Một tuần sau, weibo chính thức của R. H tuyên bố tin tức Splendid rời khỏi đội.
【 Câu lạc bộ thi đấu điện tử Thượng Hải-R.H: Sau quá trình thương lượng tốt đẹp của hai bên, chúng tôi quyết định tôn trọng ý muốn cá nhân của cậu @Splendid. Từ ngày hôm nay, Thượng Hải-R.H cùng Splendid kết thúc hợp đồng. Chúc cậu tương lai tươi sáng, bình an, mạnh khỏe. 】
Gần như ngay trong thời khắc đó, Splendid cũng đăng một bài weibo:
【Splendid: Chấm dứt hợp đồng là quyết định cá nhân cảu tôi, không có liên quan đến bất kỳ người nào. Mấy tháng ở R. H, tôi đã trải qua một hành trình khó quên, cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Cảm ơn câu lạc bộ, cảm ơn đội trưởng, cảm ơn tất cả mọi người. 】
Splendid ôm tất cả mọi chuyện lên người mình, nhưng có không ít fan não tàn của cậu ta đều cảm thấy chuyện lần này nếu như chỉ là chia tay bình thường thì vì thể diện sẽ không có ai nói xin lỗi. Ông chủ đứng sau lưng R. H có tài lực mạnh mẽ, dù cho Splendid có bị phân biệt đối xử, bị đồng đội cô lập thì cũng không dám nói ra bên ngoài.
【 “Khó quên”, “Trưởng thành”? Cục cưng, rốt cuộc con đã trải qua những gì ở R. H chứ, đau lòng QAQ】
【 Lần trước có người nhìn thấy cả đội của R. H đến Công viên Universal Studios, chỉ thiếu mỗi Splendid, còn không rõ sao 】
【 Vì sao lại muốn cảm ơn riêng Shine??? 】
【 ừ ừ ừ, chủ nhân nhà mi đáng thương nhất,@Shine,@Timeless,@Cheese,@Clown mau tới dập đầu cho người ta】
Splendid nhanh chóng trả lời lại:
【 Khó quên là bởi vì mỗi người đều thực tốt, trưởng thành là vì hiểu biết về nghề nghiệp này đã có sự thay đổi 】
【 Cái kia, ngày đó là tôi có việc đột xuất 】
【 Bởi vì tôi là fan của Shine, tôi rất thích cậu ta 】
【 Đừng đừng đừng, không thì tôi dập đầu trước cậu, cậu im miệng được không? 】
Splendid đều đã nói như vậy mà những người xem náo nhiệt vẫn không ngại lớn chuyện, gây chuyện hai đầu, bình luận ở dưới weibo chính thức của R. H.
【 Mấy người đã huấn luyện được một con chó tốt nha 】
“Đừng để ý đừng để ý,” lão Đàm báo cho mọi người, “Nếu phản bác lại sẽ bị bôi đen.”
Phô Mai cầm di động: “Em mặc kệ mà, nói xong lịa còn bị trừ tiền. Dù sao Cá nhỏ phun bong bóng nhất định sẽ mắng lại giúp chúng ta.”
Tề Hiến lướt Weibo, anh nhanh chóng thấy được bình luận trả lời của Cá nhỏ thổi bong bóng: 【 Mi đáng rắm thật thối 】
Tề Hiến nhịn không like cho Cá nhỏ thổi bong bóng một cái, lướt xuống phía dưới thì nhìn thấy Thời Độ trả lời lại bình luận này.
“Chậm.”
Lão Đàm:?
Tề Hiến từ từ nói: “Em trai không tốt chất nào đó đã mắng lại rồi.”
Lão Đàm:???
Lão Đàm nhanh chóng đoạt lấy di động của Tề Hiến.
【Timeless: Hiểu rõ kỹ thuật huấn luyện chó của R.H như vậy, mi đã từng được huấn luyện chưa? Thảo nào sủa to như thế 】
Lão Đàm hít thở không thông: “Timeless!”
“Bình tĩnh,” Thời Độ lười nhác nói, “Em sẽ nộp tiền phạt.”
Liên minh cùng câu lạc bộ đều có quy định, trong thời gian làm nghề không được đăng bất kỳ bình luận không có tố chất nào ở trên các nền tảng xã hội.
“Cậu xóa weibo trước đã!:
“Có thể, ba ngày sau anh nhớ nhắc em.”
“Một ngày phạt thêm 1000*!”
(1000 NDT = 3.334.000 VNĐ)
Tiểu thiếu gia rất là kiêu ngạo: “Vậy thì cho em đăng ký một tuần.”
Máu của lão Đàm nhanh chóng phọt lên não. Anh bóp huyệt nhân trung của mình, nói: “Shine, anh không quản được cậu ta, cậu tới.”
Ngu Chiếu Hàn như ý mở miệng: “Timeless.”
Thời Độ tỏ vẻ thuần lương vô tội: “Đội trưởng?”
“Lần sau vào tài khoản phụ mắng.”
Lão Đàm: “……”
Thời Độ cười nói: “Vậy thật khó chịu, em muốn cho nó biết là em đang mắng nó.”
Ngu Chiếu Hàn vừa nói như vậy khiến cho Thời Độ thoáng nghĩ tới cái gì. Chờ Ngu Chiếu Hàn bị Lục Hữu Sơn gọi đi xem huấn luyện của đội học viên, cậu hỏi Phô Mai: “Fan lâu năm kia của các anh tên là Cá nhỏ gì?”
“Phun bong bóng.” Phô Mai nói, “Cậu ta kêu Cá nhỏ phun bong bóng.”
Thời Độ như suy tư gì: “Hóa ra cá nhỏ còn sẽ phun bong bóng sao.”
Chủ nhật là thời gian nghỉ ngơi, Thời Độ báo Phô Mai một tiếng rồi mang Tiểu Quỳ về phòng cho Ngu Chiếu Hàn vuốt lông. Ngu Chiếu Hàn lên mạng mua cho Tiểu Quỳ một cái mũ quả cam, đang giúp nó đội lên đầu.
Trên cái mũ quả cam có hai cá lỗ, vừa hay có thể xỏ qua hai cái tai của Tiểu Quỳ. Thời Độ nhìn Ngu Chiếu Hàn tay chân vụng về mà đội mũ cho con thỏ, nói: “Em bắt đầu tò mò lịch sử mua sắm của anh rồi.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Cái này thực riêng tư, dù là Thời Độ cũng không thể xem.”
“Vậy mẹ anh có thể xem sao?”
Vì sao lại nhắc đến mẹ anh?
Ngu Chiếu Hàn nói: “Không thể.”
Thời Độ vừa lòng nói: “Thực tốt.”
Tiểu Quỳ đội mũ lên dễ thương đến mức có thể nháy mắt hút cạn thanh máu của người khác. Ngu Chiếu Hàn đang vuốt lông thỏ, Thời Độ cũng không nhịn được lấy di động ra chụp ảnh, còn đăng lên weibo.
Thời Độ đột nhiên hỏi: “Cá Cá, có phải anh cũng có tài khoản phụ hay không?”
Động tác vuốt thỏ của Ngu Chiếu Hàn hơi ngừng lại: “Anh không có.”
Đây cũng là chuyện thực riêng tư, không thể nói cho Thời Độ. Dù là anh thì cũng muốn có một nơi không ai quen biết để có thể làm gì thì làm. Có một số việc anh không thể nói cho Thời Độ, lại có thể nói cho người lạ. Ví dụ như những lúc Thời Độ cố ý chơi xấy, anh không thể nói bậy ngay trước mặt Thời Độ được.
Thời Độ chậm rì rì mà “A” một tiếng. Lúc này, di động của hai người cùng rung lên, là tin nhắn của ngân hàng: Nhận được 500000* tệ.
(500000 NDT = 1,719,046,218 VND)
Ngu Chiếu Hàn kỳ quái nói: “Hôm nay không phải là ngày trả lương mà”
Không chỉ có hai người bọn họ nhận được khoản tiền này, trong nhóm chat của chiến đội cũng hiện dấu chấm hỏi cùng chấm thân. Lão Đàm giải thích rằng đây là trích phần trăm của bán đồ quanh thân. Lúc bọn họ đánh TCO ở trên sân nhà ông chủ nhỏ đã nói, nếu như có thể thắng thi đấu sẽ trích một phần doanh thu làm tiền thưởng cho bọn họ.
【Cheese: Cảm ơn thiên nhiên tặng…… Không đúng, cảm ơn ông chủ nhỏ đã tặng. Bây giờ em đi đặt mô hình chính hãng mới của vợ em đây ~】
【 lão Đàm: Không được đem vợ cậu mang về căn cứ, không có chỗ cho cậu để đâu】
【Clown: Vừa vặn, cửa hàng bán hoa của em còn thiếu một số tiền để trang trí 】
【Jiang: Phòng tập thể thao có thể thêm một máy chèo thuyền sao? Tôi bỏ tiền 】
Ngu Chiếu Hàn cẩn thận đếm đếm, một câu của Tiểu Giang có mười sáu chữ. Nếu là anh, nhất định anh chỉ nói: Thêm máy chèo thuyền, tôi chi.”, cái này lạnh lùng hơn Tiểu Giang nhiều.
Số tiền nhận được ngoài ý muốn bình thường đều sẽ tiêu vào những chuyện mình thích. Phô Mai là sưu tầm mô hình, Tiểu Giang đam mê tập thể hình, Tề Hiến thích hoa hoa cỏ cỏ, còn đầu tư hẳn một cửa hàng bán hoa. So với bọn họ, yêu thích của Thời Độ đơn giản hơn nhiều.
“Cá Cá, chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi.” Thời Độ nói, “Mấy hôm trước em nhìn thấy một video giới thiệu một cửa hàng, trong đó có rất nhiều món ăn chính thống của Đài.”
Ngu Chiếu Hàn tỏ vẻ hờ hững: “Em lại muốn anh làm tài xế cho em hả”
“Em sẽ ôm anh lên ghế lái xe.”
Ngu Chiếu Hàn: “…… Vậy em phải đội mũ giống như Tiểu Quỳ mới được.”
Anh không muốn bởi vì mái tóc xám khói của Thời Độ mà bị fans nhận ra đâu.
Thời Độ cười nói: “Đội đội đội.”
Cửa hàng mà Thời Độ tìm không phải là một nơi sang trọng, một người chỉ cần một, hai trăm là có thể lấp đầy bụng. Hai người gọi món cơm thập cẩm đặc sản của người Đài, một cái mẹt to phủ lá chuối, ở giữa có cơm nếp vàng thơm, xung quanh là cá nướng, gà xé, sườn xào dứa cùng các món ăn kèm khác.
Đây là lần đầu tiên Ngu Chiếu Hàn dùng tay bốc cơm, có cảm giác sảng khoái buông thả bản thân mình, ăn đến không thể dừng lại. Thời Độ sợ anh ăn nhiều quá không thể tiêu hóa được liền nói: “Nếu còn ăn tiếp thì tí nữa em sợ không ôm anh nổi đâu.”
Ngu Chiếu Hàn nhìn cậu: “Em thật vô dụng.”
Thời Độ: “……”
“Nếu là Tiểu Giang, nhất định có thể bế anh bằng một tay.”
Thời Độ tức đến cười: “Không cho em luyện thành cơ bắp chính là anh, chê em không bằng Tiểu Giang cũng là anh—— anh có cặn bã không hả Ngu Chiếu Hàn.”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ lại hành vi của mình một chút, thành khẩn nói: “Hình như là có chút cặn bã, thực xin lỗi.”
Cơn tức giận của Thời Độ vừa mới bùng lên đã nhanh chóng xẹp xuống.
Cơm nước xong, Thời Độ gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền. Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh muốn mời khách.”
Thời Độ không để ý tới anh, nói với nhân viên phục vụ: “Alipay, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Để tôi quét cho ngài.”
“Tích” mà một tiếng, trả tiền thất bại.
Nhân viêni phục vụ tiếp tục mỉm cười: “Xin lỗi, hình như số dư của ngài không đủ.”
Thời Độ: “…… Hả?”
Ngu Chiếu Hàn đồng tình mà nhìn Thời Độ. Qua đợt này, cảm giác áp bức của Hoàng quý phi trong lòng anh đã giảm xuống, gần như ngang bằng Chi quý phi rồi.
Nhưng mà bản thân Hoàng quý phi lại không cảm thây mất mặt chút nào, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “A, vậy đổi WeChat đi.”
Lại “Tích” một tiếng, trả tiền thành công. Thời Độ nhìn giao diện trả tiền của mình, rơi vào im lặng.
Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chắc là ba em đã khóa thẻ rồi, chỉ còn tài khoản trả lương không quản được. Cười chết, thời đại nào rồi chứ, còn muốn chơi chiêu đánh vào kinh tế với em sao.” Thời Độ cười nhạo, “Em cũng không phải không kiếm được tiền, chẳng lẽ lại sợ ông ấy?”
Ngu Chiếu Hàn nghĩ nghĩ, nói: “Không thì em vẫn nên xóa bình luận cãi nhau với anti đi, một ngày một ngàn đấy.”
“Không cần, em không thiếu kia mấy ngàn kia.” Thời Độ mở ứng dụng của ngân hàng ra, “Cá Cá, em cho anh xem số tiền trong tài khoản của em.”
Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh không xem.” Dù cho không xem, anh cũng có thể đoán được đại kháii. Thời gian Thời Độ đánh chuyên nghiệp không dài, lại lừa nhận đại ngôn, tài sản cá nhân chắc là khoảng 1500 vạn đến 2000 vạn..
“Anh cần phải xem.” Thời Độ ngoài ý muốn kiên trì, “Lại đây.”
Ngu Chiếu Hàn không hiểu tại sao Thời Độ kiên trì: “Vì sao em nhất định lại phải để cho anh xem? Anh cũng không phải là vợ em.”
Thời Độ hơi hơi sửng sốt, lại lần nữa nhấn mạnh: “Tóm lại em không nghèo.”
“Nhưng bây giờ hẳn là em nghèo hơn anh.”
Thời Độ: “……”
Ngu Chiếu Hàn lấy ra phong thái của bậc đàn anh khuyên nhủ đàn em: “Không thì em mua nhà trước đi? Đến lúc đó nếu như em bị đuổi ra khỏi nhà, tài sản bị đóng băng cũng không đến mức không có nhà để về.”
Thời Độ do dự nói: “Em đứng tên rất nhiều căn hộ.”
“Nhưng những căn hộ đó là ba mẹ em cho em đúng không? Anh khuyên em nên dùng chính tiền của mình mua một căn.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Ở Thượng Hải anh có một căn nhà, là anh tự mình kiếm tiền mua được, có phải rất lợi hại hay không?”
Thời Độ nhướng mày: “Cũng không phải là không được.”
Thời điểm cậu là người mới ở IPL chỉ kiếm được mấy trăm vạn, nhưng R.H đã trả cho cậu một số tiền lớn, mua căn hộ cũng không phải là vấn đề lớn.
Ngu Chiếu Hàn thoáng ám chỉ: “Giá nhà ở Thượng Hải, em hiểu mà.”
“Em hiểu.” Thời Độ nói, “Nhưng em chỉ có hộ khẩu ở Bắc Kinh, có phải là không thể mua nhà ở Thượng Hải được không, chỉ có thể mua ở Bắc Kinh.”
Ngu Chiếu Hàn tiếp tục ám chỉ: “Đúng vậy. Thời Độ, anh 18 tuổi đã mua nhà, lợi hại không?”
Thời Độ làm bộ nghe không hiểu người nào đó đang muốn được khen ngợi: “Ta cũng đầy 18 tuổi, kỳ thật chỉ cần em độc lập kinh tế, bọn họ không quản được em. Đúng không?”
Ngu Chiếu Hàn điên cuồng ám chỉ: “Đúng. Nhà của anh 150m2, lợi hại không?”
“Vậy ngày mai em sẽ tìm người cố vấn một chút.”
Ngu Chiếu Hàn: “……”
Anh thật sự thực thích Thời Độ, nhưng hiện tại cũng thật sự muốn bóp ch3t Thời Độ.
Ngu Chiếu Hàn nhịn không được, lạnh như băng nói: “Anh muốn em khen ta, em không thấy được sao?”
Thời Độ cúi đầu cười, thời điểm ngẩng đầu lên nhìn anh không giống như trước, giống như vừa nghiêm túc lại như đang trêu chọc: “Anh rất lợi hại, cũng rất đáng yêu.”
Ngu Chiếu Hàn không muôn bóp ch3t Thời Độ nữa. Anh cong khóe môi, hướng về phía thanh niên cười nhẹ: “Thật sự đáng yêu sao?”
Trong điểm của con cá này hình như sai rồi, vừa rồi không phải muốn được khen lợi hại sao?
Thời Độ muốn cười, lại bị nụ cười của Ngu Chiếu Hàn làm cho hoảng hốt, không tự chủ được mà nhẹ giọng: “…… Hình như là thật sự.”
Nụ cười nhạt của Ngu Chiếu Hàn lại lớn hơn chút, chính là cái loại sắp lộ hàm răng: “Cảm ơn.”
Hai người một người dám nói một người dám nghe, Thời Độ đúng là tìm bạn hỏi thăm một chút chuyện mua nhà. Người bạn kia hỏi cậu có yêu cầu gì, cậu nói: “Muốn hơn 150m2, phòng bếp phải to, cần phải ở nội thành, tiện ích xung quanh hoàn thiện, tốt nhất là có bể bơi —— nhớ kỹ, nhất định phải hơn 150m2.”
Cậu bạn kia nghe xong thì bảo cậu chuẩn bị ít nhất 2000 vạn, ít nhất.
Thời Độ nhìn số dư thẻ ngân hàng của mình, rơi vào im lặng.
Tác giả có lời muốn nói: Cậu chính là vợ của cậu ta đấy cục cưng ~
Em trai: Cá nhỏ còn thổi bong bóng sao? Chỗ nào thổi?!!!