Tống Viễn Linh ngồi trên đài Thanh Long nghẹn lời, trao đổi ánh mắt với hai người kia.
Ôn Tử Ngọ không phái đệ tử đích truyền đến mà mời một tên tà tu trẻ tuổi quần áo rách rưới, khiến trong lòng họ có chút tò mò, không hiểu tà tu này có gì hơn người. Thử một lần liền biết tà tu này bất quá chỉ giỏi càn quấy, chẳng phải "hàng" thật.
Note: Đây thực ra là nội dung của chương 139 - CÓ ĐẠO LÝ. Một thời gian sau ngày up (khoảng 1 - 2 tuần) mình sẽ chỉnh lại nội dung cho đúng với thứ thự. Xin lỗi các bạn đọc trên wattpad vì sự bất tiện này, nhưng mình phải làm vậy vì truyện sau khi up trên wattpad là tự động bị load trên các web và app copy. Bạn có thể vào web chính của mình để đọc bản truyện được cập nhật mới, hoàn chỉnh nhất.
Ba người thở phào nhẹ nhõm, Tống Viễn Linh khôi phục vẻ bình thản tự nhiên lúc trước, thong thả ung dung nói: "Nhưng chữ "chân" trong "phản phác quy chân" có ý nghĩa gì mới là điều đáng bàn. Đến nay có rất nhiều cách lý giải, trong đó có một ý mà ta rất tán đồng, từ "chân" có nghĩa là..."
Cửu Hoang nghĩ nghĩ rồi ngắt lời: "Có nghĩa là tử vong."
Tống Viễn Linh giật mình:?
Lục Nương ngồi phía sau, Cửu Hoang rất nghiêm túc lý luận với ông ta: "Vừa rồi ông nói "phản phác quy chân" là điểm cuối trong tu luyện của chúng ta đúng không?"
"Không sai." Tống Viễn Linh hơi gật đầu, "Là tư tưởng chủ lưu* hiện giờ."
Chủ lưu: hiện đang lưu hành, phổ biến.
Cửu Hoang nói tiếp: "Và chúng ta, bất kể tu vi cao đến đâu, thọ nguyên kéo dài thế nào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi thiên nhân ngũ suy, đều phải chết. Vậy tử vong chính là điểm cuối của tất cả tu đạo giả, đúng chứ?"
Tống Viễn Linh cau mày: "Đúng..."
Cửu Hoang lại nói: "Cho nên ý nghĩa của "phản phác quy chân" trong Đạo học hẳn là bất luận kiếm tu, pháp tu, ma tu hay tà tu, dù chẳng có tiếng tăm hay đã xưng bá một phương, tu đến cuối cùng đều phải quy về tử vong, đều chẳng còn gì."
Nghe hắn nói xong Tống Viễn Linh sửng sốt, môi khẽ run.
Kẻ tà tu này hình như đang nói quàng nói xiên?
Nhưng vì sao cảm thấy hơi có chút đạo lý?
Phi!
Tống Viễn Linh hừ một tiếng: "Tiểu tà tu, chúng ta đang luận bàn "phản phác quy chân" ở cấp độ ý thức và tinh thần, không phải cấp độ thân xác, ngươi hiểu không?"
Cửu Hoang chớp chớp hàng mi thật dài, gật đầu: "Bây giờ đã hiểu, tại vừa rồi ông không nói rõ."
A, còn cắn ngược lại một cái?
Tống Viễn Linh cũng chẳng phải người có tính nhường nhịn, ông ta vươn tay chỉ bốn phía: "Còn cần phải nói sao? Ngươi đi hỏi thử xem, tu đạo giả từ đỉnh cấp ba trở lên có ai không biết?"
Khúc Duyệt chỉ vào Cửu Hoang: "Tiền bối, có hắn không biết."
Tống Viễn Linh:...
Lúc luận đạo kiêng kị nhất tâm nóng nảy, ông ta bình tĩnh lại, nhìn về phía Cửu Hoang, cố gắng nặn ra một nụ cười rộng lượng: "Vậy thỉnh ngươi từ góc độ ý thức tinh thần giải thích một chút đi."
Cửu Hoang không nói một lúc lâu, như đang trầm tư.
Khúc Duyệt ngờ rằng hắn không thật hiểu hàm nghĩa cụ thể của "phản phác quy chân", đáng tiếc nàng không có cách gì truyền âm.
Nàng xen vào hỏi: "Tiền bối, vừa rồi hình như ngài chưa nói hết lời, ngài nói có một ý mà ngài rất tán đồng?"
Tống Viễn Linh vuốt thẳng nếp gấp trên cổ tay áo bào trắng, hắng giọng nói: "Ta không biết người khác thế nào, nhưng từ những gì ta ngộ ra, chữ "chân" này ý nói bằng tu luyện cùng ngộ đạo, chúng ta thoát ly thân xác phàm trần, thất tình lục dục, đạt tới một loại tinh thần thuần khiết và vĩnh hằng..."
"Này còn không phải là chết rồi sao?" Cửu Hoang cố gắng lắng nghe ông ta, cố gắng tìm hiểu ý nghĩa trong lời nói, "Thoát ly thân xác phàm trần, không có thất tình lục dục, không phải người chết là gì?"
"Nhận thức của ngươi quá hạn hẹp." Ánh mắt Tống Viễn Linh lộ vẻ khinh thường, "Đạo lý không có dáng vẻ, vô tình vô dục, ngươi có thể nói đạo lý là chết được không?"
Cửu Hoang nhìn thẳng ông ta: "Chẳng lẽ đạo lý vẫn là sống?"
Tống Viễn Linh: "Đương nhiên là sống!"
Cửu Hoang lại nghĩ nghĩ: "Vậy ông gọi nó ra đây cho ta xem."
Tống Viễn Linh trừng mắt: "Đạo lý vô hình vô tướng, sao ta có thể kêu ra được?"
Cửu Hoang tỏ vẻ hết chỗ nói: "Cho nên đạo lý không thể tự mình đứng ra, mà do ông nói, ông chết, ông không nói nữa, đạo lý của ông liền cũng chết."
Tống Viễn Linh cả giận: "Ta có thể truyền đạo cho đồ đệ!"
Cửu Hoang: "Đồ đệ ông cũng chết rồi?"
Tống Viễn Linh càng tức: "Ta còn có đồ tôn!"
Cửu Hoang: "Toàn môn của ông đều chết sạch?"
"Ngươi...!"
Điên cuồng ngang ngược!
Tống Viễn Linh bị hắn làm tức nghẹn, mặt đỏ bừng, hít thở không thông.
Nếu không phải trong thuyền lâu có rất nhiều người được mời đến xem, ông ta nhất định đã ra tay giáo huấn tên tà tu xuất khẩu cuồng ngôn này rồi!
Đinh Mậu mỉm cười thật khẽ, trăm triệu lần không ngờ, Cửu Hoang suốt đường đi không buông công cụ điêu khắc vậy mà có thể nói, còn nói đến sát thương cỡ này.
Khúc Duyệt không chút ngạc nhiên, nếu không nàng đã không tiến cử hắn.
Nàng vểnh tai lên, nghe thấy trong một khoang nằm chéo phía sau không ngừng náo động, hình như trong đó là đồ đệ đồ tôn của vị lão tiền bối đài Thanh Long này.
Nàng lại nghe thấy tiếng cười của nữ nhân lúc trước: "Ha ha ha, Tống lão nhân mắt cao hơn đầu cư nhiên cũng có lúc bị ăn mệt, ha ha ha."
Ngay sau đó, vị biểu ca kia nói: "Tà tu này nói cũng thật có lý..."
Người nọ vừa bắt đầu nói, Khúc Duyệt lại nhìn thấy Bạch Tụng ngồi trên đài Bạch Hổ nhướng mày: "Ở một khía cạnh nào đó mà nói, tiểu huynh đệ nói rất có lý, phản phác quy chân, thật chính là quy về tử vong, quỹ đạo của sinh mệnh luôn luôn chuyển động, trong khi đạo lý thì lại tĩnh tại, và chỉ khi chết, một người mới có thể đạt được sự tĩnh tại chân chính, bước vào cõi vĩnh hằng và thực sự hợp nhất cùng đạo lý..."
Phương Nhất trên đài Huyền Vũ cũng gật đầu: "Ừm, có chút ý tứ."
Khúc Duyệt nghe thấy người trong các khoang càng thảo luận kịch liệt.
"Cái này có ý gì, lý luận "hợp đạo liền chết"?"
""Chết" của cảnh giới Hợp Đạo cùng "chết" mà chúng ta vẫn biết chắc khác nhau nhỉ?"
"Mẹ nó ta hình như đã hiểu, nhưng hình như cũng chẳng hiểu gì."
Cửu Hoang cau mày nhìn về phía đài Bạch Hổ: "Ông nói không đúng, người sau khi chết cũng không tĩnh tại."
Bạch Tụng: "Ồ?"
Cửu Hoang nói: "Sau khi con người chết đi, "yêu" trong thất tình lục dục sẽ không chết, vẫn luôn tồn tại, thiên địa làm chứng, vĩnh viễn không bao giờ biến mất."
Cơ hội tốt đây rồi!
Tống Viễn Linh lập tức gậy ông đập lưng ông: "Yêu vẫn sống sao? Ngươi gọi nó ra đây cho ta nhìn xem?"
Cái này dễ thôi, Cửu Hoang hơi nghiêng đầu.
Nhìn gương mặt Cửu Hoang từ từ xoay qua, lông tơ Khúc Duyệt dựng đứng, linh cảm không lành.
Quả nhiên, hầu kết Cửu Hoang trượt vài cái, tích đủ dũng khí, hơi thẹn thùng mà vội vàng gọi một tiếng: "Lục Nương!"
Nhất thời, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người nàng, chịu đựng vô số cái nhìn, Khúc Duyệt đột nhiên cảm nhận một tia quẫn bách, hít sâu vài cái mới có thể bình tĩnh lại.
Trong các khoang.
"Thiên lý ở đâu, ta tới để ngộ đạo, không phải đến xem người ta thắm thiết, được chưa?"
"Ta e là đã tham gia phải hội luận đạo giả rồi!"
"Không phải chứ, ta bế quan ba trăm năm vừa mới rời núi, tà tu bây giờ đã lợi hại như vậy sao? Trên chọc giận đại lão chính đạo của chúng ta, dưới đeo đuổi tiểu sư muội chính đạo của chúng ta?"
Cửu Hoang chỉ vào Khúc Duyệt nói với Tống Viễn Linh: "Ông đã thấy chưa?"
Tống Viễn Linh bực bội giả vờ hồ đồ: "Thấy cái gì? Thật xin lỗi, ta chỉ thấy một vị tiểu nữ tu."
Cửu Hoang nhìn ông ta với vẻ thương hại.
Tống Viễn Linh bị ánh mắt hắn làm giật thót giống như bị giẫm phải đuôi, cao giọng giải thích: "Đừng dùng đạo hạnh tầm thường của ngươi để suy đoán cảnh giới của bổn toạ! Không phải bổn tọa nhìn không hiểu, mà là đã sớm nhìn thấu yêu hận tình thù chỉ là mây khói thoảng qua, sớm đã thoát khỏi gông xiềng thế tục, tùy tâm sở dục..."
Tùy tâm sở dục: có thể làm điều mình muốn.
"Khoan đã." Cửu Hoang ngắt lời ông ta.
Nói đến gông xiềng thế tục, hắn đột nhiên nhớ tới lời sư phụ từng dạy, đời này không người nào có thể tùy tâm sở dục, tu luyện càng cao, càng bị trói buộc lợi hại.
"Phản phác quy chân" là lời nói vô căn cứ, bởi vì có một số việc tiểu hài tử làm, người dù "quy chân" cũng không tài nào làm được.
Cửu Hoang hỏi: "Ông dám trước mặt mọi người tụt quần đi tiểu sao?"
Tống Viễn Linh dường như không nghe rõ, sững sờ lắp bắp: "Ngươi... nói cái... cái gì?"
Cửu Hoang lắc đầu: "Ngay cả trước mặt mọi người tụt quần đi tiểu cũng không dám, ông còn không biết xấu hổ nói mình tùy tâm sở dục? Còn dám nói mình đã tránh thoát gông xiềng của thế tục?" .