Thần Khúc

Chương 110: Cửa di động




"Rau Hẹ!" Khúc Duyệt cản không kịp nỗi oán giận phọt ra bất ngờ của Cửu Hoang.

Nàng chỉ có thể ngượng ngùng truyền âm: "Tiền bối, Cửu Hoang không giỏi ăn nói, trong lòng hắn nhất định rất nhớ ngài, mỗi câu ngài dạy, hắn đều ghi nhớ kỹ..."

"Ha, tự tay ta nuôi lớn đồ đệ, ta hiểu rõ hơn cô." Lão Hoang Sơn quân cười lạnh hai tiếng, "Ha ha, ha ha."

Thương thay!

Khúc Duyệt thầm nghĩ món quà chia tay này e là vô ích rồi. Trước kia Cửu Hoang thường kể sư phụ tính tình không tốt, suốt ngày mắng hắn, Khúc Duyệt còn cảm thấy đau lòng cho hắn. Hiện giờ nàng cảm thấy, Lão Hoang Sơn quân chỉ mắng mà không đánh chết hắn quả là rất nhân từ.

"Lục Nương?" Cửu Hoang nhìn nàng, "Gọi ta làm gì?"

"Sư phụ không có ở đây, chàng liền nói lung tung." Khúc Duyệt lườm hắn một cái.

"Không, ông ấy có ở đây ta cũng nói vậy." Cửu Hoang nói rất nghiêm túc.

- -- ---

Trong sơn động, nam tu áo xanh lại tán đồng lời của Cửu Hoang: "Không có huyết mạch Thiên Công, tốn nhiều thời gian học điêu khắc quả thực chỉ vô dụng."

Lão Hoang Sơn quân cười nhạo: "Tông Quyền, ngươi cho rằng nhất định phải có Thần ban cho huyết mạch đặc biệt mới có thể xuất sắc sao? Dù người bình thường thế nào, sự việc bình thường đến thế nào, nếu làm đến cùng cũng có thể vượt qua thiên nhân. Ngươi đó, quá coi thường tiềm lực của phàm nhân rồi."

Tông Quyền hỏi lại: "Nhưng trong Tam Thiên Thế Giới, bao nhiêu người có thể làm được?"

Khúc Duyệt có thể nghe được câu chuyện của hai người họ, thì ra nam tu áo xanh kia tên là Tông Quyền. Nghe giọng điệu của hắn, có vẻ hắn là người mang huyết thống thiên nhân. Có bản lĩnh tay không xé giao long, hẳn là hậu duệ của Thiên Võ tộc nhỉ?

Thông qua mấy cuộc nói chuyện trước đó của họ, hắn và Lão Hoang Sơn quân dường như đến cùng một "tổ chức thế giới", đoán rằng Lão Hoang Sơn quân là hậu duệ Thiên Công tộc. Thảo nào Cửu Hoang có thể xem hiểu sách Thiên Công, hẳn là đã được Lão Hoang Sơn quân truyền cho bí quyết gì đó.

"Huyết mạch là trợ lực nhưng cũng là giam cầm. Tựa như ngươi tay chân vụng về, vĩnh viễn không thể làm thủ công, mà ta dù tu luyện thế nào vĩnh viễn cũng không đánh lại ngươi. Thiên Linh luôn yếu đuối mong manh, Thiên Nữ còn thảm hơn, vì duy trì chủng tộc mà ngay cả cơ hội lựa chọn bạn đời cũng không có, chỉ có thể gả cho người Thiên Võ."

Giọng Lão Hoang Sơn quân dường như pha chút tự giễu, "Có đôi khi ta tự hỏi, thiên nhân thật sự là người cao hơn tất cả sao? Nhìn thế nào đi nữa, thiên nhân chỉ là sản phẩm đầu thất bại của thần mà thôi, hoàn toàn không thích ứng được với thế giới vô biên, hiện giờ phải chui trong một góc, kéo dài hơi tàn."

"Đây đúng là lý do vì sao Đại Tư Tế hạ lệnh nhất định phải bắt ngươi trở về." Giọng điệu Tông Quyền căng thẳng, có vài phần lãnh khốc, "Lòng ngươi tràn đầy oán phẫn, có khuynh hướng ma hóa."

"Ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi." Lão Hoang Sơn quân khinh thường.

Trong bốn tộc thiên nhân, Thiên Võ tộc dễ dàng bị ma hóa nhất.

"Kẻ bị ma hóa, đều là những người tâm trí không kiên định." Tông Quyền không thèm để bụng.

"Được, ngươi lợi hại." Lão Hoang Sơn quân biết hắn cũng không phải một hai ngày, cũng không tin hắn sẽ ma hóa, "Quay lại việc khi nãy, cho dù không mang dòng máu Thiên Công, vì sao học điêu khắc lại vô dụng chứ? Ngươi có hiểu hứng thú yêu thích là gì không? Cảnh giới lý tưởng là gì ngươi có biết không?"



Lão Hoang Sơn quân vừa dứt lời, giọng điệu đầy oán trách của Cửu Hoang vang lên: "Nếu gặp lại sư phụ, ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với ông ấy, yêu thích cái gì không được, vì sao một hai phải là điêu khắc. Điêu khắc cũng được thôi, nhưng đừng quá trầm mê..."

Cho dù khắc đến cực điểm, gỗ vẫn cứ là gỗ thôi. May mắn hắn gặp được Tuyệt Đại Phong Hoa trong Thiên La Tháp giúp hắn lạc đường biết quay lại.

Khúc Duyệt vội vàng: "Rau Hẹ à!"

Lão Hoang Sơn quân giận dữ truyền âm đến tai nàng: "Để cho hắn nói!"

Khúc Duyệt chỉ có thể ngậm miệng, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Cửu Hoang.

Cửu Hoang quả nhiên ngừng lại, quan tâm chăm chú nhìn nàng: "Lục Nương, mắt nàng làm sao vậy?"

Khúc Duyệt đau đầu: "Không sao, chàng tiếp tục nói về sư phụ đi."

"Sao hôm nay nàng cứ luôn hỏi về sư phụ ta vậy?" Cửu Hoang cảm giác được chỗ khác lạ.

"Ta chỉ là tò mò thôi, ngày thường chàng mở miệng đều nói "sư phụ nói", sao bây giờ lại oán trách lão nhân gia?"

Còn chẳng phải bởi vì nghèo sao!

Cửu Hoang không để bụng chuyện sư phụ bắt mình đi, cũng không bận tâm đến gia tài của Diệp gia. Điều khiến hắn uất ức là sư phụ chưa bao giờ dạy hắn bất kỳ cách kiếm tiền nào, hại hắn bây giờ phải ép mình cầu tài nơi Diệp gia.

"Lục Nương, người thế giới nàng có câu nói rất hay, muốn giàu có thì sinh nhiều con, bớt chặt cây."

Khúc Duyệt chẳng biết câu này ở đâu ra: "Của chúng ta ư? Chàng nhớ nhầm rồi..."

Cửu Hoang nói: "Tháp Linh nói đấy!"

Khóe miệng Khúc Duyệt hơi méo đi, từ khi nào Tháp Linh trở thành "tám" như vậy?

Khúc Duyệt cảm thấy nếu cứ để Cửu Hoang tiếp tục nói, không chừng Lão Hoang Sơn quân sẽ không nhịn được mà nhảy ra đánh chết hắn. Đường đường là hậu duệ Thiên công, tùy tiện làm một con chim cắt cơ khí đã có thể bán ra với giá trên trời. Vào miệng Cửu Hoang lại thành một lão trạch nam độc thân suốt ngày loay hoay với mấy thứ đồ chơi vô bổ.

Trước khi Lão Hoang Sơn quân bị tức chết, Khúc Duyệt chủ động hỏi một chuyện: "Rau Hẹ, sư phụ chàng giờ là phạm nhân đang lẩn trốn của Quy Hải Tông. Nếu ông ấy xuất hiện, bị Quy Hải Tông bắt giữ, chàng đứng về bên nào?"

"Không bắt được đâu." Cửu Hoang không nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.

"Nếu lỡ thì sao?"

"Nếu lỡ? Ta không hiểu lắm."

"Ví dụ như... sư phụ chàng bị trọng thương, có người muốn giết ông ấy trước mặt chàng."

Cửu Hoang hiểu ra, không hề do dự nói: "Ta chưa chết, đừng ai hòng giết sư phụ trước mặt ta. Cho dù là Diệp Thừa Tích ta cũng sẽ liều mạng với ông ta."

Khúc Duyệt hài lòng gật đầu, tin tưởng câu nói này nhất định thành công kéo lại toàn bộ cảm tình.

Song, Lão Hoang Sơn quân nãy giờ vẫn im lặng, khi lên tiếng, câu hỏi lại là: "Sao tự dưng hắn lại nhắc đến Diệp Thừa Tích?"

Khúc Duyệt giải thích: "Lúc trước vãn bối đã định nói với ngài nhưng bị ngài ngắt lời. Tuy nói Cửu Hoang đang do thế giới của vãn bối quản lý, nhưng thực ra hắn đã nhận Diệp Thừa Tích, hiện giờ đang do nhà họ Diệp quản lý."

"Nhận?" Giọng Lão Hoang Sơn quân cực kỳ kinh ngạc, "Nhận cái gì?"

Khúc Duyệt ra hiệu cho Cửu Hoang im lặng để nàng an tĩnh ngắm sao, rồi truyền âm cho Lão Hoang Sơn quân kể lại nguyên nhân vì sao Cửu Hoang biết cha ruột mình là ai.

Trầm mặc thật lâu, Lão Hoang Sơn quân gần như nghiến răng nói: "Chuyện ta đánh tráo hài tử là do ai thọc ra?"

"Biết được từ Quả Hợp Đạo Ác kia..." Trong giai đoạn điều tra, tiết lộ Diệp Thừa Tùng sẽ rút dây động rừng, theo quy củ, Khúc Duyệt không nói được.

Lão Hoang Sơn quân nói: "Dù thế nào đi nữa, cô nương, trước tiên ta phải thoát khỏi tiện nhân này cái đã, nhờ cô giúp ta một việc..."

Khúc Duyệt không nói lời nào.



"Cô nương, cô cho rằng ta chuẩn bị làm gì?"

"Vãn bối không biết, nhưng..."

"Cô nghĩ ta thật sự là tà tu sao? Còn tiện nhân này là kẻ trừ ma vệ đạo? Đúng là hắn phải bắt ta, nhưng chỉ vì ta vi phạm tổ huấn, không phải luật pháp trong nhận thức của cô."

Khúc Duyệt thăm dò hỏi: "Ngài có huyết mạch Thiên Công?"

Lão Hoang Sơn quân nghiêm túc nói: "Ta đến từ Thiên Nhân Cảnh, thuần huyết Thiên Công."

Khúc Duyệt giật mình: "Chẳng phải thiên nhân không thể ở lâu nơi Phàm Nhân Cảnh?"

Lão Hoang Sơn quân: "Đúng vậy, cho nên ta mới dẫn theo đồ đệ đến ở trên Hoang Sơn hẻo lánh ít dấu chân người. Chuyện rút hồn năm trăm năm trước đúng là ta làm, ta dùng bọn họ làm rối cho đồ đệ ta luyện tập. Nhưng ta dám thề, những kẻ chết trong tay ta, không kẻ nào không đáng chết."

Khúc Duyệt chất vấn: "Tiểu công chúa của tộc Bạch Vũ thì sao?"

Lão Hoang Sơn quân nói: "Tiểu cô nương kia tuy nhỏ tuổi nhưng tính cách tàn bạo, năm đó lão Bạch Vũ vương vừa mới chết, mẹ đẻ nàng ta bị vương hậu xử tử, rất nhanh sẽ đến lượt nàng. Ta rút một hồn của nàng mang đi là vì giữa ta và lão Bạch Vũ vương có chút giao tình nên muốn cứu nàng ta một mạng, đồng thời dạy nàng ta phải làm người thế nào. Trong lòng nàng ta ắt hẳn hiểu rõ, bây giờ nàng ta ra mặt chỉ điểm đồ đệ của ta là đã lấy oán trả ơn."

Thấy Khúc Duyệt có vẻ không tin, Lão Hoang Sơn quân tức giận: "Ta là thiên nhân, há có khả năng lạm sát kẻ vô tội?"

Khúc Duyệt trầm ngâm: "Vì sao thiên nhân không thể lạm sát người vô tội?"

Giọng Lão Hoang Sơn quân bực bội: "Giết một hai mạng không sao nhưng giết nhiều như thế, ta chắc chắn sẽ hóa ma, tiện nhân Thiên Võ này tức khắc cho ta một đao chết tươi!"

Khúc Duyệt im lặng thầm cân nhắc: "Tiền bối, ngài nói gì với vị tiền bối Thiên Võ kia đi, vãn bối cần xác nhận thân phận của ngài."

Lão Hoang Sơn quân: "Hắn đã đặt cấm chế cách âm, cô sao có thể..."

Khúc Duyệt: "Vãn bối có thể nghe được."

Lão Hoang Sơn quân hơi kinh ngạc: "Thiên phú?"

Khúc Duyệt ừ một tiếng.

Lão Hoang Sơn quân chần chừ một lát, hô: "Ê!"

Tông Quyền thấy Lão Hoang Sơn quân im lặng nên nãy giờ nhắm mắt đả tọa, nghe gọi, hắn đáp một tiếng: "Hửm?"

Lão Hoang Sơn quân nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu ta cùng ngươi quay về Thiên Nhân Cảnh, sẽ bị giam bao lâu?"

"Ngươi có nhiều tiền án, khó mà nói." Tông Quyền lắc đầu.

"Chẳng lẽ ta sẽ bị giam cầm vĩnh viễn sao?"

"Có thể."

Lão Hoang Sơn quân kêu rên: "Thiên Công tộc chúng ta một chồng một vợ, cả đời chỉ có một con trai, ta vẫn chưa cưới vợ, đây là muốn cha ta tuyệt hậu mà."

Tông Quyền nhắm mắt lại như cũ: "Yên tâm, ngươi có đặc quyền."

Lão Hoang Sơn quân: "Sao?"

Tông Quyền: "Trong nhà giam Thần Điện cũng có nữ tử chưa lập gia đình, với thân phận và dung mạo của ngươi, các nàng hẳn là rất sẵn lòng nối dõi tông đường cho ngươi."

"Đừng tưởng ta không biết, nhà giam chỉ có nữ nhân Thiên Võ tộc các ngươi."

"Nữ nhân tộc chúng ta thì sao?"

"Thì sao ư? Ta hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn cưới nữ nhân tộc các ngươi không?"



Tông Quyền do dự một lát: "Không muốn." Lại hỏi, "Chẳng lẽ vì lo lắng chuyện này cho nên thà chết cóng trong nước băng hàn còn hơn theo ta về nhà?"

"Không sai!"

Tông Quyền đột nhiên hiểu ra, trấn an một câu: "Yên tâm, thân là thiếu chủ Thiên Công, ngươi không có khả năng bị xử tù chung thân."

- -- ---

Thiếu chủ Thiên Công sao?

Khúc Duyệt hít sâu một hơi. Lão Hoang Sơn quân chẳng những là thiên nhân mà còn là trưởng tử của tộc trưởng Thiên Công tộc!

Từ giọng điệu của Tông Quyền, hắn hẳn không làm việc ác, thảo nào đầu óc Cửu Hoang tuy hồ đồ nhưng vẫn luôn giữ được bản ngã của mình.

Lão Hoang Sơn quân truyền âm đến: "Cô nương thấy thế nào, bằng lòng giúp ta chứ?"

Khúc Duyệt hỏi: "Vãn bối nên làm gì giúp ngài thoát vây?"

Lão Hoang Sơn quân nói: "Thật ra ta trốn trong ao là có nguyên nhân. Ao này tên Băng Ngọc Trì, là pháp bảo do tổ tiên tộc ta làm ra, ngoài ra Thiên La Tháp ở thế giới của ngươi và ba pháp bảo khác hợp lại thành một bộ năm thần khí..."

"Vãn bối biết."

"Cô biết sao? Vậy càng tốt. Ta cho cô biết thêm, giữa năm thần khí có một cánh cửa ngẫu nhiên di động qua lại. Ta rúc trong cái ao này chịu đựng bị đông lạnh là để chờ đợi cánh cửa di động đó, muốn dùng nó để thoát khỏi tiện nhân này."

Mí mắt Khúc Duyệt chớp thật mạnh.

"Đáng tiếc, ta kém may mắn, chịu khổ nhiều năm rồi mà cánh cửa kia chẳng thấy đâu. Bây giờ ta dạy cho cô bộ khẩu quyết bí truyền của Thiên Công tộc chúng ta, cô đến mấy thần khí khác xua cánh cửa di động ấy tới đây..."

Khúc Duyệt lúng túng nói: "Tiền bối, thật ra không phải tại ngài kém may mắn, mấy trăm năm trước cánh cửa di động kia đã bị phụ thân vãn bối gắn chặt ở Thiên La Tháp, chẳng còn di động được nữa. Hai mươi bảy năm trước, lúc vãn bối sinh ra, còn bị phụ thân vãn bối trực tiếp lôi ra nhét vào trong tỳ bà bản mệnh của vãn bối..."

Im lặng đến nghẹt thở.

Hồi lâu.

Lão Hoang Sơn quân hỏi: "Phụ thân cô tên gì?"

Da đầu Khúc Duyệt tê rần: "Khúc Xuân Thu."

Chợt, không biết vì Lão Hoang Sơn quân bị nước ao làm cho lạnh cóng hay tức giận quá mức, y nghiến răng, giọng lạnh đến run rẩy: "Ta nhớ kỹ hắn!"

- -- ---