Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 26






Trong quá khứ, Ngu Chiếu Hàn cũng không phải là người có tâm lý tốt, tuy rằng đã luyện hai năm nhưng vẫn có lúc phá vỡ, giống như bây giờ.

Cái gọi là anh hùng bản mệnh, chính là thích nhất, sở trưởng nhất lại chơi giỏi nhất. Lần đầu tiên anh chơi (Địa điểm mục tiêu) chính là chơi Thiên nga đen, anh nhanh chóng yêu thích cảm giác sảng khoái khi nữ sát thủ thanh lịch một súng bắn bể đầu. Nghe tiếng bể đầu leng keng, mỗi tế bào trong thân thể anh đều hưng phấn rít gào.

Thiên nga đen của anh nhiều năm qua vẫn luôn là số một trong nước, số một châu Á, số một Âu Mỹ, phía nhà phát hành còn đặc biệt thiết kế một cây súng bắn tỉa màu vàng trong game dành riêng cho anh —— người khác đều không có, chỉ có một mình Shine có.

Nhwung mà trong mùa giải này, có khả năng Shine sẽ không thể mang theo cây súng bắn tỉa màu vàng này lên sân thi đấu nữa.

Anh đã rất cố gắng luyện tập, nhưng mà anh quá gà, dù luyện thế nào cũng không có cách nào làm chủ được phiên bản này.

Anh thật sự rất buồn, tuy rằng có thể giả vờ đến mức không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà anh vẫn hy vọng có người có thể khen ngợi anh một chút. Thời gian này nhất định mẹ anh đã ngủ, trong căn cứ chỉ có thể tìm Thời Độ thôi. Anh muốn nghe Thời Độ khen mình, được khen, anh có thể tình lại càng nhanh hơn.

Thời Độ hơi run run, rất nhanh phản ứng lại: “Có thể nha, anh muốn em khen anh thế nào?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Em cứ tự do phát huy là được.”

Thời Độ hắng giọng một cái: “Anh rất… Rất…”

Ngu Chiếu Hàn yên tĩnh nhìn cậu.

Thời Độ sửng sốt. Cậu nghiêng mặt, tránh né ánh mắt mong đợi của Ngu Chiếu Hàn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.

Thật là thần kỳ. Trước kia trước mặt B-King đều là muốn nói gì thì nói đấy, rất ít kiêng kị. Hiện tại sau khi xác định B-King thật ra chỉ là tượng băng, lại có một ít lời không nói ra được, liền… Quá biệt nữu.

Nhưng mà Ngu Chiếu Hàn đang nhìn cậu, chờ cậu khen anh.

Thời Độ lại cảm thấy Ngu Chiếu Hàn không giống tượng băng. Tượng băng là mỹ nhân chỉ bề ngoài lạnh lùng, nội tâm hề hước. Nhưng mà bên trong Ngu Chiếu Hàn ngoại trừ hề hước, còn có thêm một lớp nhân, chính là loại nhân trong bánh ngọt, chọc một cái sẽ chảy ra ấy.

Cậu muốn nói cho đám “fan chó” (nhóm fans muốn trở thành chó của Ngu Chiếu Hàn) biết aanh ấy lén lút muốn đồng đội khen mình, có lẽ đám đấy sẽ sụp đổ chỉ trong vài ngày.

Nghĩ tới đây, Thời Độ đang không biết khen cá thế nào, đột phát linh cảm: “Không thì em đọc những lời nhắn của fans cho anh nhé?”

Thời Độ nhớ tới bán kết năm ngoái, trước khi thi đấu Xu rất căng thẳng, Ngu Chiếu Hàn liền đề nghị cậu ta xem bình luận ở trên weibo.

Ngu Chiếu Hàn gật gật đầu: “Cũng được.”

Thời Độ mở trang chủ weibo của Ngu Chiếu Hàn ra, tùy ý lựa chọn fan may mắn: “Muốn nói những lời d@m đãng với anh, nhưng em lại rút về, bởi vì thích mới làm càn, yêu chính là phải khác chế’, “Đoán xem trái tim của em ở bên nào? Bên trái? Sai rồi, chính là ở bên anh.’, còn có một người ID là 【 Cá nhỏ thổi bong bóng 】 khen anh…”

Mặt Ngu Chiếu Hàn nóng lên: “Của cá nhỏ thổi bong bóng thì không cần đọc.”

Thời Độ kỳ quái nói: “Tại sao?”

Ngu Chiếu Hàn cố gắng tự trấn định: “Không tại sao, tiếp đi.”

Thời Độ một nhún vai: “Được rồi. ID là ‘Thừa nhận đi, mày đố kị đến phát rồi’ nói: Thật là đẹp thật là đẹp, anh chính là định mệnh đã an bào cho em… lão…. lão đội trưởng.”

… Mẹ nó đây là cái quỷ gì.

Thời Độ nhanh chóng nhấp một hớp nước lạnh an ủi.

Ngu Chiếu Hàn không có phản ứng gì đặc biệt, hờ hững nói: “Không cần nói mấy loại lúng túng này. Anh biết dung mạo của anh rất dễ nhìn, không cần bọn họ khen.”

Thời Độ buồn cười nói: “À, anh còn biết sao.”

“Anh muốn được khen cái khá.”

“Ví dụ như?”

Ngu Chiếu Hàn có chút ngượng ngùng: “Khen súng của anh chuẩn, khen anh chỉ huy tốt, khen anh là đội trưởng tốt.”

Thời Độ để điện thoại di động xuống, nhìn mắt Ngu Chiếu Hàn, chân thành nóii: “Súng của anh rất chuẩn, chỉ huy tốt, anh là đội trưởng tốt.”

Ngu Chiếu Hàn lại hỏi: “Đối với em mà nói, anh có tốt hơn đội trưởng cũ là Bỉ Ngạn không?”

Thời Độ nhíu mày: “Anh đang buộc em nâng anh dẫm người khác sao?”

Ngu Chiếu Hàn chột dạ nói: “Dù sao Bỉ Ngạn sẽ không biết.”

“Đúng, ” Thời Độ không chút do dự, “Đối với em mà nói, anh còn tốt hơn Bỉ Ngạn. thời điểm anh hùng bản mệnh của Bỉ Ngạn bị chém, nếu không có anh Phong ngăn cản, anh ấy đã sớm bay đến Mỹ bắt cóc người rồi.”

Vậy thì đúng là mình ổn trọng hơn Bỉ Ngạn nhiều.

Ngu Chiếu Hàn hoàn toàn thỏa mãn.

Anh nhìn Thời Độ, cười nhẹ một cái: “Cảm ơn.”

Thời khắc này, Thời Độ đột nhiên get được nhan sắc của Ngu Chiếu Hàn. Cậu thật sự không phải nhan khống, cậu kết bạn chỉ dựa vào tính cách nhân phẩm, chưa bao giờ bởi vì người đó xinh đẹp mà đối xử khác biệt với họ. Cho nên khi toàn bộ nhân viên của R. H bị Ngu Chiếu Hàn che mắt, cậu có thể bình tĩnh duy trì tỉnh táo, sớm nhìn ra Ngu Chiếu Hàn căn bản không phải đội trưởng lạnh lùng.

Nhưng bây giờnhìn Ngu Chiếu Hàn đang ngồi dưới ánh đèn, nhìn cậu rồi cười, nói cảm ơn với cậu.

Chỉ vì vừa nãy mới khen anh ấy.

Thậm chí Thời Độ còn cảm thấy, dù cho tính cách của Ngu Chiếu Hàn có nát đến mức nào, chính mình cũng không ngại trở thành bạn tốt với anh.

Thảm, hình như cậu đã lưu lạc đến mức thành chó của Ngu Chiếu Hàn rồi.

Thời Độ theo thói quen nhìn xuống đồng hồ đeo tay cảu mình, phát hiện mình đã tắt mục hiện thị nhịp tim từ lâu.

“Anh có tâm tình ăn khuya rồi.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Em định làm gì cho anh ăn vậy?”

Giờ cũng đã quá muộn, không kịp làm cái gì quá phức tạp, Thời Độ vào nhà bếp nấu bốn gói mì, lại bỏ thêm năm quả trứng gà. Thời Độ lười rửa thêm hai cái bát, cầm nồi cùng nắp vào trong phòng huấn luyện, lại chỉ cầm thêm hai đôi đũa theo.

Ngu Chiếu Hàn nhìn nồi, nhìn em trai: “Thời Độ, bát của anh đâu?”

“Cần gì bát, trực tiếp ăn bằng nồi đi, em dùng nắp xoong ăn.” Thời Độ nói như là điểu hiển nhiên, “Không phải anh không có tính ở sạch sao?”

Ngu Chiếu Hàn do dự nói: “Mà như vậy không tao nhã.”

“Nếu như có người xuống tầng nhìn thấy anh cầm bát ăn mì còn không tao nhã hơn, chỉ có một nồi thì anh có thể ngụy biện thành một mình em ăn thôi.”

Cứ như vậy, Ngu Chiếu Hàn đã bị em trai thuyết phục. Hai người ngồi đối diện cắm đầu cùng ăn một nồi mì, đến hơn hai giờ mới mang theo một thân đầy mùi mì quay về phòng mình.

Đội trưởng Ngu ăn uống no đủ đầy máu sống lại, gửi tin nhắn cho mẹ mình.

【Shine: Hình như con đã tìm được một đồng đội có thể nói chuyện ở căn cứ rồi 】

【Shine: Vui vẻ 】

Thời Độ nằm ở trên giường, cũng nhắn tin cho đội trưởng cũ của mình.

【Timeless: Vì an ủi đại mỹ nhân, đã tổn thương anh một trận, chớ để ý 】

【 Bỉ Ngạn:? 】

【Timeless: Lần sau về Bắc Kinh mới anh ăn một bữa tiệc lớn
chapter content

chapter content



Sau khi thua thi đấu huấn luyện với DSD, Ngu Chiếu Hàn bắt đầu khổ luyện bắn cung tên. Phần lớn anh hùng trong (Địa điểm mục tiêu) dùng súng, cũng có người dùng tên, phi tiêu, laser… Dù là dùng cái gì, đều chú trọng một chữu chuẩn, đây chính là cốt lõi của trò chơi bắn súng.

Sát thương của cung tên ít hơn súng một ít, nhưng khu vực được phán định là bể đầu thì lớn hơn, đồng dạng cũng có thể một mũi tên gi3t chết một nhân vật máu giấy. Cảm giác của hai loại nhân vật này nhất định có sự khác biệt: Sát thủ là thương tổn lập tức, người chơi nhắm bắn là có thể bắn trúng, còn cung tên thì sẽ cần thời gian cung tên bay trong không trung, cần người chơi phải tiến hành dự đoán trước.

Muốn luyện tốt cung thủ, điều đầu tiên Ngu Chiếu Hàn cần làm chính là phải xóa bỏ thói quen dùng sát thủ của mình.

Chủ nhật là ngày nghỉ của chiến đội, tới gần mùa giải mới, các tuyển thủ đều tự giác luyện thêm. Nhưng luyện tập cũng đều là vào buổi chiều cùng buổi tối, buổi sáng ở tron phòng huấn luyện hầu như không có người. Lục Hữu Sơn trở về từ biệt thự của đội học viên, đi ngang qua phòng huấn luyện, nhìn thấy Ngu Chiếu Hàn đang dùng cung tên đánh xếp hạng ở server Mỹ.

Lục Hữu Sơn đứng ở bên cạnh nhìn 1 trận, nói: “Tôi mới nhìn thấy Splendid cũng đang đánh ở server Mỹ ở phòng bên cạnh, hai người các cậu thử đánh đôi cùng nhau xem? Dù sao những người khác cũng chưa rời giường.”

Ngu Chiếu Hàn đồng ý. Lục Hữu Sơn nhắn tin nói với Splendid một tiếng, Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng nhận được lời mời tổ đội của Splendid.

【Splendid: Đội trưởng chào buổi sáng~ 】

【Shine: Chào】

【Splendid: Lát nữa tôi có thể dùng Virus được không, huấn luyện viên bảo tôi luyện 】

“Virus” là một anh hùng súng ngắn thuộc hệ khống chế, kỹ năng chủ yếu là xâm chiếm kẻ địch ở khoảng cách gần, khiến kẻ địch không thể sử dụng kỹ năng, chỉ có thể tiến hành công kích bình thường. Virus gây sát thương ở mức trung bình, chỉ có thể coi là công cụ hình người.

【Shine: Được】

Hai người bọn họ đánh ở top500 server Mỹ, chỉ cần không gặp phải tuyển thủ chuyên nghiệp, cung thủ của Ngu Chiếu Hàn gần như có thể tung hoành ngang dọc, Splendid nằm cũng có thể thắng. Sau khi thắng liên tiếp năm lần, cuối cùng bọn họ cũng gặp được một đội chuyên nghiệp.

Splendid nhìn thấy cung thủ của bên đối diện mang theo một cây cung màu vàng, kinh ngạc nói: “Cung vàng? Đây là Archer?”

Archer, bắn tỉa đang tham gia nghĩa vụ quân sự của DSD, dữ liệu cung thủ xếp hạng một trong toàn liên minh. Trong trận thi đấu huấn luyện không lâu trước đây, Ngu Chiếu Hàn đã bị thua dưới mũi tên của anh ta.

Ngu Chiếu Hàn lau mồ hôi trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Đánh cho tốt.”

Archer đang xếp hàng đánh đôi với vú em của DSD, sữa của vú em gần như bị anh ta độc quyền, anh ta có thể phát huy mà không cần kiêng kị gì cả. Mà phía Ngu Chiếu Hàn, dường như hai đồng đội khác là một cặp tình nhân, vú em chỉ chăm chú sữa xe tăng, Ngu Chiếu Hàn cùng Splendid chỉ có thể đi khắp nơi tìm túi máu.

Ngu Chiếu Hàn: “Cậu đi quấy rối vú em đối diện, đừng để cho cậu ta sữa người khác”

Splendid nhỏ giọng nói: “Năng lực phòng vệ của DSD rất mạnh, tôi chưa chắc đã có thể gọt được anh ta.”

Ngu Chiếu Hàn: “Cho nên tôi mới nói ‘Quấy rối.”

Splendid— sững sờ, lập tức nói: “Đội trưởng tôi hiểu được.”

Sự chú ý của vú em DSD bị Splendid phân tán, không có cách nào trợ giúp Archerđúng lúc, Ngu Chiếu Hàn cuối cùng cũng có cơ hội bắn nhau công bằng với Archer.

Hai người cùng dduwngss au tấm che, đồng thời bắn tên về phía đối phương. Cái cung tự phát ra ánh sáng vàng kia, tính là tượng trưng cho thân phận cung thủ đệ nhất toàn liên minh, và mũi tên bình thường không có gì đặc biệt của Ngu Chiếu Hàn va chạm trên không trung, gào thét hướng về phía anh ——

Thời Độ ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác di động bên gối đầu rung lên một chút. Cậu mò mẫn tìm điện thoại của mình, miễng cưỡng mở mắt.

【Shine: Đã tỉnh chưa? 】

【Timeless: Hiện tại tỉnh rồi. 】

【Shine: Đến phòng huấn luyện, nhanh 】

【Shine:! 】

Thời Độ nhìn thấy dấu chấm than của Ngu Chiếu Hàn, còn tưởng rằng có chuyện gì lớn đã xảy ra, đột nhiên ngồi thẳng dậy. Cậu qua loa đánh răng súc miệng, khoác đồng phục lên rồi đi xuống dưới tầng.

Thời điểm sắp đến phòng huấn luyện, Thời Độ gặp được Splendid đang tiến vào từ phía cửa hông. Splendid nhìn thấy cậu, rõ ràng mà ngẩn ra.

Tuyển thủ đội học viên rất ít khi tới bên này. Thời Độ còn tưởng là do Lục Hữu Sơn gọi Splendid tới, thuận miệng hỏi một câu: “Tìm huấn luyện viên?”

Splendid không hé răng. Cậuđến là muốn tìm Shine, muốn nói chuyện về Shine về trận đấu xếp hạng. Chỉ là trước đó cậu không nói trước với Shine, xem như không mời mà đến.

Thời Độ khá lịch sự: “Huấn luyện viên chắc đang ở tầng hai.”

Splendid đứng không nhúc nhích.

Thời Độ có thể cảm giác được Splendid có chút địch ý với mình. Cậu nở nụ cười, nói: “Nhường một chút, đội trưởng tìm tôi.”

Thời Độ còn chưa hoàn toàn bước vào, Ngu Chiếu Hàn đã nghe được âm thanh của cậu: “Sao thế, mới sáng sớm có chuyện gì mà khiến cho Cá Cá phát ra cả dấu chấm than.”

“Cá cá vốn yêu thích phát dấu chấm than, vừa nãy là cố ý bổ sung thêm đó.” Ngu Chiếu Hàn nhanh chóng kéo cái ghế bên cạnh lại gần mình, “Thời Độ, em tới đây.”

Thời Độ ngồi xuống bên người Ngu Chiếu Hàn, nhìn anh mở 【 Top5 của hôm nay 】ở trong game ra. 【 Top5 của hôm nay 】 sẽ tự động lưu năm biểu hiện sáng lóa nhất trong vòng 24h, 【 Top5 của hôm nay 】của Ngu Chiếu Hàn đều là của cung thủ của anh ấy. Anh mở từng thao tác ra cho Thời Độ xem, hỏi “Em có nhìn thấy điểm sáng nào không?”

Thời Độ cố ý nói: “Không.”

“Cái cung của Archer sáng như vậy mà em không nhìn thấy?”

“Bây giờ nhìn thấy —— cho nên?”

“Hôm nay anh gặp được Archer ở server Mỹ, đánh bại được anh ta, anh ta còn mang theo cả vú em của DSD đó.” Ngu Chiếu Hàn nói xong, ngửa đầu nhìn Thời Độ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Thời Độ hiểu ra: “Giỏi như vậy sao. Nhưng mà, anh vội vàng gọi em đến là vì muốn cho em xem cái này sao?”

Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Dù sao chuyện như vậy cũng không thể nói cho mẹ anh, mẹ anh không hiểu những cái này”

Thời Độ nói đùa: “Hóa ra là do không thể tìm được mama nên mới tìm đến em. Vậy em tính là cái gì, là lốp xe dự phòng cho mẹ anh sao?”

Trên lý thuyết mà nói, hình như là.

Ngu Chiếu Hàn mím mím môi, nói: “Anh chỉ muốn tìm em chia sẻ một chút, nếu như em cảm thấy phiền, sau này sẽ không tìm em nữa.”

Thời Độ cuống lên: “Mịa, sao anh lại vấy bẩn em như vậy chứ, em nói phiền lúc nào hả? Em van cầu anh làm phiền em hơn nữa đi, mỗi ngày không phiền ba, năm lần, em mẹ nó cả người khó chịu không nhịn được.”

Ngu Chiếu Hàn nghi hoặc hỏi: “Em không phiền anh, tại sao nói th ô tục?”

Thời Độ sững sờ, tự giận mình nói: “Bởi vì em không tố chất.”

Ngu Chiếu Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Em không cần tự ti, anh cảm thấy em đã tốt rồi, chỉ là có chút không có tố chất mà thôi.”

Cùng sống với Thời Độ hai tháng, anh có thể cảm thấy được Thời Độ không phải là người không có tố chất. Thời Độ đều rất lễ phép với người lớn tuổi như dì nấu cơm cùng bác tài xế, đối xử với người khác ─ hình như cũng khách khí.

Thời Độ mỉm cười: “Em cảm ơn anh nha.”

“Không cần cám ơn.” Ngu Chiếu Hàn vui vẻ mà nói, “Đánh đôi không?”

“Có thể, nhưng mà chờ em ăn cơm xong đã.”

Cũng không lâu sau, Tề Hiến cùng Phô Mai cũng vừa tỉnh ngủ bước vào phòng huấn luyện. Thời Độ ăn bánh bao gấp đôi nhân thịt, nói chuyện phiếm với bọn họ: “Lúc em xuống dưới vừa đúng lúc thấy đội trưởng gặp Archer ở server Mỹ, anh ấy đã một mình giết Archer năm lần.”

Tề Hiến cùng Phô Mai không chút keo kiệt mà khen ngợi.

Phô Mai kinh ngạc thốt lên: “Đờ mờ đờ mờ đờ mờ, đội trưởng trâu bò!”

Tề Hiến mặt mày cong cong: “Có thể mong đợi mùa giải này đội trưởng có thể lấy được cây cung vàng truyền thuyết nha.”

Ngu Chiếu Hàn mặt không thay đổi nhìn chằm chằm màn hình: “Chỉ là một trận đấu xếp hạng mà thôi, không đến nỗi. Archer có lẽ là do không có cảm giác tốt.”

Thời Độ cúi đầu, nhịn dười đến nỗi hai vai run lên.

Mấy người ăn xong, bắt đầu huấn luyện thêm ngày hôm nay. Ngu Chiếu Hàn thừa dịp bọn họ không chú ý, lặng lẽ cởi tai nghe ra, xoa xoa lỗ tai của mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Đội trưởng nhỏ: Có biểu hiện sáng lóa đương nhiên phải tìm chồng yêu khoa khoang rồi(▼-▼)