Thần Long Cửu Chuyển

Thần Long Cửu Chuyển - Chương 29: Oán giải ân tiêu còn chỉ một





Vừa nhìn thấy Cừu Thạch mỉm cười sau khi đã nhăn trán nhíu mày suốt thời gian qua, Đoàn Khuê Văn liền reo lên :


- Thế nào rồi Cừu lang?


Cừu Thạch gật đầu nói :


- Đúng là tư chất của ta còn kém, nếu như ta chịu ngẫm nghĩ tất cả những biến hóa mà ân sư lưu lại thì đâu cần đoạn kinh này, ta cũng cũng có thể thấu triệt toàn bộ. Nhưng cũng may là chưa muộn lắm... Sư tổ! Lam y khách là ai?


Đoán trước nếu Cừu Thạch không còn suy nghĩ về kinh văn, thì thế nào chàng cũng hỏi đến vấn đề này, cho nên sư tổ liền giải thích :


- Cách đây hai trăm năm dư, võ lâm có hai vị đại kỳ nhân là Cửu Chuyển quái khách và Lam y khách. Một đằng thì nhờ công phu khổ luyện đến thập thành, một đằng thì kém hơn nhưng nhờ có lợi khí phần vật là Lam Chủy lệnh nên thành danh. Một đằng thì rộng lượng xem danh lợi là phù phiếm, còn một đằng thì bụng dạ hẹp hòi, không chịu sự thua kém người khác, nên Lam y khách bèn bỏ ra đây, sáng lập Lam Y môn. Sau đó, Lam y khách tổ sư đã bỏ đi đâu mất. Nhưng theo di thư lưu lại cùng Lam Chủy lệnh thì dường như tổ sư vẫn ở đây nhưng không ai tìm được. Và những công phu thất truyền của tổ sư cũng thất truyền từ đấy. Mấy đời Môn chủ kể cả ta muốn phát dương quang đại môn phái đã bỏ công truy tìm nhưng không thể nào tìm được. Có lẽ tên nghiệt đồ bẩm sinh tư chất thông minh nên khi về đây đã tìm được kho tàng võ học của tổ sư, nên võ công của hắn mới đạt đến độ đó. Rồi còn muốn hỏi gì không nào?


Nghe thế Cừu Thạch lại quay sang nhìn Đoàn, Khả hai nàng ý muốn hỏi. Bắt được cái nhìn này Đoàn Khuê Văn lên tiếng :


- Đúng! Bọn muội là tỷ tỉ muội muội song sinh, do gia gia và bà bà cưu mang từ lúc mới lọt lòng. Sau này vì mâu thuẫn với nhau, một bên thì bảo y học để cứu người chứ không hại người, do đó không cần võ công cao thâm làm gì. Vì có ai lại đang tâm nỡ hại người đã có công cứu họ. Còn bà bà lại bảo y đạo và võ đạo không thể không đi đôi, cũng như phu phụ vậy. Nếu thế cũng có nghĩa là gia gia không muốn tình phu phụ keo sơn. Nói xong bà bà dẫn Dung muội đi biệt Sau này khi bà bà nhìn được muội, bà bà đã hối hận nhiều, và ý bà bà muốn gả bọn muội cho...


Nghe đến đây, vị sư tổ liền ngắt lời :


- Thôi! Đó là chuyện riêng tư của bọn trẻ, đừng có quấy rầy người cao niên như ta. Bây giờ sao nào? Có muốn ra ngay bây giờ không? Hay lại muốn đứng yên đó tâm tình?


Dù biết đấy là sư tổ trêu chọc nhưng Cừu Thạch cũng cảm thấy ngượng ngùng. Để khỏa lấp chuyện này, Cừu Thạch bèn hỏi :


- Hàng chấn song bằng sắt luyện to thế, nếu không có lợi khí làm sao đi ra bây giờ sư tổ?


Vị sư tổ như đã tính trước, bèn đáp :


- Cái đó còn tùy ở năng lực của Cừu nhi. Bây giờ Cừu Thạch hãy vận công vào gang bàn tay, biến thành tam mụi chân hỏa và đốt nóng chỉ một thanh sắt thôi. Sau khi nó đã nóng đỏ lên, thì Cừu Thạch uốn nó qua một bên, thế là xong!


Cừu Thạch y lời, tiến đến sát bên hàng chấn song được làm bằng sắt luyện to bằng miệng bát, sau đó Cừu Thạch bèn đề tụ toàn bộ công lực thượng thừa vào hữu chưởng và nắm chặt vào phần giữa của một thanh sắt. Công phu nội kình từ Đan Điền cuồn cuộn dâng lên xông đến hữu chưởng. Do Cừu Thạch không phát thành chưởng lực nên luồng nội kình dạt dào này liền biến thành lửa tam muội, được gọi là tam muội chân hỏa truyền vào thanh sắt.


Một lúc sao thanh sắt dần dần đỏ lên và phát ra hơi nóng hừng hực trước những cái nhìn thán phục của sư tổ, Đoàn, Khả hai nàng. Chờ cho thanh sắt đã thật đỏ, Cừu Thạch bèn kéo hữu chưởng sang bên hữu. Thanh sắt liền theo tay chàng cong dần qua bên hữu, hợp với thanh sắt bên tả thành một lỗ hổng khá lớn đủ cho một người chui lọt.


Thấy đã đủ, Cừu Thạch liền rụt tay lại vừa điều tức bổ sung lại chân lực, vừa chờ cho thanh sắt nguội dần đi.


Cuối cùng khi thanh sắt đã xi màu trở lại, Cừu Thạch bèn cung thỉnh sư tổ ra ngoài trước. Sau đó đến lượt ba người, thế là thoát.


Vừa ra đến bên ngoài, vị Môn chủ Lam Y môn bèn đi trước dẫn đường, vừa lên tiếng dặn :


- Để ta đi trước, dặn bảo bọn thúc bá ngươi một tiếng, kẻo bọn chúng lộ diện ra ắt tên nghiệt đồ sẽ dùng Lam Chủy lệnh mà khống chế bọn chúng. Hay Cừu nhi định thế nào? Có cách khác nào hay hơn không? Ta không muốn bọn đệ tử đổ máu vô ích, vì xét ra cũng đều do tên nghiệt đồ nắm giữ Lam Chủy lệnh trong tay cả.


Cừu Thạch bèn đáp :


- Hài nhi có cách này có lẽ sẽ không gây náo động đến ai cả. Sư tổ của đến Khốc Biệt động, cả nhị muội cũng theo sư tổ đến đây. Sau khi mọi người đã đi được một lúc, hài nhi sẽ dùng Thiên Lý truyền âm dẫn dụ tên ác tặc ra đó, được không sư tổ?


Nghe thế vị sư tổ dừng lại quay nhìn Cừu Thạch một lúc đoạn hỏi :


- Cừu nhi định chọn cho hắn ghềnh Giải Oan à? Cũng được! Hay lắm! Cừu nhi biết lối chưa? Tốt! Vậy ta đi trước đây! Đi nào!


Cừu Thạch chờ thêm một lúc, để đủ thời gian cho sư tổ, Đoàn Khuê Văn và Khả Mỹ Dung đến được Khốc Biệt động, phía cuối cùng của hậu đạo. Đoạn Cừu Thạch vừa dùng thân pháp thượng thừa lăng không lượn vào bóng đêm.


Vừa đi Cừu Thạch vừa vận nội công lên phổ vào âm sắc phát lên những âm thanh :


- Thạch Kiện Toàn... Từ Kinh Nhân...


Âm thanh này qua công phu Thiên Lý truyền âm nên được nén lại mảnh hơn, và không đập thẳng vào thính giác của bất kỳ một ai cả, nó chỉ đi ngang qua mà thôi. Và khi đó, nếu không phải là người có nội công cao siêu thì không thể nào nghe được âm thanh này.


Trên Thạch Cúc đảo này vào lúc này kẻ có đủ năng lực nghe được tiếng kêu đó chỉ có mỗi Thạch Kiện Toàn - Từ Kinh Nhân mà thôi. Nhưng dẫu có nghe hắn cũng không thể nào nhận ra đây là âm thanh do công phu thượng thừa gây nên. Mà hắn chỉ cho là tiếng vọng từ đâu đó xa tít từ mặt biển mênh mông vọng đến tai hắn và hắn nghe được là do công phu bản lãnh của hắn đã hơn người.


Và sau khi đã nghe, với một người có tính đa nghi như hắn thì hắn sẽ lao bổ đi tìm nơi xuất phát âm thanh réo gọi tên hắn, và hắn cũng không hề phải ngán sợ bất kỳ một ai trên đời này mà không dám đi tìm cả.


Xét ra võ lâm Trung Nguyên lúc này hắn đâu còn ai là đối thủ nữa? Cừu Thạch kẻ tử đối đấu của hắn, hắn đã trừ khử xong. Đến Cừu Thạch còn bại dưới tay hắn thì Thánh tăng, Thần quyền, Loạn pháp ba người này dù có liên thủ hắn cũng không xem vào đâu.


Cừu Thạch đã đoán đúng tâm trạng của kẻ đối đầu là Thạch Kiện Toàn. Và khi chàng đến được Khốc Biệt động thì Thạch Kiện Toàn cũng đang lao đến. Từ xa Cừu Thạch đã nhìn thấy vật bất ly thân Lam Chủy lệnh trong tay hắn. Biết là đã không nhận định nhầm, Cừu Thạch bèn nâng cao tả thủ, dùng ống tay áo che hờ trước mặt, đoạn tiếp tục phát âm.




- Ngươi đâu rồi, Thạch Kiện Toàn? Từ Kinh Nhân trả mạng ta đây...


Vừa phát âm, Cừu Thạch cứ liên tục ngã người xuống phía trước mà thân dưới không di động, lại bật đứng lên, rồi lại ngã ngửa về phía sau. Đây là công phu Thiết bản kiều được Cừu Thạch dùng tột đỉnh công phu thi triển. Nấp kín trong Khốc Biệt động, ba người là sư tổ của Cừu Thạch, Đoàn, Khả hai nàng chỉ nhìn thấy cử động chập chờn ma quái của chàng mà không nghe một âm thanh nào hết, nên không rõ chàng làm thế để làm gì, nhưng dù sao bọn họ cũng tin rằng đấy là Cừu Thạch đang dẫn dụ tên ác nhân kia ra mặt.


Đúng như ý nghĩ của cả ba, ngay lúc đó họ đã nghe giọng nói của Thạch Kiện Toàn âm trầm vang lên không chút sợ sệt nao núng :


- Đừng hòng giả thần giả quỷ mà nhát bản nhân nữa! Ngươi là ai? Dẫn dụ bản nhân ra đây làm gì? Không lẽ muốn bản nhân tiễn biệt ngươi trước khi gieo người xuống ghềnh Giải Oan sao? Thì bản nhân đây, ngươi nhảy xuống được rồi đó. Hay lại muốn bản nhân giúp cho một tay hử?


Đến lúc đó, Cừu Thạch mới hạ ống tay áo xuống, chàng hỏi :


- Có nhận ra ta không? Liệu ta đòi mạng ngươi là đúng hay là sai nào Thạch Kiện Toàn?


- Cừu Thạch! Sao lại là ngươi, ngươi chưa chết! Làm sao ngươi thoát được Tử Vong động? Ta... ta không tin ngươi là hồn ma đâu, đừng có dọa ta. Ta... ta... được! Liệu ngươi đòi mạng ta hay ta đưa ngươi một lần nữa về Âm ty qua ghềnh Giải Oan này. Ta cho ngươi chết. Này!


Đúng ra Cừu Thạch còn muốn giả thần giả quỷ làm cho hắn sợ đến vỡ mật kìa, chàng còn muốn hỏi hắn nhiều điều nữa kia. Nhưng chàng không ngờ Thạch Kiện Toàn lại phà ứng mau đến thế. Có lẽ một phần do hắn đã sợ, một phần hắn cũng mường tượng rằng Cừu Thạch đang hiện diện là thật, cho nên hắn mới có phản ứng cấp kỳ, nhanh lẹ đến vậy.


Không phải là một cuộc giao đấu bình thường, mà dường như chỉ là Thạch Kiện Toàn muốn minh bạch mọi nghi vấn mà thôi nên hắn không kể đến Cừu Thạch chỉ có hai tay không, còn hắn thì lại lăm lăm Lam Chủy lệnh. Và hắn lại không nghĩ đến câu Tiên khách hậu chủ, hắn cứ ào ào lao tới, tận lực bình sinh mà đánh vào.


Đấu nhịp này Cừu Thạch không muốn, nói đúng hơn là tâm trạng của Thạch Kiện Toàn lúc này không phù hợp với một cuộc tử đấu mà Cừu Thạch muốn xảy ra để xem Cửu Chuyển công phu liệu có hơn được Lam y công phu như lời sư tổ đã nói không ngươi? Do đó, Cừu Thạch bèn dịch người sang một bên, lại còn cố tình đặt chân xuống nền đất trên đảo khá mạnh, vang lên thành tiếng động rõ rệt.


Vừa phát giác được điều này, tên ác tặc Thạch Kiện Toàn liền cười lên vang động và nói :


- Ha ha ha... Là người! Đúng là ngươi rồi. Ha ha ha... được, được lắm! Ngươi đúng là oan gia của ta. Ngươi đúng là kẻ tử đối đầu truyền kiếp của ta. Để xem lần này người còn sống được nữa không nhé. Ha ha ha... Xọa tử! Ta mắng ngươi không sai chữ nào cả. Đã thoát ra được thì cao bay xa chạy đi, sao lại đến đây tìm ta. Muốn thí mạng à? Ha ha ha... xem Lam nhân kiếm pháp đoạt mạng ngươi đây


Đởm lược đã về với hắn, hùng khí của tên gian hùng đã xuất hiện nơi con người hắn. Thế là đúng với mong muốn của Cừu Thạch rồi. Do đó, chàng bèn gầm lên một tiếng kinh thiên động địa :


- Ai chết chứ! Hãy xem Cửu Chuyển Thần Long bộ đây!


Theo tiếng gầm Cừu Thạch nhanh chóng lao thẳng toàn thân vào bóng Lam chùy của Thạch Kiện Toàn trông không khác nào con thiêu thân lao đầu vào lửa. Khiến cho bọn ba người đang nấp kín để quan chiến kia trông thấy mà run rẩy thần hồn. Dù bọn họ vốn đặt trọn niềm tin vào Cừu Thạch nhưng cách giao đấu này bọn họ không dám tưởng đến. Ngay chính bản thân Thạch Kiện Toàn dù đoán trước là Cừu Thạch sẽ chơi đòn thí mạng nhưng không sao dám nghĩ đến hành động tự hủy hoại này của chàng.


Nhưng đối với hắn sớm hay muội gì Cừu Thạch cũng chết, vậy tại sao không hóa kiếp ngay, không thành toàn ý định tự vẫn của chàng cho rồi. Nghĩ thế nên Thạch Kiện Toàn vẫn giữ nguyên thế kiếm trong Lam nhận kiếm pháp lao đến đón đầu Cừu Thạch, vây kín chàng trong vầng chùy quang màu lam và đánh toàn bộ những chiêu thức trong Lam nhận kiếm pháp vào khoảng không. Giống như Cừu Thạch là một người hữu hình vô thể vậy.


Nếu không cho là vậy thì Thạch Kiện Toàn tự lý giải làm sao khi rõ ràng Lam Chủy lệnh đam chém sả chặt tạt vào Cừu Thạch nhưng sau đó lại rơi vào quãng không đây?


Hắn bắt đầu thấy khiếp vía, sau đó lại kinh sợ, núng thế lần lần...


Ngược với Thạch Kiện Toàn, thoạt đầu Cừu Thạch vẫn chưa trọn tin lắm vào Cửu Chuyển Thần Long bộ. Vì sau khi chàng thấu triệt toàn bộ kinh văn Cửu Chuyển xong, chàng nào có thời gian thực nghiệm. Mà lúc này đâu phải là lúc để thực nghiệm, trái lại đây là một cuộc chiến quyết tử, một cuộc chiến sống mái kia mà.


Nhưng chỉ sau khi bằng Cửu Chuyển Thần Long bộ, Cừu Thạch thoát được một chiêu đầu của địch nhân thì chàng dần dần tự tin thân pháp càng linh hoạt hơn, uyển chuyển hơn, đến mức độ gần như là huyền ảo.


Thoắt cái đã sử trọn cả bộ kiếm pháp Lam nhân, Thạch Kiện Toàn thật sự kinh khiếp cho công phu thượng thừa của Cừu Thạch... Đó là chàng chưa hoàn thủ đấy, chàng chỉ mới dùng thân pháp để tránh chiêu thôi. Cả giận, Thạch Kiện Toàn gầm lên vang dội :


- Ta liều mạng với ngươi. Ngươi không chết thì ta chết. Xem Lam Nhân Phi Quang này.


Lam Chủy lệnh vốn đang trong tay hắn bỗng nhiên vụt bay đi cực nhanh, chỉ thấy một làn sáng màu thôi, lao nhanh vào bóng nhân ảnh đang còn lơ lửng trên không của Cừu Thạch.


Cừu Thạch vẫn bằng Cửu Chuyển Thần Long bộ, thân người đang lơ lửng không một điểm tựa đó, vụt cái đã đảo ngược lại đầu dưới chân trên, thế là Cừu Thạch chỉ cần với tay ra, hấp kình cuồn cuộn trong tả thủ là chàng đã chộp cứng được thanh Lam Chủy lệnh rồi.


Bằng tuyệt kỹ cuối cùng đó mà vẫn không động được đến Cừu Thạch dù chỉ là động đến tréo áo, tên ác nhân Thạch Kiện Toàn trụ cứng thân hình và giương mắt nhìn chàng ngỡ như nhìn thấy một thần nhân không bao giờ có thật.


Đến lúc đó, Cừu Thạch mới chùng giọng xuống, và bảo nhỏ hắn sau khi chàng hạ thân đứng đối diện với hắn :


- Tiếc là ngươi không còn binh khí, bằng không ta sẽ ngươi thưởng thức Cửu Chuyển Âm Nguyệt kiếm. Còn bây giờ thì...


Nói đến đây thì Cừu Thạch liền cất cao giọng lên để nói tiếp :


- Hãy xem qua Cửu Chuyển Dương Nhật chưởng đây.


Tả thủ vẫn còn đang giữ Lam Chủy lệnh, Cừu Thạch bèn vẫy hữu thủ ra xổ một luồng lực đạo vào Thạch Kiện Toàn đang đứng cách chàng đúng năm trượng.


Đối với với một kẻ địch như Thạch Kiện Toàn mà Cừu Thạch chỉ dùng đơn chưởng, với một khoảng cách rõ ràng là xa, thì đúng là Cừu Thạch quá xem thường Thạch Kiện Toàn rồi.



Ai cũng nghĩ thế thì Thạch Kiện Toàn làm sao nghĩ khác được. Do đó, râu tóc đã lốm đốm bạc của Thạch Kiện Toàn liền dựng đứng lên, chứng tỏ hắn đã quá đỗi giận dữ rồi. Hắn gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc :


- Đồ phách lối. Đáng chết!


Rồi hắn liền rún người xuống, nâng cả song thủ lên ngang ngực, tụ khí Đan Điền, dồn kình lực vào song chưởng, chờ cho luồng lực đạo của Cừu Thạch tiến đến cách chỗ hắn đứng hai trượng, hắn liền xô cả song chưởng ra, cùng với tiếng thét kinh khiếp.


- Chết...


Âm “chết” kéo thật dài, nghe lọt tai không khác nào tiếng oan hồn uổng tử kêu lên đòi mạng.


Nhưng rồi âm thanh đó cũng tắt hẳn, khi chưởng kình song phương chạm vào nhau.


Ầm! Ầm


Vậy đó. Tiếng sấm lúc cơ giông kéo về cũng không gây nên tiếng động cỡ này.


Cùng với tiếng chấn động, toàn thân Thạch Kiện Toàn chũi ngược về phía sau, thoạt đầu là do hắn cố dùng Thiên cân trụy trụ lại, nhưng do dư kình còn quá mạnh, nên phần hạ thân của hắn phải bật lên, và lần này hắn phải ngã sấp xuống, úp mặt vào nền đất và tiếp tục còn chùi ngược nữa.


Đến khi hắn gượng đứng lên được, thì toàn thân phía trước đều tóe máu, thấm ướt bộ y phục màu lam, lộ rõ dù bây giờ đang là đêm đen


Cừu Thạch trông thấy thế đã không chút đau lòng, chàng còn căm phẫn hơn khi hét lớn :


- Kẻ táng tậm lương tâm kia, kẻ mặt người lòng thú kia, ngươi có tưởng đến một ngày như hôm nay không? Ta giết mi...


- Khoan!


Cừu Thạch kịp thu tả thủ về khi chàng định ném thanh Lam Chủy lệnh vào ngực hắn và nghe tiếng kêu dừng của sư tổ.


Sư tổ của chàng lại nói với chàng :


- Đưa cho ta nào!


Cừu Thạch biết ngay là sư tổ bảo đưa cái gì rồi. Do đó chàng trao kính cẩn bằng cả hai tay, trao trả thanh Lam Chủy lệnh cho sư tổ và nói :


- Hài như phục mạng sư tổ!


Nghe được thế, Thạch Kiện Toàn biết ngay là mọi việc đã vỡ lở, nếu không thì sao Cừu Thạch lại gọi sư phụ hắn là sư tổ. Đã thế thì hắn muốn cho vỡ lở luôn, hắn cố dồn tàn lực để kêu lên :


- Còn ngươi! Cừu Thạch! Ngươi là kẻ vô...


Hắn định nói gì chỉ có hắn biết, và sư tổ biết. Do đã biết nên sư tổ của Cừu Thạch đã gầm lên, không cho hắn nói hết lời :


- Câm! Nghiệt súc! Còn không quỳ xuống chịu tội trước tín phù tổ sư à?


Hắn không quỳ, hắn cũng không nhìn sư phụ của hắn, hắng giương mắt khinh ngạo nhìn Cừu Thạch. Không thể kéo dài được, vị sư tổ bèn quát lên :


- Tất cả đồ nhi đâu! Ra đây nghe lệnh.


Không biết từ lúc nào, đám mười người môn nhân đệ tử của Lam Y môn đã lần lượt bước đến đây, có lẽ là do tràng cười cuồng ngạo của Thạch Kiện Toàn chăng? Giờ đây nghe sư phụ gọi, bọn họ lần lượt hiện thân, Đoàn, Khả hai nàng cũng từ trong lòng động bước ra.


- Ta tuyên cáo rõ, nghiệt đồ Thạch Kiện Toàn khi sư diệt tổ, hãm hại sư phụ và sư muội, làm những việc...


(Mất mất gần trang)...


Nói đến đây, vị sư tổ mới tự để dòng lệ thảm tuôn chảy trên khuôn mặt và bảo với Cừu Thạch :


- Hài nhi thấy lạ lắm phải không? Đừng kinh ngạc khi thấy ta làm thế. Vì từ nay Lam Y môn sẽ không bao giờ xuất hiện trên giang hồ nữa, ta chỉ muốn mọi chuyện đau thương qua đi thật nhanh, không còn dấu tích gì của tên nghiệt đồ này nữa. Đây! Cừu nhi hãy giữ lấy thủ cấp này để về tế tiên mẫu và đừng bao giờ quay lại đây, Cừu Thạch hiểu ý ta không?


Cừu Thạch đưa tay nhận lấy thủ cấp đó, ngẫm nghĩ một lúc, chàng trao lại cho Đoàn Khuê Văn và nói :


- Văn muội, muội hãy tự mình xử trí vật này đi. Vì đây là kẻ đã hãm hại lệnh gia gia.
s



Đoàn Khuê Văn cầm lấy với vẻ mặt kinh tởm, đoạn không nói không rằng nàng ném nó xuống dưới ghềnh Giải Oan, xem như là ném bỏ một vật đáng tởm lợm vậy. Sau đó nàng mới nói :


- Sư tổ lão nhân gia nói đúng, chúng ta đừng để lại dấu tích gì của ác nhân cả.


Tất cả mọi người đều đồng ý với cách giải quyết của nàng, xem như là hành vi chối bỏ một quá khứ đáng ra không nên có, và hãy xem đó chỉ là một cơn ác mộng.


Duy chỉ có vị sư tổ của Cừu Thạch là không thể nào quên được quá khứ vì chỉ có mỗi mình vị Môn chủ đó biết, một điều mà ông không thể nói ra với bất kỳ ai cũng như Hà Thạch Cúc đã không bao giờ nói. Đó là điều không bao giờ Cừu Thạch được biết đến.


Chuyện xưa nay vì nghĩa công dẹp bỏ tình riêng không phải không có, và cũng còn một điều khiến sư tổ bớt áy náy, đó là chính ông đã kết liễu mạng sống của tên đại gian đại ác đáng chết cả trăm lần chứ không phải là Cừu Thạch.


* * * * *


Vừa đặt chân lên đất liền thuộc miền Trung Nguyên rộng lớn, Đoàn Khuê Văn chợt lên tiếng :


- Bây giờ chúng ta đi đâu Cừu lang?


Vốn đã suy tính trước và đã bàn về điều này, nên Cừu Thạch không ngập ngừng khi đáp lại :


- Khô Lâu cốc trước, sau đó là Thúy Diệp cốc. Dung muội, liệu bà bà có đồng ý về Thúy Diệp cốc cùng với chúng ta không?


Khả Mỹ Dung sau một lúc ngẫm nghĩ mới nói lên ý nghĩ của nàng :


- Điều này muội cũng không rõ, cũng còn tùy vào cái họ của muội.


- Sao lạ vậy? Việc bà bà có về Thúy Diệp cốc hay không thì có liên quan gì đến đại tánh của Dung muội?


Không những Cừu Thạch không hiểu khi chàng hỏi thế, mà đến cả Đoàn Khuê Văn cũng không sao hiểu được ý tứ của muội muội. Cả hai cùng nghe Khả Mỹ Dung giải thích :


- Gia gia vốn họ Đoàn, bà bà thì họ Khả. Nếu bà bà vẫn để muội lưu giữ họ Khả, thì có lẽ bà bà không muốn đặt chân về Thúy Diệp cốc, vì nếu về đó thì bà bà sẽ phải thực hiện câu xuất giá tòng phu, và như thế muội sẽ giữ họ của gia gia.


Cừu Thạch nhăn mặt nói :


- Thế nhị vị muội muội đều không rõ lệnh tôn có đại tánh là gì sao?


Hai nàng Đoàn, Khả cùng lắc đầu.


Thấy thế, Cừu Thạch như cảm thấy bâng khuâng khi chàng nói khá nhỏ :


- Cũng như ta thôi, vì họ Cừu vốn là của dưỡng phụ ban cho. Mà thôi, cứ mọi việc cho bà bà quyết định, riêng ta thì muốn về Thúy Diệp cốc hơn. Bởi vì khi ta và Cổ sư huynh thoát nạn tại Cửu Chuyển động, ta cảm thấy khung cảnh của Thúy Diệp cốc quả đáng để ẩn thân, để hưởng thụ cảm mỹ quan mà hóa công đã trao cho người, ý muội thế nào, Dung muội?


Khả Mỹ Dung đáp nhỏ :


- Muội thì... xuất giá tòng phu thôi!


Cừu Thạch há miệng to ra định cất tiếng cười lớn, thì Đoàn Khuê Văn lại lên tiếng, khiến chàng không sao cười nổi :


- Cừu lang! Ngộ nhỡ lão già họ Cổ đến tìm thì sao? Liệu Cừu lang có chối từ ngôi vị Minh chủ không? Và liệu Cừu lang có chối từ việc khai tông lập phái, phát dương quang đại cho môn phái Cửu Chuyển không?


Như ăn phải ớt cay, Cừu Thạch nhăn trán, nhíu mày, nói khổ nói sở :


- Vấn đề Minh chủ thì ta đã có nói qua rồi, ta không màng đâu, lão họ Cổ đừng hòng lung lạc được ta. Còn vấn đề phát dương quang đại thì ta không sao chối bỏ được rồi, như vậy thì rất có lỗi với ân sự, nhưng ta đã có biện pháp giải quyết hay lắm.


- Sao?


- Cái gì mà hay? Cừ lang nói nhanh đi nào!


Cừu Thạch cố nín cười khi chàng đáp lời cho hai nàng giai nhân tuyệt thế khỏi nôn nóng :


- Ta đã có truyền nhân rồi. Và có đến mười lận, hai nàng có biết là ai không? Đó là... bọn... tiểu... Cừu... ha ha ha...


Vừa cười vang, Cừu Thạch vừa bỏ chạy. Ngay tức khắc hai nàng Đoàn, Khả vừa đỏ mặt vì thẹn, vừa hồng hộc đuổi theo vì sợ chàng bỏ đi mất thì hai nàng tìm đâu ra một đức lang quân như thế này?