Trong mắt nhìn thấy đất bằng, nhưng mà lúc đi tới hoặc nhìn rõ lại thì đó lại là một tảng đá xuất hiện ở trước mắt. Có đôi khi kết quả trái lại những chướng ngại vật lại có thể xuyên qua như đất bằng.
Khiến cho tốc độ của kỵ binh thủy không cách nào đạt tới cực hạn. Ngược lại tám trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ sau lưng không ngừng tới gần.Tiếp tục như vậy thì bọn họ sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp! Sẽ bị những Thương Sinh Huyền Long Sĩ này đồ sát từ phía sau!Không cam lòng gào thét một tiếng, mạnh mẽ chuyển hướng. Cả kỵ đội suýt nữa lâm vào tay nạn, hoàn thành chuyển hướng không tưởng tượng nội.Nhưng mà lúc này hơn tám trăm Huyền Long Kỵ đã ở trước mặt rồi. Kiếm quang hóa rồng chém trận hinh của bọn họ thành mãnh vụn!Tám trăm năm mươi thanh đại kiếm đỏ thẫm cũng ngay ngắn vung lên, ngay ngắn chém xuống. sau đó âm thanh kim loại bị cắt vang lên, huyết nhục văng khắp nơi! Vô số tàn giáp mảnh vỡ bay vút khắp nơi.Tám trăm năm mươi thiết kỵ đỏ thẫm lần nữa đạp lên huyết nhục của mấy trăm thi hài phi tốc bước qua, không một người chết.Mà đệ tử Thái Linh Tông lúc này còn sót lại không tới hai trăm người! Trong đó hơn phân nửa tọa kỵ đã bị thương.Tông Thủ ngự ngũ giai ngân lân đạp phong thú dưới thân dần dần trì hoãn tốc độ của kỵ binh, rồi sau đó sắc mặt lạnh lùng quay người lại.Lúc này ý niệm bàng bạc trên bầu trời càng nôn nóng điên cuồng. Ý đồ hàng lâm nơi đây, nhưng mà ý niệm khác mạnh mẽ không ngừng ngăn cản lại, khiến cho không cách nào thực hiện được.Nhưng mà hồn niệm dư âm ảnh hưởng còn lại cũng thỉnh thoảng rót vào người trong Điên Đảo Vô Tương Trận, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.Tông Thủ lúc này không thèm quan tâm tới, đại kiếm đỏ thẫm trong tay lại đưa lên. Chỉ về phía đệ tử Thái Linh Tông ở xa xa, muốn kêt liễu toàn bộ.- Người ở bên kia nếu chịu bỏ binh khí xuống thề thoát ly Thái Linh Tông. Hôm nay Đàm Thu ta có thể tha cho kẻ đó một mạng.Quý Linh Tử chỉ cảm thấy ngực vô cùng đau đớn, trong miệng không nhịn được phun máu tươi ra ngoài.Kẻ này khinh người quá đáng! Những lời này lúc trước hắn đã nói qua, nhưng mà Đàm Thu chỉ sửa mấy chữ và trả lại cho hắn.Nhưng mà khi đó hắn lòng tin bành trương. Mà giờ khắc này lại hoảng sợ như chó nhà có tang.Trừ tuyệt vọng chính là tuyệt vọng!...Trên bầu trời thỉnh thoảng truyền ra âm thanh nổ tung, lôi đình lóe lên liên tục.Phương Văn cùng Hàn Phương hai người ở trong thời không đang bảo đứng vững. Mang theo Sư Nhược Lan cùng trở lại Vân Giới.- Ta nhìn Thu Vân tử hôm nay đã sớm sốt ruột nổi điên rồi.Phương Văn đưa mắt nhìn qua xa, chỉ thấy trước mặt là một mảnh mây đen xem không rõ lắm. Nhưng mà với hắn mà nói không có gì khó cả.Hàn Phương cùng Thu Vân giao thủ làm lôi vân tử điện lập lòe, không ngừng nổ vang, mà một lần điên cuồng một lần, thanh thế to lớn hơn trước.Giao thủ mấy lần ngắn ngủi làm cho thời không nứt vỡ hiện ra. Mỗi một lần đều quấy phong vân rung động thiên địa.Trong đó cũng có nhiều ảo diệu không nhìn rõ, khiến cho Phương Văn thở dài không thôi.Theo hắn biết thì Hàn Phương là cường giả thần cảnh đỉnh phong. Bản thân mình hôm nay chỉ là cửu giai đỉnh phong Linh Vũ tôn, cường giả đỉnh cấp của Vân Giới.Mà bước vào Tiên Đạo vềthì còn cần vượt qua tiên cảnh, sau tiên cảnh mới tới câp độ thần cảnh.Nếu như đem ba cảnh giới này chia làm ba, vậy thì sẽ phân thành thiên địa nhân, chênh lệch trong đó cũng là chín bậc!Quả nhiên thực lực hơn kém quá sức tưởng tượng.- Nếu là đổi thành ta thì ta cũng sốt ruột! Trong đó không chỉ có một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ, số lượng đạt một phần ba của Thái Linh Tông rồi. Mà nếu hao tổn hai trăm đệ tử tinh anh kia chính là nguyên khí đại thương, cũng có thể tạo thành truyền thưa đứt gãy Thái Linh Tông, không có mấy chục năm khó bù đắp được.Hàn Phương đứng chấp tay ở bên cạnh, nghe vậy thì cười cười, quay đầu: - Đứng nhìn cho thỏa đáng đi, ngươi xem nhiều thì ảnh hưởng tới tâm tình của ngươi mà thôi. Nếu là Đàm Thu xem thì lúc này thông hiểu kiếm phách có lẽ có điều ngộ ra.Phương Văn nhíu mày, cũng không có gì không phục, quả nhiên không nhìn ra được, hắn thành thật nhìn xuống dưới.- Tông sư thúc bố trí Điên Đảo Vô Tương Trận này quả nhiên là muốn giết người! Cố nhiên đem thần thức của Thu Vân tử ngăn cản ở bên ngoài. Nếu ta và sư tôn hôm nay cũng không cách nào hiểu được, thật sự không biết tình huống bên trong như thế nào?- Có cái gì cần phải lo lắng sao?Hàn Phương không cho là đúng, lắc đầu: - Thời khắc Hán vương triệt binh thì sư đệ thắng là cái chắc rồi! Kiếm đạo thông linh, xông trận vô song, càng có bảy đầu dị chủng kia, cho dù Thái Linh Tông có gì chuẩn bị ở sau cũng chỉ ứng phó mà thôi. Chỉ cần lo lắng đệ tử Thương Sinh Đạo tổn thất bao nhiêu là được. Những người này là thiên tài chính thức, vốn có ý định cho đi lịch lãm rèn luyện một chút mà thôi, không có ý định thành công nhưng không thể trở thành hoa trong nhà kính, Tông sư đệ thật sự có thể một tay che trời, không có gì đáng lo cả...Đang nói chuyện bỗng nhiên Hàn Phương kinh dị, nhìn qua không trung: - Bốn vị hộ giới Tôn giả cuối cùng đã đến. Thật sự là làm cho ta đợi lâu quá...Phương Văn cũng động dung, cũng buông lỏng một hơi. Có mấy vị hộ giới Tôn giả ở đây, vậy thì Thu Vân tử dù sốt ruột và điên cuồng ra sao cũng không dám quá mức làm càn!Nhưng mà lúc này trên không trung có lôi mâu ngàn trượng đột ngột đâm thẳng xuống.Hai mắt Hàn Phương trợn lên, lúc này hừ một tiếng phất tay áo, ở giữa thiên địa xuất hiện gợn sóng. Giây lát cũng có một đoàn lôi quang hiện ra, ngăn cản lôi điện kia.Dòng điện lập loè tràn ngập mọi nơi. Trong sấm sét ầm ầm thì hơn phân nửa triệt tiêu lẫn nhau.Mà một tia còn tán dật có một bộ phận tiến vào Hắc Linh Cốc, đem Điên Đảo Vô Tương Trận đánh nổ ầm ầm.Tình hình bên trong rốt cuộc hiện ra trước mặt của mọi người, Phương Văn lập tức nhìn xuống, chỉ thấy chín trăm Thương Sinh Đạo Huyền Giáp thiết kỵ gần như nguyên vẹn, nhìn qua lối vào phía tây có bốn mươi thi thể nằm đó.Ánh mắt hơi ảm đạm lại, trong nội tâm của hắn hơi thương cảm. Lại nhìn qua đám thi thể bên dưới thì nội tâm lại vui vẻ!Đại thắng! Hơn nữa là đại thắng áp đảo!Một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ chỉ còn lại một trăm. Mà hai trăm đệ tử tinh anh của Thái Linh Tông hiện giờ không còn tới bốn mươi.Đánh xong trận này, trong vòng mười năm không cần phải đặc biệt chú ý tới đệ nhất đạo môn này rồi.Thương Sinh Đạo đã không chịu nổi gánh nặng, rốt cuộc cũng thở gấp ra một hơi. Nhân khoảng thời gian này dòn ra lực lượng đem rất nhiều chuyện và tai họa ngầm giải quyết đi.Kết quả một trận chiến này càng có thể uy hiếp tứ phương, khiến cho những thế hệ đạo chích tâm tư khó lường với Thương Sinh Đạo cũng phải thu liễm một hai.Đối diện là tầng mây trùng điệp lại càng đậm đặc hơn trước, không ngừng quay cuồng, vô số dòng điện lập loè dường như đang chuẩn bị cái gì đó.