Sau khi Vi Tam Tuyệt nói xong, đệ tử đang cầm xúc xắc ngẩn người một lúc rồi nói: "Được!"
Chúng đệ tử xem thi đấu lặng ngắt như tờ, nhưng tâm trí đều bàng hoàng chấn động, thì ra Vi sư tôn không phân biệt được màu sắc! Hèn chi!
"Lão già này thật không biết xấu hổ nhỉ?" Cư Bất Khuất cũng hơi kinh ngạc vuốt ria mép cười tủm tỉm, hiếm khi thấy được dáng vẻ nghiêm túc quyết chí chiến đấu này của hắn.
Lúc Vi Tam Tuyệt hướng dẫn đệ tử xoay chuyển khối xúc xắc, Khúc Duyệt bước vào cửa ải thứ năm.
"Đoán thử xem cửa ải cuối cùng này sẽ là quỷ gì?"
Một đường nhẹ nhàng đến được đây, Quân Thư không nhịn được mà đùa một câu. Bọn họ đã đi qua Diễm Quỷ, Ngạ Quỷ, Thực Khí Quỷ, mới vừa rồi là Dục Sắc Quỷ, ải thứ năm này chắc chắn cũng là quỷ.
"Còn phải nói!" Vân Kiếm Bình đã từng thấy quỷ nhưng chưa khi nào nhiều như hôm nay vậy.
Trục Đông Lưu thầm nghĩ phải chăng Vi sư tôn xem bọn họ như trẻ con mới đem quỷ ra dọa.
Khúc Duyệt không tham gia bàn luận, nàng cẩn thận quan sát cảnh tượng trước mặt.
Đó là một ngôi làng tắm mình trong ánh hoàng hôn rực rỡ, bờ ruộng chạy ngang dọc, khói bếp lượn lờ, phụ nữ bận rộn trong bếp. Sau hàng rào tre của những căn nhà nhỏ bày không ít chậu gỗ, bên trong là ngũ cốc đã được phơi phóng cả một ngày dài. Người già tụ tập dưới gốc cây to trong làng trò chuyện, vài đứa trẻ đang chơi trốn tìm cách đó không xa. Một người đàn ông vác cuốc từ đồng ruộng về nhà, cất tiếng hỏi "Vợ ơi, cơm đã chín chưa?", khi đặt cuốc xuống, có đứa bé chạy qua gọi "Cha ơi!". Hắn vui vẻ mỉm cười bế đứa trẻ lên bước vào nhà.
Khúc Duyệt đứng nhìn không nhận thấy có điều gì khác thường, chung quanh cũng không có vật ngũ hành thích hợp để yêu quỷ chiếm giữ, người xuất hiện trong khung cảnh không giống như bị quỷ ám. Nếu con quỷ này không phải loại hiếm gặp thì chính là có đạo hạnh cao.
Độ khó của màn cuối này đã tăng lên đáng kể, có vẻ như Vi Tam Tuyệt chú tâm đến nó một chút, thể hiện sự tôn trọng với Khúc Duyệt.
"Đi thôi." Khúc Duyệt không nghĩ ngợi nhiều, bay trở lại tay của Vân Kiếm Bình.
"Đi như thế nào?" Quân Thư đã quen không chiến mà thắng, chờ đợi nghe hướng dẫn từ Khúc Duyệt.
"Trực tiếp đi vào, tùy cơ ứng biến!" Khúc Duyệt thật vẫn chưa nghĩ ra giải pháp gì, "Chú ý một chút, có thể phải động thủ." Dừng một chút lại nói tiếp, "Thời gian không còn nhiều."
Trận hình thử thách cho đội của Vi Tam Tuyệt là do Khúc Duyệt dùng cát thần thức kết thành. Khi bọn họ bước vào trong trận, nàng không thể nhận ra nhưng một khi khóa cửa bị dịch chuyển nàng liền cảm nhận được. Đó là vì Thần Tạo đang nhắc nhở nàng.
"Đi thôi!" Vân Kiếm Bình lên tiếng, một tay cầm đèn, một tay nắm chuôi kiếm, rất phấn khích vì cuối cùng có thể dùng kiếm.
Cả ba người bước nhanh vào trong cảnh tượng được Vi Tam Tuyệt dựng ra, "bụp" một tiếng, họ cảm nhận được rõ ràng mình vừa bước xuyên qua một rào cản vô hình.
Vừa vào trong cảnh tượng không bao lâu, Vân Kiếm Bình bị một đứa trẻ đang chơi đùa đụng phải. Đứa trẻ ngã trên mặt đất và lăn ra gào khóc. Vân Kiếm Bình liền đưa đèn trong tay cho Quân Thư để đỡ đứa bé dậy, nhưng lúc đó một người phụ nữ trẻ vội vàng lao đến giật lấy đứa trẻ: "Các người là ai?"
Người phụ nữ rất xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt cảnh giác đảo qua nhìn bọn họ một lượt, cũng không đợi họ trả lời, ôm đứa bé vội vàng quay về nhà.
"Người phụ nữ này có gì đó không ổn." Quân Thư nói nhỏ, "Có nhìn thấy vẻ mặt của đứa trẻ kia không, dường như nó rất hoảng sợ khi được mẹ ẵm lên, vì sao lại kinh hãi đến thế?"
"Có thể là quỷ ăn thịt trẻ con hay là cái gì..." Trục Đông Lưu không nhớ nổi tên, "Thứ bị bắt mất con nên sinh ra oán niệm trở thành nữ quỷ ấy?"
"Cứ đâm một kiếm thôi, cần biết loại quỷ gì làm chi!" Vân Kiếm Bình lại muốn rút kiếm.
Quân Thư ngăn lại: "Lỡ như nàng ấy không phải quỷ thì sao?"
Vân Kiếm Bình buồn bực, cả đám cứ như mẹ chồng: "Dù gì cũng chỉ là chút cát thần thức, giết thì có sao?"
"Vân sư muội, không nên thù địch như vậy." Quân Thư lắc đầu.
Thế nhưng Khúc Duyệt lại nói: "Đó là một cách hay."
Vân Kiếm Bình hiếm khi được đồng tình, ánh mắt sáng lên: "Vậy ta đi liền."
Khúc Duyệt lại nói tiếp: "Nếu tìm ra con quỷ, chúng ta thành công vượt qua ải, đó thực là cách tốt. Nhưng ngươi có nghĩ đến không, giả như ở cửa ải này Vi sư tôn chỉ cho chúng ta duy nhất một cơ hội để xuất kiếm, nếu kiếm này đánh không đúng chúng ta bị thu thì làm sao đây?"
Quân Thư không thể tin được: "Vi sư tôn không sắp đặt như vậy chứ?"
"Vi sư tôn không cố tình sắp đặt như thế, đây là do con quỷ có đạo hạnh cao thâm, rất không bình thường, có lẽ ngay cả Vi sư tôn cũng suýt bị thua." Khúc Duyệt phán đoán những cảnh tượng họ gặp phải đều là những gì Vi Tam Tuyệt từng trải qua, cảnh này được Vi Tam Tuyệt đặt ở cửa cuối cùng, chắc hẳn vì đã làm hắn ấn tượng sâu sắc.
"Bất cẩn xuất kiếm đồng nghĩa đưa lưng cho con quỷ chân chính, chúng ta sẽ bị nó đánh lén, rồi bị tống ra khỏi Thần Tạo và thất bại thảm hại." Khúc Duyệt lại nói tiếp, "Nếu xảy ra trong hiện thực, đó chính là mất mạng, Vân đại tiểu thư ạ!"
Đôi mày xinh đẹp của Vân Kiếm Bình nhíu chặt, nàng cảm thấy những gì Khúc Duyệt nói đều có lý nên không phản bác.
Lúc này, trong ý thức của Khúc Duyệt vang lên tiếng "đô đô", chính là Thần Tạo đang cảnh báo rằng Vi Tam Tuyệt sắp mở được khóa. Khúc Duyệt không thèm để ý.
Ba người tiếp tục đi sâu vào làng, dân làng nhìn họ với ánh mắt tò mò. Cả ba cũng đưa mắt đánh giá con người và hoàn cảnh xung quanh, sau khi được Khúc Duyệt nhắc nhở, họ đều xem cảnh trước mắt là hiện thực và muốn tìm xem con quỷ đang giấu mình ở đâu.
Sự khác thường của ba người khiến cư dân trong làng bất an, những người phụ nữ lần lượt bế con quay vào nhà, đóng chặt cửa và cửa sổ, đàn ông khỏe mạnh thì xách cuốc lên, đứng sau cửa sổ, thông qua khe hở chằm chằm ngó chừng bọn họ.
Vân Kiếm Bình cũng bỗng nhiên cảm thấy rờn rợn, nổi cả da gà, không tự chủ mà xích đến gần Quân Thư và Trục Đông Lưu.
Bên cạnh gốc cây đại thụ trong làng lúc này chỉ còn một bà lão đang nằm ngủ trên ghế mây và một cô bé ngồi xổm dưới chân bà nghịch đá. Dường như họ không còn người thân nào khác, sống nương tựa lẫn nhau.
Khi cả ba đến gần, bà lão đột nhiên mở to mắt. Vân Kiếm Bình nhìn thấy hốc mắt bà lão đen kịt trống không liền bị dọa rút phắt kiếm ra.
Nhưng Khúc Duyệt lại hét lên: "Giết con bé bên chân bà lão!"
Thanh kiếm của Vân Kiếm Bình đã ra khỏi vỏ và trên đà lao đến tấn công bà lão nên không kịp chuyển hướng.
Bà lão không hề kháng cự, Vân Kiếm Bình lướt đến gần mới phát hiện bà ta chỉ là người bình thường với đôi mắt đã bị khoét mất.
Trong một thoáng chớp mắt đó, đứa bé đang ngồi chơi bên chân ghế mây nhoẻn miệng cười hả hê, cầm viên đá đang chơi ném thẳng về phía Quân Thư và Trục Đông Lưu, tay còn lại hóa thành móng vuốt chụp đến trái tim của Vân Kiếm Bình.
Rất may vì trước đó Khúc Duyệt đã nhắc nhở nên Quân Thư phản ứng cực nhanh, bấm tay niệm chú thúc Tam Bách Kiếm sau lưng bay ra, ba trăm thanh kiếm như mưa bắn ra nhắm đánh vào con quỷ.
Trục Đông Lưu cũng rút kiếm quét ngang, kiếm khí tạo ra một vòng cung lửa trước mặt chắn hòn đá đang bay tới. Hắn đã nhận ra, nếu hòn đá ấy rớt xuống chân, lập tức kết thành một pháp trận vây khốn họ bên trong.
Lúc này, Quân Thư điều khiển ba trăm thanh kiếm kết thành kiếm trận, kiếm nối kiếm treo lơ lửng, kiếm khí mạnh mẽ được khuấy động lên tạo thành gió xoáy ngăn cản con quỷ.
Con quỷ không ngừng kháng cự, Quân Thư cố hết sức áp chế, quát lên: "Lên!"
Trục Đông Lưu phi thân tới, Vân Kiếm Bình cũng đáp ứng nhào đến tấn công.
Bản thân con quỷ không khó đối phó, chỉ là nếu không biết hình dạng, tung tích của nó và không cẩn thận sẽ dễ dàng lọt vào ổ mai phục. Một khi đã vây khốn được nó thì diệt trừ vô cùng đơn giản, xẹt một đường kiếm, ác quỷ liền đi đời.
Cảnh tượng trước mắt sụp đổ, cửa ải thứ năm đã phá!
"Tiên sinh, đây là quỷ gì?" Quân Thư thu kiếm vào hộp, quay đầu dò hỏi.
"Pha Ki* Tiểu Quỷ." Khúc Duyệt ra hiệu cho bọn họ đi về phía trước, bây giờ chỉ còn phải mở khóa cửa ra nữa thôi, "Tiểu ở đây không có nghĩa là nó không mạnh, mà đích thực nó là quỷ trẻ con, vì chết non ngoài ý muốn, sau khi chết nếu bị để vào trong ki ném vào nơi hoang vu âm khí nặng nề, dưới cơ duyên xảo hợp, nó sẽ bám vào cái ki và trở thành Pha Ki Quỷ."
Pha ki hay bá ki (簸箕): ki đan bằng tre, nhà nông ngày xưa thường dùng để sàng bỏ vỏ, trấu; còn dùng để đựng đất, cỏ, rau...
Con Pha Ki Quỷ này đã thành lệ quỷ trung cấp, oán khí rất nặng, chắc chắn không phải chết yểu tự nhiên, có lẽ nguyên nhân chết của nó có liên quan đến bà lão bị khoét mắt.
Bởi vì chỉ là cát thần thức nên thủ đoạn của nó cũng không quá mạnh, nếu là trong thực tế, ba người bọn Quân Thư không thể nào đánh lại.
Có thể làm cho Vi Tam Tuyệt ấn tượng sâu sắc, nghĩ cũng không đơn giản.
"Pha Ki Quỷ..." Trục Đông Lưu âm thầm ghi nhớ.
"Làm sao ngươi phân biệt được?" Vân Kiếm Bình vẫn còn hơi hoảng hốt.
"Thôn làng vừa rồi rất chỉnh chu nhưng trong mỗi nhà đều không có cái ki nào, lại dùng chậu gỗ rửa mặt để phơi ngũ cốc, rất khác thường." Khúc Duyệt nhờ đọc
do cha nàng viết ra mà biết được chứ chưa từng gặp trên thực tế nên lúc đầu không thể nhận ra ngay, nàng nói: "Pha Ki Tiểu Quỷ tuy bám vào cái ki nhưng lại rất căm ghét đồ vật mà nó táng thân này cho nên thường hóa phép biến cái ki thành chậu gỗ..."
--- ---
"Khúc tiên sinh thật lợi hại."
Nhận thức của chúng đệ tử theo dõi trận đấu trên quảng trường lại một lần nữa được làm mới. Khi Khúc Duyệt bước vào cửa ải thứ năm, vì nàng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào nên chúng đệ tử cũng chú ý tìm kiếm theo, họ đều đã nhìn thấy mấy chậu gỗ phơi ngũ cốc.
Nhà nông phơi ngũ cốc thường dùng sàng và ki, chẳng có ai dùng chậu gỗ cả, tuy nhiên tình cảnh bắt quỷ vừa rồi, chẳng có mấy người để ý đến chi tiết nhỏ này.
Thiên thượng thành.
Cư Bất Khuất vuốt ria mép từ đại sảnh đi ra, bước đến phía sau đám trưởng lão, hắng giọng một cách giả tạo. Các trưởng lão quay đầu liếc hắn một cái.
Cư Bất Khuất vô cùng đắc ý, thầm nghĩ: Còn chưa chịu tới khen lão tử có con mắt tinh đời hả? Mau khen đi chứ! Các người một đám già cứng đầu, lúc lão tử kiên trì muốn giữ lại Khúc nha đầu, các người nhảy dựng lên cả mười trượng, giờ sao không nhảy đi!
Những trưởng lão trước đây phản đối Khúc Duyệt ở lại giờ phút này có chút mất mặt, đặc biệt là người phản đối vang dội nhất, Đậu trưởng lão.
Ông ta xấu hổ, cười cười nói: "Bọn ta tán thành hay phản đối cũng đâu quan trọng, ngươi đi lý luận với Vi Tam Tuyệt ấy!"
Lời này nói ra khiến mặt Cư Bất Khuất tối sầm, quả thật không dễ làm.
Qua cuộc thi này, Khúc Duyệt đã chứng tỏ thực lực của nàng, từ trưởng lão đến các đệ tử, vẻ mặt của họ đều cho thấy họ đã không còn chê cười việc nàng đến học viện dạy học nữa.
Tuy nhiên, Khúc Duyệt thua. Nàng đã chậm một bước so với Vi Tam Tuyệt.
Lúc nàng vừa đến trước cửa ra, Vi Tam Tuyệt đã gần vặn xong xúc xắc sáu màu.
"Cạch!"
Tiểu đệ tử kiếm tu vặn một cái, khối xúc xắc sáu màu hoàn thành.
"Bùm!"
Xúc xắc đột nhiên nổ mạnh, tung ra một luồng khói đen, khói ngưng kết thành một cái mặt quỷ to lớn đáng sợ. Tiểu đệ tử kiếm tu hoảng sợ quá liền rút kiếm. Làm cái quỷ gì thế, khóa trên cửa ra còn cài đặt ám khí ư, đây là phạm quy!
Tuy nhiên cái mặt quỷ đó lại chỉ cười hắc hắc, nghịch ngợm chớp chớp mắt như giễu cợt Vi Tam Tuyệt, rồi sau đó tan thành mây khói.
Cánh cửa mở ra, ba gã đệ tử bị Thần Tạo tống ra ngoài, thần thức của Vi Tam Tuyệt cũng trở về thân thể. Hắn mở mắt, một tích tắc ngay sau đó, Khúc Duyệt ở phía đối diện cũng mở mắt ra. Tay của hai người vẫn còn nắm mộc trục hai bên của Thần Tạo.
Chỉ chậm một bước, thật sự quá đáng tiếc, chấp sự Chu Thành cảm khái nói: "Khúc tiên sinh, cô thua rồi, theo ước định cô phải rời khỏi học viện."
Khúc Duyệt vẫn im lặng nhìn Vi Tam Tuyệt, chớp chớp mắt, vẻ mặt giống hệt gương mặt quỷ xuất hiện sau khi khối xúc xắc sáu màu nổ mạnh.
Vi Tam Tuyệt với gương mặt trẻ trung mà lạnh nhạt đến không có biểu cảm thả lỏng tay nói: "Cô Nhận!"
Hạ Cô Nhận vội tiến lên đáp: "Sư phụ!"
Vi Tam Tuyệt ra lệnh: "Trở về thu dọn, lập tức chuyển đến đảo của Khúc tiên sinh, từ giờ đến khi Thí Luyện Cửu Quốc kết thúc, ngươi là học sinh của nàng."
Hạ Cô Nhận ngẩn ra, ôm quyền ngẩng đầu một lúc lâu vẫn không thốt được lời nào.
- -- ---
Vào lúc này, ở cửa lớn của học viện có mấy đệ tử bước ra ngoài.
Một người trong đó lẻn đến một khách điếm trong nội thành, được hộ vệ dẫn đến nhã gian, hắn nói với nam tử đang đứng sau mành tựa cửa sổ ngắm cảnh:
"Quốc sư đại nhân, kết quả của trận đấu đã có!"