Thần Hoàng

Chương 607: Trăm vạn đổ ước (2)




Tông Thủ khe khẽ thở dài, cũng không đáp lời, nằm trên ghế không ngừng lắc lắc. Thầm nghĩ Hàn Phương lão đầu này đến cùng vẫn không tin.

Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu không biết Chiến Võ Chi Thể của Sơ Tuyết, ai sẽ nghĩ tới tiểu nha đầu thường thường không có gì lạ, tu vị không đến thất giai kia lại có thể chống lại Kiếm Công Tử Tuyệt Dục?

...

Một phút đồng hồ sau, hào khí trong khe nứt đã áp lực đến cực hạn.

Thương Sinh Đạo nơi này gần vạn đệ tử, đều hai mắt phóng hỏa, nhìn chằm chằm trong tràng. Mà người quan chiến chung quanh cũng đều nhao nhao ngừng lại hô hấp, tránh cho kích thích những đệ tử Thương Sinh Đạo vốn thần kinh gần như sụp đổ kia.

Sáu người sáu chiến, năm người đầu đều là một kiếm mà bại. Tồi khô kéo xảo, không người nào có thể ngăn cản một kiếm. Mà mặc dù là Quách Dục cuối cùng cũng chỉ vội vàng ngăn cản ba kiếm liền bị chém đứt binh khí.

Đứng ở bên ngoài ước chừng 300 trượng, sắc mặt Lôi Động vô cùng phức tạp. Sau một lát, mới nhẹ thở ra một hơi nói:

- Tuyệt Dục ra tay thật là độc ác! Xem ra thật sự là muốn bức Đàm Thu đi ra, lại toàn bộ không nương tay!

Tuyệt Dục trước kia khiêu chiến chư tông, thật sự dùng tôi luyện kiếm thuật làm mục đích, cũng sẽ không dùng lực áp người. Còn lần này lại áp chế triệt để! Chân lực hùng hồn của bát giai, kiếm thuật cao tuyệt, ý niệm võ đạo đỉnh phong. Ba thứ tương hợp, cứ thế năm vị đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo Cung đều không thể tiếp được một kiếm

- Ta xem Quách Dục, thực lực có lẽ còn hơn ta một chút.

Nói cách khác, nếu là Tuyệt Dục, toàn lực ra tay. Hắn thậm chí còn không đỡ nổi ba chiêu.

Sắc mặt phát khổ cười cười, Tô Thần lại nhìn bốn phía:

- Ta xem Thương Sinh Đạo lúc này sợ rằng đã tính sai. Nếu không tìm được người thích hợp ngăn cơn sóng dữ, lúc này chỉ sợ sẽ phải mất hết mặt mũi.

Chỉ thấy chung quanh, võ giả tu sĩ chư tông chư phái đều hoặc cười lạnh không nói, hoặc nhìn có chút hả hê, hoặc mặt mày hớn hở.

Lôi Động cũng hơi nhíu mày, biết được Tô Thần nói đún. Người thiên hạ này cũng sẽ không quản tình hình thực tế như thế nào. Bọn hắn chỉ biết rằng cái gọi là đệ tử tinh anh thế hệ này của Thương Sinh Đạo ngay cả một kiếm của Tuyệt Dục cũng không tiếp được!

- Cũng không biết người ứng chiến kế tiếp của Thương Sinh Đạo là ai?

Người thứ bảy, có lẽ là nhân tuyển cuối cùng, cũng là đệ tử mạnh nhất Thương Sinh Đạo thế hệ này, là người áp trục. Nhưng ngoại trừ Quách Dục ra, hắn thật đúng là chưa từng nghe qua có nhân vật khác, chẳng lẽ là Đàm Thu?

Lúc này hơn vạn đệ tử Thương Sinh Đạo cũng đều là nhao nhao lấy lại tinh thần, sau đó nhìn nhau mờ mịt.

- Kế tiếp là ai?

- Ta nhớ được, mới rồi trong mấy danh tự mà Cung Chủ nói, người cuối cùng tựa hồ là Tuyết Sơ?

- Là nàng? Đệ tử nội môn hộ pháp bên người Đàm Thu thủ tịch? Ta nhớ rõ tiểu nha đầu kia, dường như thực lực còn chưa tới thất giai a?

- Cung Chủ bọn hắn đến cùng là chọn thế nào? Sao lại là lục giai?

Tầm mắt mọi người, đều lén tìm kiếm bóng dáng của ‘ Tuyết Sơ ’

Sơ Tuyết vốn có chút thất thần, trong đầu lặp đi lặp lại, đều là một kiếm trước kia của Tông Thủ.

Thẳng đến khi tầm mắt mọi người nhao nhao nhìn lại mới bỗng dưng kinh hỉ. Bị vô số đạo ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu nhìn chăm chú, vốn bối rối một hồi. Vô ý thức muốn thối lui, chợt lại ý thức được gì đó, cắn răng bước về phía trước.

Bước ra từng bước một, trong nội tâm Sơ Tuyết lại nhảy lên như thỏ, tâm thần cũng cực kỳ bất an.

Tư vị được vạn chúng chú mục này khiến nàng phải kinh hoảng, tay chân thất thố, tay phải gắt gao nắm lấy chuôi kiếm. Có thanh Ngũ Sắc Kiếm thất giai mà Tông Thủ tặng nàng nơi tay, mới cảm giác được trong lòng có chỗ dựa, có dũng khí tiếp tục bước tới.

Phía trước rất nhiều đệ tử Thương Sinh Đạo đều nhao nhao tránh ra, thần sắc khác thường. Mà thanh âm nghị luận chung quanh cũng không hoàn toàn truyền vào tai Sơ Tuyết. Nhất thời cũng quên dùng chân lực che đậy, sau đó càng nghe càng lhoảng hốt, ý loạn như ma

- Tông môn không phải là đang nói đùa chứ, thật là nàng? Đây không phải là nhất định mất mặt sao?

- Sau ngày hôm nay, chỉ sợ đệ tử Thương Sinh Đạo ta đều không ngốc đầu lên được, cũng không còn dám lớn tiếng nói chuyện trước mặt các phái.

- Phương Văn Cung Chủ là có ý gì? Mấy vị trưởng lão trong môn cũng không định cản trở sao?

- Hừ! Ta và các ngươi đều là một kiếm mà bại, nha đầu ngu xuẩn này lại đi lên, làm được gì chứ? Nàng nếu có thể đứng trước mặt Tuyệt Dục yên ổn không bị đè sập. Tên Viên Phi ta sẽ ghi ngược lại ngay.

Thanh âm quen thuộc kia truyền đến, Sơ Tuyết liền quay đầy lại, quả nhiên là Viên Phi đang nói xằng với mấy người Huyền Diệp và Hàm Kiếm, nàng không khỏi trừng mắt:

- Ngươi mới ngu xuẩn, đồ con lợn! Nhớ kỹ, về sau tên của ngươi gọi là Phi Viên!

Sau khi nói xong, Sơ Tuyết cũng mặc kệ tên đáng ghét kia. Nhẫn nhịn một bụng tức giận, không quản đến nữa, ‘ đạp đạp đạp ’ xoải bước tiến lên trước, tâm niệm cũng thanh thản lại.

Nhờ chuyện này nên một ít tạp niệm, cũng toàn bộ biến mất. Tiếng nghị luận chung quanh cũng không còn nghe được nữa.

Chỉ một ý niệm trong đầu, đó chính là nhất định phải mạnh hơn mấy người kia một chút! Cho dù chỉ chống đỡ nhiều hơn Quách Dục kia một kiếm thôi cũng là thắng lợi rồi.

Lúc này lại nghĩ tới, mới quên hỏi Tông Thủ, vì sao phải đẩy nàng ra? Thiếu chủ đây không phải là đang làm khó người sao?

Cũng không nghĩ nhiều nữa, lúc Sơ Tuyết đi đến trước mặt Tuyệt Dục bốn mươi trượng đứng lại thì tất cả ý niệm đều biến mất vô tung vô ảnh. Vốn đang suy nghĩ, phải làm sao mới có thể chỗ đỡ nhiều hơn Quách Dục một kiếm, trong đầu giờ phút này chỉ còn lại lời răn dạy Viên Phi ban nãy, xác thực là cực kỳ sảng khoái. Nhưng đứng ở trước mặt Tuyệt Dục mới phát hiện muốn ổn trọng trước mặt người này thật là rất khó rất khó.

Lúc trước xa xa nhìn qua cũng chưa phát giác ra, giờ phút này chỉ cảm thấy một cổ ý niệm cường hoành bạo ngược mãnh liệt, mênh mông bàng bạc, vô biên vô hạn lăng áp, khiến nàng cơ hồ đều không thở nổi.

Mà lúc này tu sĩ chư phái quan chiến bên kia cũng đều nao nao, tràn đầy vẻ ngoài ý muốn.

- Lục giai? Thương Sinh Đạo, đến cùng là đang làm trò gì?

- Chẳng lẽ là thi triển huyễn pháp? Hay là liễm tức chi thuật? Không đúng! Nàng này chắc chắn là lục giai.

- Đang giở trò quỷ gì? Nhiều võ tu linh sư thất giai bát giai như vậy không ra tay, lại phái ra một tiểu nữ oa lục giai lên ứng chiến? Phương Văn kia chẳng lẽ đã buông tha sao?

- Thương Sinh Đạo, hôm nay là chuẩn bị muốn làm trò cười cho người trong nghề, biến thành trò cười của Vân Giới chư tông sao?

Tô Thần và Lôi Động, cũng hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ bối rối.

Lôi Động lại càng thêm kinh ngạc, cô bé này, hắn tựa hồ đã gặp qua. Hẳn là một tiểu thị nữ ở bên người Tông Thủ, tiểu nữ oa của Hổ Miêu nhất tộc a?

Truyện convert hay : Hổ Tế Dương Tiêu