Thần Hôn

Chương 42






Chương 42

Ngay khi Thục phi vừa đến thì Huyền Quá vội chạy ra đón: "Bái kiến nương nương."

Thục phi vừa đi thẳng vào trong, vừa vội hỏi: "Minh Tô sao rồi?"

"Bẩm, thái y đã đến, đang bắt mạch cho điện hạ." Huyền Quá đi theo sau nàng.

Cửa tẩm điện đóng lại, Huyền Quá bước lên đẩy cửa ra, Thục phi đi vào, xuyên qua rèm trướng, chỉ nhìn thấy thái y đang quỳ trước giường bắt mạch. Nàng nắm chặt khăn gấm trong tay, xốc rèm lên đi vào bên trong.

Người đến là Hồ viện thủ của Thái Y Viện, Minh Tô có bệnh thì luôn tìm hắn, từ nhỏ đã là như vậy.

Hắn vừa mới bắt mạch xong, quay đầu thấy Thục phi vào điện thì xoay người bái kiến.

Thục phi lo cho Minh Tô, ngồi vào mép giường, vươn tay sờ mặt Minh Tô, hỏi: "Tình trạng của công chúa thế nào?"

Minh Tô nhắm chặt mắt, sắc mặt vàng vọt như giấy, môi không có chút máu, cả khuôn mặt lạnh lẽo. Thục phi tìm được tay nàng, bàn tay cũng rất lạnh.

"Điện hạ ai nộ đan xen dẫn đến thổ huyết, huyết khí hao tổn rất lớn, phủ tạng tổn hao phần lớn là do tâm bệnh." Hồ viện thủ bẩm.

Thục phi đặt tay Minh Tô vào lòng bàn tay mình,  đưa mắt nhìn khuôn mặt nàng ấy.

"Có lẽ là mệt nhọc ưu tư, cơ thể điện hạ vốn đã bị hao tổn, lại thêm đau thương nên tất nhiên là chịu không nổi." Hồ viện thủ tiếp tục nói.

"Phải trị như thế nào?"

"Muốn trị tâm bệnh thì điện hạ trước hết phải giải sầu, buông bỏ." Hắn cũng không dám hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, lại khiến cho Tín Quốc điện hạ đau xót đến như vậy, chỉ nói tiếp, "Thần có kê mấy đơn thuốc để tĩnh dưỡng, quan trọng nhất vẫn là điện hạ phải tránh làm việc quá sức mệt nhọc, cũng tránh nóng giận, bi thương."

Bệnh này là do công chúa đau thương quá mức, lại cộng thêm mệt nhọc mà ra. Nhưng ở tuổi của Hồ viện thủ thì tất nhiên hiểu rõ tình cảnh này của công chúa, nếu không mệt nhọc là không thể, có thể khiến nàng cấp hỏa công tâm, loại trừ đa nghi cũng là rất khó.

Thục phi rũ mắt xuống, khẽ vuốt trán Minh Tô, nói: "Làm phiền Hồ viện thủ rồi."

Hơi dừng một chút rồi lại nói: "Nếu có người hỏi thì viện thủ chỉ cần nói là bệnh cũ của công chúa tái phát, lại gặp tiết trời giá rét, gió lạnh nhập thể nên phải nằm trên giường, còn lại thì không cần kể ra."

Hồ viện thủ hiểu rõ, vội dạ vâng rồi đem hòm thuốc lui xuống.

Cửa điện khép lại, lúc này Thục phi mới hỏi: "Đã có chuyện gì?"

Nàng đã lờ mờ đoán trước được, nhưng thấy Huyền Quá trình bản cung khai lên thì vẫn vô cùng bi thương. Ngay cả nàng còn như thế, thì lúc Minh Tô thấy bản cung khai thì thống khổ đến cỡ nào.

"Điện hạ lệnh cho tiểu nhân bắt vài tên tâm phúc của Trình Trì Sinh, tiểu nhân đã tìm kiếm nhiều ngày nhưng không thấy một bóng người. Hôm qua tên thị vệ canh giữ tại cửa thành Bắc thấy có mấy người ra khỏi ra khỏi thành, dáng vẻ cực kỳ hốt hoảng.

Tiểu nhân vội dẫn người đuổi theo, bắt lấy bọn hắn ở ngoài thành. Ban đầu vốn là muốn bắt bọn hắn hồi kinh trước để đợi điện hạ thẩm vấn, nhưng mà trong đó có một tên nhận ra tiểu nhân nên đã khai hết mọi chuyện."

Thục phi nắm tay Minh Tô, bàn tay đó lạnh như băng, hệt như tuyết bên ngoài, có làm sao cũng không ấm lên được, nàng hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Hóa ra là tam hoàng tử lùng bắt nội gián trong phủ, ngũ hoàng tử biết kế ly gián không thành. Điện hạ đã đã biết mặt Tỳ Hưu kia không phải do tam hoàng tử đưa, nên hắn giận chó đánh mèo lên Trình Trì Sinh, lại lệnh cho Trình Trì Sinh lập tức xóa sạch dấu vết.

Mấy người này đều là người biết chuyện, thấy tình hình không ổn thì muốn bỏ trốn, nhưng vừa ra khỏi kinh thành thì lại rơi vào tay tiểu nhân."

Huyền Quá nói đến chỗ này thì nhìn nhìn công chúa, lại cúi đầu: "Bọn họ muốn sống nên muốn dùng hai thông tin đổi lấy sự che chở của điện hạ. Thứ nhất đó là tin Trịnh gia tiểu thư đã chết, tin thứ hai cũng liên quan đến Trịnh gia tiểu thư, bọn họ đòi phải nói trực tiếp với điện hạ.

Tiểu nhân nghĩ là Trịnh gia tiểu thư đã không còn nữa, dù cho bọn họ muốn trực tiếp nói với điện hạ, dẫu cho đó là tin gì đi nữa thì đối với điện hạ mà nói tất nhiên là rất khó thừa nhận. Vì thế tiểu nhân đã tự mình chủ trương, trình tin người đã mất lên trước, để tránh một lần......"

Để tránh một lần tổn thương quá sâu, điện hạ không gượng dậy nổi. Huyền Quá vẫn chưa nói hết nhưng Thục phi đã hiểu, nói: "Ngươi làm tốt lắm, bên ngoài còn cần ngươi xử lý. Tình huống của Minh Tô không thể để người khác biết được, những người vừa rồi có mặt ở đây, hãy khiến bọn hắn tự quản miệng mình đi."

Huyền Quá nặng nề cúi đầu, vâng dạ rồi lui ra.

Một canh giờ sau, thuốc đã được sắc xong và đem lên.

Minh Tô vẫn chưa tỉnh lại, Thục phi ngồi ở mép giường cạnh nàng, cố sưởi ấm tay nàng nhưng làm sao cũng không có chút ấm áp nào.

Khi thuốc được đưa lên, Thục phi đút cho Minh Tô uống thuốc, nhưng hàm răng Minh Tô cắn chặt lại, không thể nuốt xuống, nước thuốc chảy xuống theo khóe môi, đút như nào cũng không vào được.

Mời viện thủ đến để hỏi làm sao mới đút thuốc được, thì viện thủ cũng không có biện pháp, mọi người thúc thủ vô sách.

Viện thủ nói: "Đành phải chờ ngày mai điện hạ tỉnh lại rồi mới dùng thuốc sau."

"Ngày mai có thể tỉnh sao?"

Viện thủ không dám trả lời.

Thục phi đã hiểu, phất tay không làm khó hắn nữa.

Trong điện im phăng phắc, khói từ lư hương nghi ngút, ngoài điện tiếng gió thét gào.

Hai mắt Minh Tô vẫn luôn nhắm chặt, rốt cuộc Thục phi cũng lộ ra vẻ vô lực, nàng đặt chén thuốc xuống, nắm chặt tay Minh Tô, muốn mở miệng nhưng lời nói lại bị chặn lại trong cổ họng.

Nàng hít một hơi thật sâu, thả lỏng rồi mới dịu giọng: "Mẫu phi biết con khó chịu, không muốn tỉnh lại, không muốn nói chuyện và cũng không muốn đối mặt với kết quả. Nhưng Minh Tô à, có đôi khi chúng ta không thể không......"

Thục phi bỗng nói không được, nước mặt rơi lã chã: "Không thể không đối mặt với việc người mình yêu thương rời đi...... Con phải sống thật tốt và làm những gì mà nàng hy vọng. Để ngày sau gặp lại ở nơi hoàng tuyền, khi nàng hỏi thì con mới trả lời được."

Nàng nói vài câu, bất lực phát hiện không thể diễn đạt được ý mình, nàng có rất nhiều lời muốn khuyên nhưng có thể nói ra lại lác đác không được mấy lời.

Lòng nàng càng thêm sợ hãi, nắm tay Minh Tô gần như cầu xin: "Con mau khỏe đi, mẫu phi chỉ còn con thôi."

Minh Tô vẫn im hơi lặng tiếng, nàng như đã tuyệt vọng, không thể tỉnh lại và cũng không thể đứng dậy nữa.

Động tĩnh mời thái ý khá lớn, đến đêm thì khắp nơi trong cung đều đã nghe tin. Hoàng đế phái người đến hỏi, Huyền Quá trả lời theo lý do thoái thác đã soạn sẵn.

Buổi tối không tiện thăm bệnh, chúng phi tần Hiền phi, Đức phi nghe tin xong cũng chỉ sai cung nhân đến thăm hỏi, nhưng hoàng hậu ở Nhân Minh Điện lại tự mình tới thăm.

Huyền Quá mới vừa tiễn cung nhân của Đức phi đến thăm bệnh thì lại thấy hoàng hậu đi ra từ khỏi màn đêm, vội tiến lên đón chào.

Trịnh Mật vừa đi vào trong vừa hỏi: "Sao đột nhiên công chúa lại đổ bệnh? Thái y nói như thế nào? Đã dùng thuốc chưa?"

Nếu là người khác thì chắc chắn Huyền Quá sẽ chặn lại ngoài điện, nhưng hoàng hậu và điện hạ cùng một trận doanh, là minh hữu. Nàng ấy sốt ruột như thế, nếu ngăn không cho thăm bệnh thì không khỏi tuyệt tình quá.

Huống chi điện hạ ốm đau nhưng hoàng hậu lại không thông y thuật, sẽ không nhìn ra vì sao điện hạ lại bị bệnh.

Huyền Quá đi sau lưng nàng, trả lời: "Điện hạ là do mệt mỏi, cộng thêm trời lạnh nên bị phong hàn ạ"

Trịnh Mật dừng chân trước bậc đá tiền điện, quay đầu lại, hỏi: "Là bị phong hàn sao?"

Ánh mắt nàng sắc bén, làm lòng Huyền Quá ớn lạnh, nhưng nét mặt lại vô cùng tự nhiên, nói: "Dạ phải, thái y đã nhìn qua rồi, không có gì lo lắng. Xin nương nương yên tâm."

Trịnh Mật nghe vậy, quay người lại, không đợi Huyền Quá mở cửa thay mình thì nàng đã lập tức đẩy cửa điện bước vào.

Nàng vòng qua rèm trướng, nhìn thấy người nằm ở trên giường, đi hai ba bước đã đến trước giường.

Minh Tô đang nằm, nhìn từ xa như là đang ngủ nằm ngủ ngoan vậy, đến gần mới thấy khí sắc nàng ấy xấu đến cỡ nào.

Trịnh Mật ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng chạm lên trán nàng ấy, nàng quay đầu nhìn, lò sưởi đã được dịch đến rất gần, trên giường cũng được trải nhiều chăn gấm.

"Là phong hàn sao?" Trịnh Mật hỏi lại.

"Dạ, là phong hàn." Huyền Quá trả lời.

Từ khi gặp nhau lần trước, trạng thái của Minh Tô như một con thú bị mắc kẹt, Trịnh Mật vô cùng lo lắng, cứ cảm giác trong lòng Minh Tô có tâm sự.

Mấy ngày qua đi, lại nghe nói Tín Quốc điện hạ bị bệnh, nàng sốt ruột nên vội vàng đến đây.

Kết quả lại nói là phong hàn, dù Trịnh Mật không thông bệnh lý, nhưng nhìn bộ dạng này thì kiểu gì cũng không giống như bị phong hàn.

Rốt cuộc là bị sao? Trịnh Mật nắm tay Minh Tô, quay đầu nói: "Lấy thủ lô đến đây."

Huyền Quá sai người đi lấy, bản thân lại không dám tránh đi mà đứng một bên quan sát.

Trịnh Mật biết hắn trung thành nên cũng để mặc hắn, Trịnh Mật nhận lấy, đặt vào dưới đệm sưởi ấm.

Dường như Minh Tô rất lạnh, trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi. Trịnh Mật đưa tay sờ thử, là mồ hôi lạnh.

"Là thái y nào đến khám?" Trịnh Mật lại hỏi.

Huyền Quá trả lời đúng sự thật: "Bẩm, là Hồ viện thủ."

Trịnh Mật gật gật đầu, yên tâm hơn. Minh Tô có bệnh thì luôn là Hồ viện thủ đến xem.

Nàng lấy khăn ra, lau mồ hôi cho Minh Tô, trong miệng lại hỏi: "Thục phi đã đến chưa?"

Nàng hỏi rất tự nhiên, như thể nàng mới là chủ nhân của cung điện này. Ngữ điệu hỏi chuyện cũng hệt như đang hỏi cung nhân của mình, tuy Huyền Quá thấy lạ nhưng vẫn bẩm: "Thục phi nương nương đã đến. Vừa rồi bệ hạ sai người tới triệu, nói là trong cung Kiều tiệp dư có vài vị phi tần tụ lại mở hội thơ, nên lệnh nương nương đến cùng thưởng vui rồi ạ."

Trịnh Mật nổi cơn thịnh nộ, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng khi quay đầu lại nhìn Minh Tô thì lại dịu đi, nhẹ giọng nói: : "Đừng sợ, cứ an tâm dưỡng bệnh."

Lúc này Huyền Quá mới hiểu là thường ngày điện hạ luôn nói hoàng hậu câu nhân cũng không phải là giả.

Hắn đang muốn trục khách, thì hoàng hậu lại nói: "Hội thơ sợ là phải mở suốt đêm, chỗ công chúa cứ để bổn cung chăm sóc."

Dứt lời, thấy môi Minh Tô khô khốc bèn sai người đem nước tới muốn đút cho nàng ấy.

Vân Tang lập tức đi ngay.

Huyền Quá vừa lo bệnh của công chúa, vừa lại suy nghĩ sao đôi chủ tớ này sao lại không hề khách sáo đến thế, thì Vân Tang đã đem nước đến, nước ấm, có thể uống được.

Hoàng hậu nhận nước, đặt sang một bên rồi đứng dậy nâng công chúa ngồi dậy. Sức lực nữ nhi có hạn, nàng ấy đỡ hơi khó khăn, Huyền Quá muốn bước lên giúp nưng hoàng hậu lại nói không cần.

Nàng đỡ công chúa rất vất vả nhưng lại rất cẩn thận, cẩn thận che cho công chúa, không để nàng ấy bị va chạm, lại cẩn thận để nàng dựa vào mình rồi cầm chén nước lên.

Hoàng hậu rất dụng tâm, Huyền Quá thấy được nhưng tiếc là vô dụng, điện hạ không uống được thuốc thì đương nhiên nước cũng không uống được. Hắn đang muốn mở miệng thì thấy hoàng hậu nhẹ nhàng nói: "Ngoan nào, uống một ít thôi."

Cảnh tượng khiến Huyền Quá đổi sắc xuất hiện, công chúa ngoan ngoãn nuốt hết nước xuống.

Hắn vội chạy ra khỏi điện, đem thuốc lên. Trịnh Mật thấy vậy cũng không nói gì cả, đút cho Minh Tô từng muỗng từng muỗng một. Thuốc đắng nên con người cũng vô thức kháng cự, nên đút cũng không dễ như đút nước.

Hoàng Hậu kiên nhẫn thuyết phục: "Dùng thuốc thì bệnh sẽ khỏi. Nàng uống một chút đi."

Minh Tô thật sự ngoan ngoãn dùng thuốc.

Chén thuốc rất nhanh đã hết, hoàng hậu đỡ nàng nằm xuống lại, lại sờ thử trán nàng ấy, vẫn lạnh như cũ, nên sai người lấy thêm một cái thủ lô đến.

Huyền Quá cũng không vội đuổi khách, nhưng vẫn nhìn chằm chằm. Hắn phát hiện hoàng hậu chăm sóc công chúa rất quen thuộc, như thể đã làm rất nhiều lần, thậm chí điện hạ thích uống nước ấm bao nhiêu phần cũng biết rất rõ.

Đến nửa đêm, bệnh tình Minh Tô tái phát, thân nhiệt lúc nóng lúc lạnh, nàng cuộn tròn trong ổ chăn, Trịnh Mật vỗ nhẹ nhàng vỗ về nàng ấy. Minh Tô dần con người đến gần nàng, dán lên chân nàng.

Nàng có thể cảm giác được khi Thục Phi nói chuyện với mình, nàng loang thoáng nghe được.

Nhưng nàng không có sức đáp lại, cũng không muốn mở mắt, không muốn tỉnh lại. Nàng nghĩ, nàng và A Mật sẽ không gặp nhau trên hoàng tuyền, A Mật không cần nàng thì có thể chờ nàng trên hoàng tuyền chứ.

Nàng còn nghĩ là không cần tỉnh lại nữa, đã không còn gì có thể làm nàng vướng bận. Nàng biết là có lỗi với mẫu phi nhưng nàng thật sự đã quá mệt mỏi rồi. Chờ năm năm, chờ đến công dã tràng, nàng sự không muốn sống thêm nữa, phải tranh đấu trong triều, đùa bỡn tâm kế với người khác. A Mật không còn nữa, nàng cũng không trông mong bất cứ điều gì, cũng mất tất cả ý nghĩa.

Nàng thật sự muốn chìm vào giấc ngủ như thế này, nhưng nàng lại cảm giác được dường như A Mật đã trở về, đang ngồi cạnh nàng, nàng cảm nhận được hơi thở của nàng ấy.

Tựa như quay về trong tiểu khách điếm, lần cuối nàng gặp A Mật, nàng ấy đút nàng uống thuốc, lại cho nàng uống nước, muốn nàng mau khỏi bệnh.

Minh Tô thấy như là mơ, nếu không phải là mơ thì sao lại đẹp đến vậy. Nhưng dù là mơ cũng tốt, bây giờ trừ mơ ra thì nàng còn đi đâu tìm được nàng ấy nữa đây?

Nàng muốn nói, ta sẽ ngoan, ta sẽ nghe lời nàng nói, nàng có thể đừng đi không, nếu phải đi thì hãy đưa ta đi cùng.

Không ai trả lời, nhưng hơi thở A Mật vẫn luôn ở đây, nhẹ nhàng bao phủ lấy nàng, xoa dịu nàng. Minh Tô dần bình tĩnh lại, không ngừng tới gần hơi thở kia.

Nàng muốn hỏi, có phải nàng đã quay về không? Nhưng không mở miệng được.

Nàng muốn nói, nàng không về cũng không sao, nàng có thể thích người khác, có thể ôm một người khác ngủ, cũng có thể đã quên ta, không gặp ta.

Chỉ cần nàng ở trên thế gian này, thì ta đã cảm thấy cùng nàng bên nhau bạc đầu rồi

Nhưng nàng không thể nói gì cả.

Nàng bỗng cảm thấy sốt ruột, sợ khi tỉnh lại thì không có gì rồi lại nghĩ A Mật sẽ ở đây, nàng ấy sẽ ở cạnh mình.

Như là điên rồi, tất cả mọi suy nghĩ đều hiện lên. Lúc là Trịnh Mật cũng thích nàng, lúc thì Trịnh Mật hận nàng, vứt bỏ nàng, nhưng toàn bộ suy nghĩ chỉ hóa thành một câu, chỉ cần nàng tồn tại thì cái gì cũng tốt.

Nỗi lòng cuồng loạn của Minh Tô được xoa dịu. Nàng nghĩ A Mật nhất định đã trở về, nàng ấy không sao cả, nàng ấy vẫn bình an, nếu không thì sao lại ở bên cạnh nàng.

Nàng không ngừng đến gần nơi đó, thẳng đến khi A Mật ôm lấy nàng, ôm nàng trong lồng ngực thì rốt cuộc Minh Tô cũng lấy đủ dũng khí, muốn nhìn nàng ấy.

Nàng cố gắng mở mắt nhưng đau lại đau như búa bổ, mí mắt nặng như núi.

Nhưng nàng lại hạ quyết tâm, nhất định phải nhìn A Mật một cái, nàng cố gắng mở mặt, thật sự đã mở ra được rồi.

Nàng thấy mình thật sự đang được ôm vào lòng, Minh Tô vui vẻ, suy nghĩ, không phải mơ mà là A Mật đã trở về.

Sau đó nàng ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người khác.

Tim lập tức như bị dao xẻo, Minh Tô đau đến mức cuộn tròn người.

Trịnh Mật cả đêm không ngủ, mãi đến khi hừng đông mới hơi chớp mắt. Ngủ cũng không sâu, nàng ấy vừa cử động thì nàng đã tỉnh, hai mắt còn chưa mở thì đã mở miệng dịu dàng vỗ về: "Điện hạ đừng sợ."

Mở mắt ra, cúi đầu xem thử Minh Tô như thế nào, lại bắt gặp một đôi mắt đỏ hoe.

Trịnh Mật sửng sốt, ngay sau đó vui mừng: "Ngươi tỉnh rồi."

Minh Tô tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, trong đôi mắt đỏ bừng hiện lên sự căm ghét, cuống họng nàng như bị chặn lại, giọng nói nghẹn ngào khó nghe: "Cút......"

------

Trịnh Mật: Điện hạ bảo mình cút

Minh Tô: Không hề, không hề mà