Tông Thủ lại cười hì hì nhìn coi như sự tình không liên quan đến mình. Sau đó vung tay lên, ảo ảnh trước mắt đều tan hết.
Hắn mở mắt ra chỉ nghe tiếng tiêu đang tiếp tục, vẫn vòng qua vòng lại uyển chuyển mà bản thân Triệu Yên Nhiên tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở bên trong, thần sắc vô cùng chuyên chú.Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn lười biếng dựa lưng vào thành xe, nằm nghiêng dưới mái hiên cực kỳ thoải mái dễ chịu.Sau đó tiếng tiêu chuyển đổi tiết tấu thì Tông Thủ dùng Tùng Văn Phong Kiếm trong tay gõ một cái nhẹ vào vỏ kiếm.Thanh âm không lớn nhưng tiếng vang kim mộc giao kích lại làm cho âm thanh tiêu bỗng trì trệ.Ý cảnh thảm thiết réo rắt cũng lập tức biến mất vô hình. Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện FullThần sắc Triệu Yên Nhiên không khỏi kinh ngạc nhìn sang, trông thấy Tông Thủ bảo trì thanh tỉnh, cười không ngớt thì kinh ngạc một hồi.Nhíu mày, Triệu Yên Nhiên đang muốn biến hóa âm điệu, một luồng sóng tinh thần dị lực tràn ngập từng cơn hướng Phiên Vân Xa. Lại chỉ thấy Tông Thủ, cầm kiếm lại gõ một cái. Lần này đột ngột đến cực điểm, cũng vừa đúng làm tiêu âm của nàng bỗng nhiên rối loạn, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì hàm ý.Mà Doãn Dương cùng Sơ Tuyết đắm chìm bên trong ký ức cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh. Trông thấy tình hình trước mắt thì cảm thấy khó hiểu nhưng mà chỉ một lát sau thì từng người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt ẩn chứa sự rung động.Trong con ngươi Triệu Yên Nhiên hiện vẻ băng lãnh, một lần có thể nói là trùng hợp, nhưng liên tục hai lần không cách nào lấy nó để giải thích.Trước mắt người này thực sự phá giải pháp môn Nhất Thủ Hoàng Tuyền U Minh Khúc của chính mình.Còn không còn kịp suy tư nữa ứng đối như thế nào, tiếng vang thứ ba đã xuất hiên.Lần thứ ba này không chỉ khiến nàng chỉ cảm thấy tiêu âm của chính mình hỗn loạn mà nội tức trong cơ thể mình cũng có chút có chút, có một cỗ khí tức ngăn ở ngực làm nàng khó mà thổi hơi.Ánh mắt Triệu Yên Nhiên lóe lên dừng lại một lát rồi thổi phù ra.Tiếp theo cũng chỉ thấy khóe môi Tông Thủ đối diện tà mị vô cùng mà chớp chớp, lại lần thứ tư sử dụng kiếm đánh trên ván gỗ.Khiến tiêu âm của nàng chẳng những là khó phát ra mà vết máu trên ngực trái loang ra một vòng.Người nọ mặt hoa đào giờ phút này tái nhợt vài phần.Chẳng qua là băng hàn trong con ngươi thối lui lại vẫn không có nửa phần não sắc, vẻ cuồng nhiệt lại càng rừng cháy vô cùng.Trước mắt thiếu niên vẫn chưa tới mười bốn, không ngờ có thể cho nàng kinh hỉ như thế!- Tông Thủ ngươi thật sự mới chỉ mười ba tuổi mà thôi? Trước kia có từng học qua âm luật? Hoàng Tuyền U Minh khúc của ta ngay cả mấy vị sư muội xưa nay đều không thể làm gì. Có thể từ khúc của ta giãy giụa đi ra đã rất bất phàm, còn có thể phá vỡ nó thì không phải võ giả phàm tục có thể làm được. Giống như ngươi ngọc thô chưa mài dũa thì ta làm sao buông tha? Như vậy đi, nếu ngươi đáp ứng thì trừ mười hai Huyễn Diễm Hỏa Liên hạt sen ta còn có thể đưa cho ngươi ba viên Luyện Thai Đan. Ngươi nếu không đáp ứng nữa, ta cũng đành dùng biện pháp mạnh...Tông Thủ âm thầm thở dài, có chút đắng chát vuốt vuốt mi tâm của mình, nữ nhân điên này xem ra là hau háu nhìn mình không buông.Đang vắt óc nghĩ biện pháp cuối cùng đuổi nàng đi thì chợt cảm thấy một cái bóng mờ cự đại bao phủ.Lại ngẩng đầu lên nhìn không chung, chỉ thấy một long ảnh cách đây ba trăm trượng đang uốn lượn tới.Tông Thủ không khỏi thở dài một hơi, đợi trọn vẹn mười ngày thời gian, vị này rốt cục đã tới.Long ảnh chớp mắt là tới, bất quá vẫn còn cách xe ngựa sáu mươi trượng, nhìn kỹ lại thì lại không phải là Chân Long, mà là cự giao màu trắng một sừng, phần bụng sinh ra tứ trảo. Cốt nhục lại còn chưa chính thức thành hình ẩn dưới bụng, không có long lân và râu rồng, bên ngoài thân bóng loáng. Bất quá hình thái lại uy thế mười phần.Trên đầu cự giao có một bóng người màu tím đang đứng, lưng đeo kiếm gỗ đào, tay áo phất phư, gương mặt hắn trắng nõn, thần sắc lại hơi có vẻ tuấn lãnh. Vừa nhìn bao quát một cái thì vỗ vào một sừng của cự giao.Sau đó cái đầu cực lớn của cự giao chúi xuống khiến cho mười tám con Đạp Vân Câu, mấy trăm đầu Chiểu Lang càng thêm khó chịu, thân hình chúng run rẩy, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi.Giờ phút này vô luận là Doãn Dương hay là Sơ Tuyết thần sắc đều ngưng trọng.Tông Thủ hừ lạnh một tiếng.- Hừ...Không ngờ người này lúc gay cấn cũng thích thể hiện bộ dạng lãnh khốc.Thanh âm trầm thấp của hắn người bên ngoài nghe không được nhưng Tố Sơ Tuyết gần trong gang tấc thì nghe hết, nàng quay đầu vẻ mặt kỳ quái hỏi:- Thiếu chủ ngươi quen biết người này? Còn có thích thể hiện là có ý gì?Tông Thủ lập tức xấu hổ cười, nhớ tới thời đại này không có từ ngữ đó.Bất quá người trước mắt thì đúng là hắn có quen biết, trong trò chơi Thần Hoàng là một trong nhân vật lịch sử, bất quá hắn là nhà đầu tư của trò chơi, xem ra rất thú vị. Quả nhiên là giống hắn tuyên truyền, đem hết toàn lực làm chân thật, mà ngay cả tính cách yêu thích của người này cũng không kém mảy may.Người nọ từ trên đầu giao phiêu nhiên xuống, trông thấy Triệu Yên Nhiên thì khẽ giật mình, hắn cười cười hữu hảo nhưng trong đôi mắt toát ra mấy phần phòng bị:- Thì ra là Thất Linh Tông Yên Nhiên cô nương, thật là trùng hợp, bản nhân là Long Nhược thủ tịch Lăng Vân Tông Quần Anh điện hữu lễ, vị này là thế tử Càn Thiên Sơn Tông Thủ sao? Không biết có rảnh đi cùng ta một chuyến không?Nói xong câu đó, hắn nhìn về phía Phiên Vân Xa, trong mi tâm người này càng ẩn ẩn lộ ra lam sắc quang hoa không thể nhận ra hướng về phía Tông Thủ.Mặc dù Tông Thủ biết tính cách của người này nhưng khi hắn nói chuyện với Triệu Yên Nhiên thì lưng eo thẳng tắp, nghiêm túc và trang trọng không có nửa phần đùa giỡn.Không phải tận lực nịnh nọt nàng ta mà là tôn trọng và kính ý với đại địch.- Rảnh rỗi đương nhiên là có, hơn nữa cầu còn không được!Cười liếc xéo Triệu Yên Nhiên một cái, Tông Thủ đứng lên từ trên xe bước xuống nói:- Long Nhược tiên sinh đến tận đây là vì sự tình Đan Linh Sơn mười ngày trước?- Đúng là như thế!Long Nhược gật, tiếp theo thì đột ngột đưa tay ra nói:- Thế tử đưa tay cho ta xem mạch một chút được chứ?Trong miệng tuy là tại hỏi thăm nhưng tay Long Nhược lại không nửa phần khách khí, trực tiếp bắt mạch Tông Thủ, hắn nhắm mắt dò xét, vốn là kinh hỉ, theo sát phía sau lại thất vọng nồng đậm.Lúc buông tay ra, Long Nhược thở dài một tiếng, ngôn từ khẩn thiết nói:- Không dối gạt thế tử, lần này Long Nhược chính là phụng mệnh mà đến, tạ lỗi vì sự tình Đan Linh Sơn mấy ngày trước. Thủ tịch Tập Anh Điện Lương Diệu Tử nhận hối lộ làm việc thiên tư, hôm nay đã bị trừng phạt, trấn áp ở Vạn Phong Tháp 24 năm. Đan Linh Sơn thủ tọa Linh Vi Tử không tra xét nghiêm túc cũng đã thoái ẩn tiềm tu. Hổ thẹn, lệnh tôn năm đó từng có ân viện thủ đối với Lăng Vân Sơn ta, thật là làm toàn bộ ba vạn đệ tử tông môn xấu hổ. Tông môn bất hạnh tạo đồ đệ bất tài, xin thế tử thứ lỗi!