Thần Hoàng

Chương 50: Ám sát Mê Vân




Nếu không chỉ cần lực trùng kích cũng đủ để hắn và Doãn Dương chết trong xe.

Đám người có thể lưu lại tính mạng không phải những người kia hạ thủ lưu tình. Chỉ là bởi vì Bạo Viêm Phù một khi vượt qua số lượng hoặc đổi lại phù lục đẳng cấp cao hơn sẽ có tỉ lệ phát sinh sóng Linh Năng, Sơ Tuyết Doãn Dương ở phía trước tất nhiên sẽ có cảm ứng.

Đoán chừng những người kia thăm dò mà thôi, hơn phân nửa là muốn nhìn xem, Tông Vị Nhiên sẽ có chuẩn bị gì, những người đó đứng sau lưng mình là ai và có phản ứng thế nào.

Nếu là Tiên Thiên Võ Tu hoặc Dạ Du cảnh Linh Sư tự mình xuất thủ, một trận chiến này đám người cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Lại vòng quanh chiếc Phiên Vân Xa của chính mình một vòng, Tông Thủ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Toàn bộ linh trận tổn thương không lớn, chỉ cần chữa trị một chút là có thể tiếp tục đi. Ít nhất Tiểu Nguyên Thành không thành vấn đề. Chỗ đó sản xuất tinh cương cùng tượng sư đủ chữa trị tạm thời chiếc xe này.

Nhưng mà Tông Thủ lập tức lại cảm giác đau lòng, tiền trên người hắn mang theo không còn nhiều lắm, may mắn là lần này bổ sung không ít từ chỗ của Kỳ Khiếu, tổng cộng thu được 50 vạn bạc.

Còn có đầu hồn thú Hàn Minh Hổ tam giai giá trị phải gấp ba Phiên Vân Xa.

Lúc này tính đi tính lại hắn không thiệt lắm. Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full

- Đúng rồi!

Tông Thủ chợt nhớ tới một chuyện, xoay người cắt đứt chủ đề đang nói:

- Doãn Dương, ta nhớ rõ trước kia phụ thân định cho ta một vị hôn thê. Cha của người này là thành chủ của Huyền Sơn Thành phải không?

Huyền Sơn Thành gọi là thành nhưng kỳ thật thì một quốc gia xây dựng ở Huyền sơn trong phạm vi năm mươi dặm.

Đại tiểu thành trấn phụ cận gần nghìn dặm đều thuộc hắn quản hạt, thế lực càng rộng đạt ba tỉnh, thành chủ hắn cũng là bán yêu nhất mạch.

Trong trí nhớ của Tông Thủ thì thực lực người này tương đương với Tông Vị Nhiên.

Doãn Dương nghe vậy thì sắc mặt trở nên ảm đạm lắc đầu nói:

- Thế tử, đừng nên trông cậy vào Huyền Sơn Thành thì hơn, nghe nói công chúa Huyền Sơn Thành xưa nay đều phản đối hôn sự này. Gần đây ngay cả cha mẹ nàng cũng có thái độ mập mờ. Những năm này chẳng quan tâm thế tử mấy...

Tông Thủ lại chỉ cảm giác toàn thân nhẹ nhõm, ngay cả cảm giác thiệt thòi lúc trước cũng bớt đi, dường như hắn không cảm thấy đau lòng.

Phiền chán nhất của hắn chính là liên lụy không minh bạch này.

Dùng một canh giờ tu bổ linh trận của Phiên Vân Xa, sửa lại một số vết đao kiếm, Doãn Dương điều khiển xe đi về phía trước thì đã là một canh giờ sau.

Xe ngựa rách rưới không còn hình dáng biến mất nơi cuối cùng của con đường thì hai bón người một trước một sau từ đằng xa đi vội tới.

Một nam tử tuổi gần trung tuần, một vị thì thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt đều ẩn trong mưa nhìn không rõ. Chỉ có hai cái chưởng ngấn màu đỏ có thể thấy được.

- Đây rốt cuộc là người phương nào bố trí sát cục?

Cẩn thận điều tra bốn phía, trên mặt Phùng Hiểu lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa:

- Lúc này mưa to mưa như trút nước, đúng là thủy hệ Linh Năng đại thịnh, muốn nổ một cái hố to như thế ít nhất phải vận dụng năm mươi cái Bạo Viêm Phù cấp cao.

Lại nhìn kiếm khí quyền phong chung quanh càn quét cành lá cây cối, ánh mắt của Phùng Hiểu có chút co rút lại:

- Chí ít có bốn vị Bí Võ Sư, ác chiến một phút đồng hồ thì hai trong số đó đã chết, có lẽ còn một Linh Sư khác.

Tông Linh sớm biết kinh nghiệm phong phú của Phùng Hiểu, lúc này cũng có cảm giác hơi cảm giác, bất quá sau một khắc lại cười lạnh một tiếng:

- Cần biết làm quái gì? Người muốn đường đệ của ta chết rất nhiều, người muốn che chở hắn cũng không ít. Tóm lại không có khả năng là người của chúng ta tay.

Phùng Hiểu lắc đầu, thân hình như quỷ mỵ, xuyên thẳng qua rừng rậm, nửa khắc đồng hồ sau, mới lần nữa đi ra.

Nhưng sắc mặt của hắn có chút tái nhợt:

- Linh Sư xuất thủ đã đến Quan Hồn Cảnh đỉnh phong, nếu ta đoán không sai thì người này hơn phân nửa là Kỳ Khiếu. Theo dự đoán của ta thì trận chiến này diễn ra trong mười tức, bị một kiếm trí mạng xuyên thủng não.

- Kỳ Khiếu? Ta nghe nói người này năm đó kết giao sâu với Tông Dương, bất quá hắn ta cũng có giao tình với người của Liệt Diễm Sơn. Có thể suy đoán là Liệt Diễm Sơn giá họa, cũng nói không chừng là Tông Dương cố ý như thế, mượn thân phận người này che giấu tin tức...

Tông Linh thấp giọng lẩm bẩm, chỉ chốc lát bỗng dưng ý thức trọng tâm trong lời nói của Phùng Hiểu, thần sắc hắn biến đổi.

- Ngươi mới vừa rồi nói là trong mười tức một kiếm trí mạng, xuyên thủng tuỷ não? Người xuất thủ là tiên thiên cường giả, kẻ âm thầm bảo vệ đường đệ kia không phải vẫn bị giám thị sao? Người này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện?

Phùng Hiểu khẽ lắc đầu:

- Tình hình cụ thể ra sao thì ta không rõ, chỉ biết một kiếm tru sát Quan Hồn Cảnh Linh Sư, ngay cả Tiên Thiên Võ Sư cũng rất khó làm được. Tình hình này thật sự có vài phần quỷ dị! Bên cạnh Tông Thủ có người vượt qua thực lực của chúng ta, nếu bất đắc dĩ phải do chúng ta tự mình xuất thủ còn phải điều thêm nhân thủ.

Trong ngôn ngữ của hắn tràn đầy ý nghi hoặc.

Biến cố Đan Linh Sơn còn có tình hình nơi này đều khiến người ta bất an.

Mưa to như trút nước, ngay tại lúc Phùng Hiểu, Tông Linh đang nghị luận bất an thì trong rừng rậm có một bóng người yểu điệu đứng ở trước hơn mười cỗ thi thể.

Đây là một nữ tử thân hình đưuọc bao phủ bởi huyễn vị, gương mặt mỹ lệ, trong con ngươi bừng sáng hào quang nhìn chung quanh.

Thi thể trước mặt nàng hoàn toàn bị đốt cháy, trừ những vết thương bên ngoài thì không nhân được là ai.

Bất quá hình dáng pháp đàn vẫn còn, cành lá chung quanh bị bẻ gẫy rơi xuống, có thể chứng minh nơi này trải qua một phen kích đấu.

Người xử lý dấu vết nơi này và thi thể không quá dụng tâm.

Ánh mắt nữ tử từ đầu đến cuối đều rơi vào phía trên thi hài, ánh mắt nàng lưu chuyển có chút cười.

- Có thể coi là một kiếm tru hồn, chỉ là bố trí mê trận? Thú vị, vừa tới đây đã chứng kiến chuyện thú vị rồi.

Thiếu nữ nở nụ cười một hồi ngẩng đầu lên, tràn đầy hiếu kỳ.

- Tựa hồ là Tiên Thiên cấp cường giả, lại phảng phất chỉ là nhập môn nội tức thôi. Người này, rốt cuộc là ai.

...

Tông Thủ đang trên xe ngựa bỗng hắt xì một cái, hắn chỉ cảm thấy toàn thân giống như bị gió lạnh ùa tới làm cho nhíu mày.

Bình thường hắn có loại cảm giác này thường thường đều là báo hiệu ý nghĩa có chuyện không tốt sắp sửa phát sinh.

- Chẳng lẽ là phen bố trí lúc trước của chính mình biến khéo thành vụng rồi?

Đầu lông mày hơi trầm tư, Tông Thủ khó mà chấp nhận phán đoán này, lợi dụng thi thể cùng hiện trường ngụy trang cao thủ tiên thiên có thể hù dọa không ít người.

Lắc đầu một cái, Tông Thủ tiếp tục chuyên chú sự tình trong tay. Ở trước mặt của hắn là một tấm phù lục màu vàng, trên mặt nó là những đường cong huyết sắc như gà bới.

Nhưng nếu là nhìn kỹ có thể phát giác những đường cong này tương tự đến bảy phần chữ ''vận"Của Thập Nhị Thiên Phù của Thiên Phù Thai Sơn.

Truyện convert hay : Cửu Chuyển Đế Tôn