- Được rồi! Tham nghị điện, Cô tạm thời giữ lại, bất quá tội không nghiêm túc trước nghị điện không thể không trừng phạt. Nhìn các ngươi xem, y quan không ngay ngắn, đều là người có tuổi rồi. Hôm nay lại như tiểu hài tử ba tuổi còn ra thể thống gì? Tất nhiên các ngươi không sợ mất mặt, nhưng thể diện của Cô đã mất hết. Ngày hôm nay đều trở về bế môn suy ngẫm cẩn thận, sáng mai cút hết tới đường cái. Mỗi người quét dọn một con đường, không được sử dụng linh pháp trong vòng nửa năm.
Thần sắc đám người Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên vốn đã buông lỏng, tiếp theo lại khẽ giật mình, mặt lộ vẻ sầu khổ, đám người có thân phận gì? Sao có thể đi quét đường cái? Đây chẳng phải là mất hết thể diện sao?Họ hận không thể để Tông Thủ đánh mười cây gậy lớn còn hơn.Sau đó ánh mắt Tông Thủ lại chuyển qua trên người Trung Nguyên cùng Sài Chu:- Hai người các ngươi to gan lớn mật nhất. Mỗi người bị đánh tám mươi gậy lớn, gông cổ thị chúng một tháng, phải dùng gông nghìn cân...Nói xong câu này, Tông Thủ vẫn còn tức giậ nhưng trong lòng khẽ động nói:- Sau khi thị chúng thì trở lại thông cống thoát nước cho Cô trong thời gian ba năm, không được nhờ người giúp đỡ.Hổ Trung Nguyên và Sài Chu nghe câu trước thì không sợ, ngược lại mừng thầm trong lòng. Dù sao bọn họ da dầy thịt béo, cái gông nghìn cân tuy có khổ nhưng không coi là khó.Chỉ là nghe câu phía sau thì mặt xám như tro, cống thoát nước là nơi rất dơ bẩn. . Đây không phải là muốn mạng của bọn hắn sao?Ba năm không thể dùng chân khí linh pháp, không thể để cho người bên ngoài giúp đỡ. Đoán chừng trên người toát ra mùi thối không thể ngửu, cho dù vào Tam đại thanh lâu cũng không còn mặt mũi đi tìm những cô nương quen biết.Tông Thủ xử trí xong thì lạnh mặt vớt hai cái vỏ trứng trên đầu xuống rồi ra ngoài cửa.Bất quá hắn mới di chuyển bước chân, chợt nghe vài tiếng lo lắng vang lên.- Quân thượng! Quân thượng, không thể ah! Ngày hôm nay còn có một chương trình nghị sự, Thiên Tuyết thành ta muốn vào trực thuộc Càn Thiên! Kính xin quân thượng tham nghị chuyện này hãy đi.Thanh âm kia truyền từ góc trái trên cùng dự tính tịch, là một tên mập mạp, giờ phút này đang lộ vẻ mặt lo lắng.Bên cạnh người này, một vị trung niên áo lam cũng lên tiếng:- Hồi Thành chúng ta cũng ngưỡng mộ uy đức của quân thượng, toàn thành đều nguyện trở thành con dân của điện hạ.Tông Thủ giật mình quét mắt bên trong điện này, sau đó nhướng mày, loạn thành bộ dạng như vậy còn nghị sự thế nào?- Ngày hôm nay tới đây thôi, hai cái chương trình nghị sự chờ bảy ngày sau tiếp tục, chỉ chậm bảy ngày thôi.Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên biến sắc, sầu mi khổ kiểm.Ngược lại Nham Bác ở bên cạnh trong mắt lại ẩn ẩn có phần vui mừng.Tông Thủ lập tức giật mình, sự tình ngày hôm nay chỉ sợ thực không phải Hổ Thiên Thu cùng Sài Nguyên tình nguyện.Đầu sỏ chính thức gây nên hơn phân nửa là Nhâm Bác. Đại náo một hồi không phải là thuế quan huyền tinh trúc mà là muốn ngăn trở Thiên Tuyết Phương Hồi hai thành vào trực thuộc Càn Thiên.Tông Thủ không khỏi thầm than, chính trị thật đúng là phức tạp, biến hoá kỳ lạ khó lường, chính mình chỉ có thể đứng xa mà nhìn.Mà lúc này thiếu nữ mặc ngân giáp ở trên khán đài triệt để ngơ ngẩn.Tông Thủ huỷ bỏ tham nghị điện, những quyền quý Càn Thiên Thành này dốc sức dốc sức ngăn cản, ngược lại không kỳ quái. Quyền hành nơi tay, tự nhiên sẽ không dễ dàng trả.Nhưng nho sinh Hứa Thư kia nói những câu khiến trong nội tâm nàng gợn sóng.Tham nghị chi chính thật sự là phảng phất thượng cổ Thánh Hoàng chi chế? Làm sao có thể?Người này đã là nho sinh, há có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?Lại nhìn nơi đây, vô luận là những người tham nghị hay là người dự thính đều tôn kính vị Yêu Vương kia phát ra từ đáy lòng, không thấy nửa phần làm bộ.Nàng không khỏi lại nhìn Tông Thủ, đầu hắn vẫn còn vài vỏ trứng, nhìn rất buồn cười.Còn Thiên Tuyết, Phương Hồi hai thành, nàng cũng nghe người bên cạnh nói là Thành chủ thế lực hùng hậu, nắm giữ quyền sanh sát.Giờ phút này thì khóc cầu xin, muốn gia nhập trực thuộc Càn Thiên thần thuộc người khác.Nếu là đổi thành Đại Thương bọn họ thì không nói nhưng Càn Thiên Sơn chỉ là một tiểu quốc, trong mắt nàng lúc nào cũng bấp bênh tùy thời bị diệt vong. Đây mới là điều làm nàng cực kỳ khó hiểu.Thiếu nữ mặc ngân giáp chỉ cảm giác trên người thiếu niên này bỗng nhiên nhiều hơn một tầng sương mù dày đặc làm nàng không nhìn rõ lắm.Sau khi suy nghĩ một lát, nàng vẫn hừ lạnh một tiếng:- Tuy là quân vương hoa mắt ù tai hoang đường nhưng dân tâm sở hướng, vẫn có thể dùng được.Từ trong điện nghị sự đi ra, trước tiên Tông Thủ trở lại nội cung Càn Thiên Phong Hàm Yên, sau khi tắm rửa để toàn thân sạch sẽ, toàn thân sảng khoái. Mới mang theo Nhâm Bác Sơ Tuyết đi tới thành bắc.Ngoài thành 120 dặm chính là một binh doanh khổng lồ chiếm diện tích gần ba trăm dặm, bao trùm toàn bộ gò núi vào trong tay.Phòng giữ cũng vô cùng sâm nghiêm, trọn vẹn bốn mươi vạn đại quân mười bước một đơn vị, năm bước một trạm canh gác, tuyệt không khoa trương.Tông Thủ vừa mới tới thì hơn mười đạo ý niệm từ trong quán chú đến, khi phát giác là Tông Thủ thì nhao nhao lui về. Doanh môn đại doanh chỉ một lúc sau liền rộng mở.Một đội binh tướng xếp thành hàng chỉnh tề từ trong ra, cầm đầu đúng là Tả Đình Trụ Đại tướng Khâu Vi, đi theo đằng sau có hơn mười vị thống lĩnh có cảnh giới Huyền Võ tông.Ánh mắt Tông Thủ sáng ngời, Khâu Vi chỉnh quân tạo nên hiệu quả bất ngờ.Những quân tốt này trong Càn Thiên quân không biết có cấp bậc thế nào, tóm lại là so với binh mã tinh nhuệ dưới trướng Hán vương thì mạnh hơn một ít.Gặp Khâu Vi, mười mấy người liền hợp tại một chỗ đi thẳng vào khu vực hạch tâm đại doanh.Tông Thủ một bên giục ngựa đi nhanh, một bên quan sát chung quanh. Quả nhiên là Đại tướng bách chiến bách thắng đi theo Tông Vị Nhiên, bố trí quân doanh cực kỳ hợp lý.Một đường lướt qua, chư trấn binh tướng đều có trận hình của mình, không bởi vì Tông Thủ hắn tới mà có dị động.Tông Thủ không khỏi nghiêng đầu, cười nhìn về phía Khâu Vi:- Khâu thúc, quân trấn tiêu chuẩn ngang nhau, không biết Càn Thiên Sơn thành ta có bao nhiêu?Khâu Vi hơi suy ngẫm, liền lắc đầu nói:- Bốn mươi quân trấn kỳ thật yếu nhất! Hôm nay cường quân đã ở biên cảnh. Vân Hà Liệt Diễm hai núi nguyên khí đã phục, lại có Thiên Thành Minh cùng Đông Lâm tông ở phía sau ủng hộ bắt đầu rục rịch. Ba ngày trước tại biên cạnh đã xung đột mười lần. Hôm nay Càn Thiên Sơn chúng ta cần ứng phó toàn lực mới có thể áp chế!Tông Thủ không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ thật nhanh! Khâu Vi lại tiếp tục nói:- Theo ý kiến của thần, nhất định phải lại tăng bốn mươi vạn người để ứng phó. Nhâm thừa tướng từng nói với thần, năm nay chỉ cần thu mấy cái thành trực thuộc đã tạo nên gánh nặng.Tông Thủ khẽ giật mình, lần nữa nhìn Nhâm Bác, chỉ thấy hắn vẻ mặt bình thản, một tia biểu lộ đều không có. Tông Thủ không khỏi lắc đầu, động cơ chuyện này đã có, cuộc chiến nghị sự điện chắc chắn là kẻ này làm.