đóa Hắc Ám Đàm Hoa hấp thu vô số sinh tử nguyên lực, từ hắc ám sát lục thuần chánh nhất, sinh ra từ chỗ hắc ám nhất.
Sinh cơ bừng bừng lại mang theo khí tức tử vong. Bốn mươi chín ngày sau, nụ hoa càng ngày càng co rút, triệt để lâm vào yên lặng. Tông Thủ biết được, đây là Hắc Ám Đàm Hoa đã hấp thu đầy đủ lực lượng, bắt đầu biến dị. Thời điểm hoa nở là ngoài hoàn thành. Trong lòng Tông Thủ chờ mong, vẫn dốc lòng nghiên cứu tạo hóa minh tuyền. Lần đầu nổ tung một giọt thì hắn cần môt ngày suy tư. Mà lúc này thường thường qua hai giờ thì cần tiêu hao một giọt tạo hóa minh tuyền. Đó là bởi gì sinh tử pháp tắc hắn nắm giữ được gia cố. Lúc này sử dụng tạo hóa minh tuyền chỉ là bù đắp chỗ thiếu hụt. Sáu mươi ngày sau khi Tông Thủ thức tỉnh lại. - Ân? Đây là có người đánh vào chủ mộ thất rồi sao? Thật nhanh -- Trụ thư gia tốc sáu mươi ngày, chỉ tương đương bên ngoài bảy tám giờ mà thôi. Phá giải bình chướng trùng trùng điệp điệp, tiến vào chủ mộ thì lực lượng của người này mạnh phải biết. Nhưng mà lúc này Tông Thủ đã cảm giác được bên dưới dường như có vô số thứ đồ vật "Sống" lại. Trong đó rất có mấy khí cơ cường hoành, cơ hồ có thể so với Thánh Giai. - Chẳng lẽ là tượng binh mã? Tông Thủ lập tức lại lắc đầu, không đúng, có lẽ không chỉ như vậy. Chỉ biết lúc này người trong chủ mộ thất gặp phiền toái. Xâm nhập tần hoàng chủ mộ thất, không giống như chọc một tổ ong vò vẽ. Tông Thủ tâm thần có chút không tập trung, ẩn ẩn cảm giác tần hoàng mộ sớm mở ra sẽ làm sinh linh Vân Giới rước lấy một tai kiếp cực lớn. Nhất là đối với người lĩnh ngộ sinh tử chi lực càng nhiều. Lại càng cảm ứng rõ ràng, phương vị chủ mộ thất dường như có trái tim vô cùng cường kiện đang nhảy lên mãnh liệt, không ngừng sống lại. Ừng ực, ừng ực -- Tông Thủ chau mày, chẳng lẽ thủy tần hoàng đế quả thật chưa chết? Có thể phục sinh trở về? Nói đùa gì vậy? Trong nội tâm vạn phần nghi hoặc, Tông Thủ chỉ có thể cưỡng ép kiếm chế và nhập định lần nữa. Còn lần này đợi tới lúc Linh Năng trụ thư hao hết thì Tông Thủ bỗng dưng trợn mắt, -- âm xuyên chi tụ, Cửu U chi môn. Kiếm đạo thông minh, cáo tử chi vong! Sau lưng có minh môn cực lớn mở rộng, thân hình của Tông Thủ cũng bắt đầu biến hóa. Tóc của hắn hóa thành bạc đi trên mặt huyết sắc không còn, cánh tay cầm kiếm khô héo. Nhưng mà khác với lúc rước, Tông Thủ trước kia sử dụng Minh Hà Cáo Tử Kiếm bản thân với tư cách sinh ra, sau đó độc lập xuất kiếm. Khiến cho kiếm pháp này có sơ hở khó đền bù. Mà giờ này khắc này lại là hoàn toàn dung hợp, Minh Hà chảy xuôi, thân ảnh của Tông Thủ giống như hư huyễn phiêu phù về phía trước. Kiếm trong tay phiêu hốt khó lường, mang theo lực lớn cường thịnh. Mấy hô hấp sau thì Tông Thủ từ trước minh môn lại từ tử hoá sinh, khôi phục lại. - Đây là sinh tử chuyển đổi chi đạo! Môn Minh Hà Cáo Tử Kiếm này uy năng ít nhất tăng lên gấp mười lần! Không có sinh tử chuyển đổi chi pháp, Minh Hà Cáo Tử Kiếm tối đa chỉ có thể coi là võ học cấp Triệt Địa. Mà sau khi hoàn thành sinh tử biến ít nhất cũng đạt tới cấp thần thông. Chỉ nhất pháp thông, vạn pháp thông. Dùng tạo nghệ kiếm đạo của Tông Thủ hôm nay, bất luận kiếm thuật gì trong tay của hắn, chỉ cần cải tạo một chút sẽ trở thành tuyệt học cấp thần thông. Nhưng mà chỉ co Minh Hà Cáo Tử Kiếm bởi vì có sơ hở, Tông Thủ chỉ có thể cưỡng ép buông tha cho. Tự nhiên hiểu được chỗ tốt khi lĩnh ngộ sinh tử nhất thể chi thuật kỳ thật không chỉ như vậy. Minh Hà Cáo Tử Kiếm là một trong số đo mà thôi, hơn nữa là không có ý nghĩa nhất. Cùng một thời gian, Tông Thủ cũng cảm nhận trong lòng. - Đã thành thục sao? Hắc Ám Đàm Hoa có lẽ đã hoàn thành dị biến từ nửa tháng trước. Nhưng mà tâm thần của hắn quá chuyên chú nên không quan tâm tới mà thôi. Sau khi Hắc Ám Đàm Hoa biến dị thì có màu trắng. Nhìn không ra có chỗ thần kỳ gì cả, nhưng mà Tông Thủ lại có thể cảm giác trong nụ hoa ẩn chứa uy năng to lớn khiến người ta khiếp sợ. Không ngừng dao động, khiến cho hồn hải của hắn nhộn nhạo không ngớt. - Không thể quán chú hồn lực? Ước chừng sáu mươi ngày trước Tông Thủ vẫn thử dùng hồn lực thăm dò quán chú vào, nhưng mà không cách nào bảo tồn được. Vốn cho rằng là do đàm hoa đang biến dị nên không làm được, nhưng lúc này sau khi hoàn thành vẫn thế. Ba đóa đàm hoa này không chứa hồn lực của hắn. Đàm hoa ở trên hồn hai của hắn không ngừng tích súc lực lượng, sau đó lúc Tông Thủ cần sẽ phóng thích một lần. Nhưng mà hôm nay Hắc Ám Đàm Hoa biến dị tại sao không có chút dị năng thần thông nào cả? Tông Thủ nhíu mày, đột nhiên cảm giác mình có một chút thất sách. Tạo hóa minh tuyền cố nhiên có thể giúp Hắc Ám Đàm Hoa được tấn giai không sai. Nhưng mà giúp nó tiến giai xong thì có khả năng tác dụng của nó cũng biến mất. - Chỉ có thể xem thử trước đã... Vạn nhất không có chỗ hữu dụng, thậm chí có khả năng tổn hại bản thân thì làm ao bây giờ? Không sao cả, Tông Thủ lập tức dẫn động một đóa đàm hoa. Ngay lập tức một hình dạng cánh hoa hiện ra ngoài. Trong nháy mắt hoa nở là một thế giới. Tông Thủ còn chưa kịp thưởng thức, một sát na hắn cảm giác được nguyên lực cực hạn, đột nhiên từ trong đàm hoa tỏa ra ngoài. Là sinh cơ cùng tử khí đan vào, lực lượng hắc ám đạt tơi đỉnh điểm. Có chút tương tự với ba tia tiên lực bản thân Tông Thủ hàm dưỡng trong thân thể của mình, lại có vài phần khác biệt, là tinh khiết và bàn bạc hơn. Tông Thủ chỉ cảm thấy thân hình chính mình cơ hồ sắp nổ tung lên. Vì vậy không chút do dự chém một chưởng ra ngoài. Tất cả cương khí, toàn bộ ngưng làm kiếm hình, đôi cánh màu xám sau lưng mở ra ngoài. Sau đó một tiếng trầm đục vang lên, bụi bay ra tràn ngập mộ thất. Hơn mười hô hấp mới tán đi. Vách mộ trước người của Tông Thủ bị phá vỡ một khối lớn. Cái hố sâu thâm thúy không biết sâu bao nhiêu xuất hiện trước mặt mọi người. Mấy người ở đây giật mình biến săcs Dùng tu vi của bọn họ tùy tiện đánh tan một ngọn núi rát dễ dàng. Ngược lại kỳ quái chính là khí thế của Tông Thủ vừa rồi quá lớn, cơ hồ truy thẳng Thánh Cảnh Tôn Giả. Vì sao một chưởng đao đánh ra lại có động tĩnh như vậy? Tại sao không kinh động người bên ngoài? Có thể trong nháy mắt têếp theo Nguyên Vô Thương biến sắc: - Sống thì sống, chết thì chết! Sinh tử chuyển đổi, Tông Thủ ngươi làm thế nào được vậy? Bốn người lúc này mới cảm thấy không đúng, chưởng đao của Tông Thủ không ngừng xuất hiện kiếm mang. Trong vòng mấy trăm dặm, lớn thì có Xuyên Sơn Thú, nhỏ thì con kiến dưới đất đều nhao nhao chết đi, toàn thân không có vết thương nào khác. Mà một ít thi thể của đám côn trùng bị tổn hại lúc này lại "Sống". Tinh tế cảm ứng, ngay cả người có kiến thức rộng lớn như Trầm Nguyệt Hiên cũng phải khiếp sợ không thôi, đây quả thực là đoạt thiên địa tạo hóa!