Chương 260
Ẩu Đả Chủ Thần Thần Nam đứng trong cột sáng thông đạo, ngang nhiên đối mặt với Thiên giới chủ thần. Một người dám khiêu chiến với thiên uy của mấy vị chủ thần, quả nhiên là gan to hơn trời.
Bất luận là các huyền giới cao thủ tại Đông phương, hay là Tây thổ cường giả, đều cảm giác kinh ngạc vô cùng.
Mấy vị chủ thần nhíu mày, cau mặt, trong lòng bọn họ đang nghĩ, không biết nam tử cuồng ngạo dưới kia đầu óc có vấn đề gì không.
Tên của Thần Nam dĩ nhiên là chấn kinh thiên giới, đầu tiên là tại Tây thổ cướp Lôi thần điện, làm cho Lôi thần mất hết mặt mũi, trở thành trò cười tại thiên giới. Rồi sau đó đại chiến tại Đông phương thiên giới, cùng mấy vị thần vương kết oán, mặc dù bị truy giết, nhưng hắn vẫn còn sống xuống lại phàm gian, đúng là rất ngạc nhiên.
Đông đảo cường giả tưởng có thể lấy tính mạng của hắn, nhưng hắn dưới tình huống đó vẫn còn sống sót, đúng là không thể dùng sự may mắn để giải thích được, tất nhiên hắn phải có chỗ hơn người.
"Đông đông đông..."
Thần cổ lại vang lên, chủ thần tại thiên giới không đáp lại lời của Thần Nam, nhưng dùng hành động thực tế để tỏ vẻ cho hắn biết, con người thì không thể cãi lại ý chí của chủ thần được!
Nạp Lan Nhược Thủy vẻ mặt lộ ra vẻ thống khổ, mái tóc dài của nàng vốn màu vàng nhạt, giờ phút này trở thành màu vàng kim chớp sáng như ánh mặt trời, con ngươi màu đen hoàn toàn hóa thành màu vàng, đôi cánh chim màu trắng khiết bạch cũng đột nhiên chuyển hóa thành kim vũ (lông màu vàng kim), cả người phát ra một cổ uy áp bàng bạc, máu thánh chiến nhất tộc sôi trào!
Được xưng là một chủng tộc có chiến lực cường mạnh nhất, hôm nay sự thức tỉnh chính thức cuối cùng đã được hoàn thành!
Con ngươi màu vàng của Nạp Lan Nhược Thủy bắn ra hai đạo quang mang chớp sáng, sự u oán trong mắt, trong phút chốc tiêu mất. Nàng phóng lên cao, rất nhanh bay vào thông đạo không gian thật lớn đó, nàng quay mặt về phía Thần Nam, trong giọng nói thiếu đi sự chân tình lúc xưa, hơn nữa lại trở thành lạnh lùng: "Những kỷ niệm lúc trước ta đem để vào sâu trong tim, nó trở thành kỷ niệm trân quý nhất của ta, nhưng bây giờ ta phải đi rồi, ta là huyết mạch cuối cùng của thánh chiến nhất tộc tại thiên giới, là vì chiến mà sinh ra, vì đấu mà sống còn!"
Nhìn khuôn mặt dần dần trở nên xa lạ, Thần Nam cảm thấy giật mình. Cô gái này đã không còn thuần túy là Nạp Lan Nhược Thủy nữa, có lẽ nàng còn giữ lại trí nhớ của Nạp Lan Nhược Thủy, nhưng hành động sau này của nàng hoàn toàn không giống với nàng trước kia!
Thần Nam từng bước tiến về phía trước, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người của nàng.
"Thánh chiến nhất tộc, các ngươi tưởng rằng chiến lực của các ngươi là cường đại nhất sao. Nếu ta đánh vỡ thần thoại của các ngươi, nếu ta bạt trừ đi cánh thiên sứ của nàng, làm tiêu mất đi thần lực của nàng, lúc đó nàng có biến trở lại thành Nạp Lan Nhược Thủy như trước kia hay không?"
"Ta không nghĩ ngày này đến quá nhanh như vậy, chúng ta bây giờ sẽ là địch sao?" Âm thanh của Nạp Lan Nhược lạnh như băng.
"Ta biết trí nhớ của nàng không giống như trước kia nữa, tuy nhiên điều đó không sao cả, ta sẽ đánh tan thánh chiến ký ức của nàng, làm cho nàng trở lại ngươi như trước kia."
"Để xem ngươi có thực lực như ngươi nói hay không!" Trên người của Nạp Lan Nhược Thủy bộc phát ra vạn đạo kim quang, một cổ sát khí hung hậu xông lên tận trời.
Thần Nam lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Ta trước giờ không hề nghĩ rằng sẽ đấu cùng nàng, nhưng nàng không phải là Nạp Lan Nhược Thủy thực sự, ta chỉ muốn tìm lại chính bản thân nàng trước kia mà thôi." Nói đến đây, trong cơ thể Thần Nam bộc phát một cổ ma khí cuồng mãnh ngập trời, ma vân cuồn cuộn bao phủ hơn phân nữa phiến sa mạc.
Xa xa đông đảo cao thủ của các huyền giớ thật sự giật mình đến cực điểm, bọn họ cuối cung hiểu được chút ít, ngầm kinh dị gan của Thần Nam thật lớn hơn trời.
"Phá trừ hắc ám, để quang mình chiếu khắp đại địa, rọi sáng nhân gian!"
Nạp Lan Nhược Thủy ra tay trước, không lưu tình chút nào, phát động thần cấp cấm chú ma pháp, nguyên khí ba động mãnh liệt xông lên cửu tiêu, quang mang rất nhanh bộc phát ra vô cùng chói mắt, làm cho mặt trời cũng u ám, kém sắc đi.
Đông đảo huyền giới cao thủ ám hô không ổn, mọi người đều tự thi triển tuyệt học của mình, hướng về phía không trung đằng xa nhanh chóng rời đi. Bọn họ không phải là người thường, bọn họ cảm giác được khí tức đáng sợ của hai đại cao thủ, đại chiến của hai người này tất nhiên sẽ động trời động đất.
Thần cấp cấm chú còn chưa chính thức bắt đầu, trên trời đã đưa đến thiên phạt, sau đó nương theo là quang mang chói mắt, cấm chú ma pháp chiếu khắp nhân gian đại địa. Thiên phạt kinh khủng dung nhập năng lượng vào trong ma pháp, cuồng mãnh oanh kích về phía Thần Nam.
Một quang trụ thật lớn từ trên trời chiếu xuống thông đến đại địa. Thanh thế làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, năng lượng ma pháp lớn vô cùng, làm cho tất cả các huyền giới cao thủ đang xem cuộc chiến kinh hãi.
Thần Nam căn bản không tránh né, trong nháy mắt đã bị cột sáng quán thông thiên địa nọ bao phủ lấy. Xa xa, từng trận kinh hô phát ra, đó chính là thần cấp cấm chú a!
Cột sáng đó lớn chừng mấy trăm trượng, có thể tưởng tượng trong đó ẩn chứa uy lực thật là kinh khủng, Thần Nam mặc dù đối kháng được với cấm kỵ thiên lôi lúc độ kiếp thần vương, nhưng tại thời khắc đặc thù đó trong cơ thể hắn sanh ra khả năng vô tận, làm cho hắn có thể hồi phục rất nhanh như cũ.
"Khách"
Thần Nam bị cường quang chói mắt thôn phệ, đại sa mạc diêu động kịch liệt, đợi một lúc lâu, khi quang mang biến mất, tại trên sa mạc xuất hiện một cái hố sâu thăm thẳm, tại trời cao nhìn xuống dưới, sâu không thấy đáy.
Rất nhiều huyền giới cao thủ, nhất thời sỏa nhãn (mắt chữ O miệng chữ U), chẳng lẽ Thần Nam đã bị thánh chiến thiên sứ giết một cách dễ dàng vậy sao?
Bất quá không đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, một cổ ma khí ngập trời, phóng lên cao, Thần Nam như Ma Thần chậm rãi phiêu phù mà lên, trên thân bao trùm huyền vũ giáp, quanh thân vô số thần binh bảo nhận trôi nổi lơ lửng.
Hắn không bị tổn hao gì, hơn nữa trên huyền vũ giáp mơ hồ có lôi quang lưu động. Lôi điện vạn trượng nọ tựa hồ toàn bộ bị huyền vũ giáp hấp thu, thần cấp cấm chú tự hồ trở thành chất bổ dinh dưỡng của hắn.
"Hoa lạp lạp"
Một tiếng vang lớn rung trời, một đạo tỏa liên thật lớn phía Thần Nam như là mãng xà phóng vọt lên cao, cuốn đánh về hướng của Nạp Lan Nhược Thủy.
Nạp Lan Nhược Thủy vội vàng mở rộng thánh chiến thần dực, phóng nhanh lên cao, tuy nhiên thần tác nọ tựa hồ thật dài, lớn vô tận, Thần Nam đứng trong hư không uy nghiêm bất động, nhưng thần tỏa liên tục không dứt nghịch không phóng lên trên, nhanh chóng đuổi theo Nạp Lan Nhược Thủy, tạo nên trận trận ô quang, rổn rảng một tiếng đã cuốn lên người trói nàng lại.
Thần Nam rống to một tiếng, dùng sức mãnh liệt lôi kéo Nạp Lan Nhược Thủy xuống lại bên dưới.
Cái này... đông đảo huyền giới cao thủ trợn mắt há mồm, thánh chiến thiên sứ chính là cao thủ cấp thần vương a, vậy mà cũng bị Thần Nam trói lại sao?
Nạp Lan Nhược Thủy phát ra một tiếng trong trẻo, lay động thiết tỏa, tiếng kêu rổn rảng vang lên không ngừng, cuối cùng nàng phải hóa thành một đạo hồng mang thoát ly tỏa liên, xông lên phía trên trời.
Tuy nhiên Thần Nam nhanh hơn, thi triển thần vương dực, "xoạt" một cái tiếng đã ngăn phía trên ở không gian thông đạo, rồi sau đó toàn bộ thần binh khôi bảo bay ra - đại long đao, liệt không kiếm, thạch cảm đương, định địa thần thụ, khốn thiên tác - đồng loạt bao phủ lấy Nạp Lan Nhược Thủy.
Thần Nam lúc độ kiếp thần vương tưởng rằng, mượn lực của cấm kỵ thiên lôi để khu trừ những thần binh chi hồn trong cơ thể của bản thân mình, thế nhưng căn bản là không cách nào rung chuyển được tàn hồn của mấy món khôi bảo này, không những vậy mà nhờ lực phản của thiên phạt mà tàn hồn của mấy món khôi bảo này càng lớn mạnh thêm, ngay cả bản thể mang theo mấy món khôi bảo này so với trước kia càng thêm thần dị, đều có thể tự do ẩn nhập trong cơ thể hắn, theo ý niệm của hắn mà xuất động.
Điều này không thể nghi ngờ, đúng là một trợ lực tuyệt đại hạng nhất, nhưng hắn không biết trong tương lai, mấy món khôi bảo tàn hồn không biết có đem lại họa lớn gì cho bản thân hắn hay không.
Lúc trước thiết tác, long đao, thần thụ, trường kiếm, thạch cảm đương thôn phệ lực lượng của cấm kỵ thiên lôi, giờ phút này uy lực so với lúc trước càng thêm tuyệt đại, hóa thành từng đạo thần quang vây lấy Nạp Lan Nhược Thủy vào bên trong.
Vì muốn mau đánh bại và bắt lấy Nạp Lan Nhược Thủy, nên Thần Nam đã vận dụng toàn lực, lúc mấy thần binh vây quanh lấy nàng ta, hắn rất nhanh, như là một đạo thần mang vọt đến bên cạnh của Nạp Lan Nhược Thủy.
"Đương"
Kiếm quang thật lớn hung hăng trảm trên người của Thần Nam, tuy nhiên Thần Nam không dùng huyền vũ giáp hộ thể, chỉ cần dùng một ma quyền là đánh nát đạo kiếm quang nọ, nắm tay lóe ra quang thải trong suốt, không bị thương tổn gì. Đây là nhờ trải qua sự rèn luyện của cấm kỵ thiên lôi, mà thân thể trở thành một ma thể đáng sợ, thần vương đồng cấp rất khó mà làm hắn bị thương!
Không trung quang ảnh lóe ra, Nạp Lan Nhược Thủy công kích Thần Nam, tuy nhiên lại không thể nào gây thương thế cho đối phương. Một khắc trôi qua, quang mang chớp sáng, vài đạo ma pháp công kích đều bị Thần Nam phá trừ, long đao, liệt không kiếm, thạch cảm đương, định địa thần thụ bao chận lấy đường lui của Nạp Lan Nhược Thủy. Thiết tác như quỷ thần, đột nhiên xuất hiện quấn lấy trên người nàng.
Lúc này đây, Thần Nam không cho nàng có cơ hội giãy dụa, rất nhanh bay vọt tới, dùng khốn thần chỉ phong bế công lực của nàng. Nạp Lan Nhược Thủy đã bị Thần Nam bắt được.
"Đáng chết!" trên trời cao truyền xuống một tiếng rít gào phẫn nộ: "Thánh chiến thiên sứ vừa mới giác tỉnh, chiến lực còn lâu mới đạt được cực điểm."
Cùng lúc đó, một cổ thần lực lớn như biển từ trời cao phủ xuống, uy áp bàng bạc làm cho đám huyền giới cao thủ đáng đứng xem phía xa xa kinh tâm động phách.
Một thân ảnh cao lớn, chậm rãi rơi xuống, chung quanh hắn bắt đầu khởi động liệt hỏa ngập trời, ngọn lửa nóng rực thật là mãnh liệt, như muốn nướng đỏ cả phiến sa mạc này. Phía sau hắn, có đi theo cả mười mấy tên thiên sứ, tạo nên trận trận tường vân, khiến cho hắn càng thêm thần vũ.
"Loài người nhỏ bé, ngươi lại dám đại nghịch bất đạo, dám kháng lại ý chỉ của chủ thần, ta là đệ đệ của nguyên tố hỏa thần, tên là Kỳ Man, đến đây chấp hành sự trừng phạt của chủ thần.
"Nói như vậy, ngươi miễn cưỡng có thể tính là một chủ thần?"
Kỳ Mạn giận dữ: "Loài người thấp hèn mà kiêu ngạo, ngươi thật quá bừa bãi!"
"Ha ha..." Thần Nam cười to, nói: "Đám thiên giới chủ thần giả dối các ngươi, ngươi biết rõ, ta đã đạt tới thần vương chi cảnh, cư nhiên dám miệt thị ta là loài người nhỏ bé, ngươi đúng là muốn lấp liếm, muốn tỏ ra tại thiên giới ở bậc cao hơn sao? Hôm nay nếu ta không giáo huấn ngươi thật tốt, thì sau này ngươi không thể nhớ dai được.
"Rổn rãng..."
Thần Nam rung khốn thiên tác, đem Nạp Lan Nhược Thủy tống vào nội thiên địa của mình, sau đó xoay người lại, khí chất lúc đó hoàn toàn tay đổi, cả người như là một thanh hung kiếm tuyệt thế vừa mới được rút ra khỏi vỏ, trong mắt lóe lên quang mang thật là cuồng dã.
Hắn kiêu ngạo cởi lấy huyền vũ giáp ra, để nó hóa thành một con thần quy (con rùa) thật lớn, cùng mấy món khôi bảo phóng lên trên cao chặn đường lui của Kỳ Mạn.
Thần Nam cười lạnh lùng, nói: "Vừa rồi là ta sợ gây thương tổn cho Nạp Lan Nhược Thủy, nên ta mới thúc thủ thúc cước (không thẳng tay, thẳng chân), bây giờ rốt cục có cơ hội thử nghiệm một chút thần vương lực rồi!"
Hắn hóa thành một đạo thần quang, phá toái hư không, trong nháy mắt vọt tới, ma khí ngập trời, mãnh liệt mênh mông. Khắp thiên địa đều bị chấn động.
"Thần hỏa vĩnh hằng, đốt sạch hết tất cả tội ác tại thế gian này đi!"
Kỳ Mạn trong miệng vịnh xướng hỏa hệ thần cấp cấm chú, liệt hỏa đầy trời, rơi xuống như mưa, toàn bộ cát trong sa mạc bên dưới đều nóng đỏ lên, biến thành một dòng nham tương, có thể tưởng tượng được, lúc này, tại nơi đây nhiệt độ thật là nóng ghê gớm cỡ nào.
Tất cả huyền giới cao thủ đều thối lui ra ngoài xa cả vài dặm, chỉ ở phía xa xa nhìn lại nơi này.
Thần Nam thì không chút úy kỵ, hắn thản nhiên nhập vào trong liệt hỏa vô tận nọ, ma khí đầy trời bắt đầu khởi động, trong nháy mắt nuốt gọn đám liệt diễm đang thiêu đốt rần rật phía chân trời.
Trong ma vân, ngọn lửa cuồn cuộn bắn lên, thể phách Thần Nam đã trải qua thiên lôi rèn luyện, trên người da thịt gần như trong suốt có thể nhìn thấy, quang mang lóe ra một cách kỳ dị. Thần hỏa hùng hùng, nhưng dĩ nhiên đối với hắn không hề chiếm được thượng phong.
Trong một thoáng công phu, Thần Nam liền vượt qua đám mây lửa đầy trời, rất nhanh phóng đến trước người Kỳ Mạn, rồi sau đó ma quyền hung ác được đánh ra.
"Phanh"
"Ngại..."
Có được thần vương dực, Thần Nam tốc độ thật sự quá nhanh, tại lúc Kỳ Mạn đang ngạc nhiên với thần sắc không thể tin tưởng được, thì Thần Nam đánh ra một quyền vào cằm của hắn. Máu tươi văng ra, trong đó còn trộn lẫn vài cái răng trắng, Kỳ Mạn đau quá ôm lấy cằm, tư thế thật là bất nhã, dị thường, rồi bay lên trên không.
Không chỉ có đông đảo huyền giới cao thủ trợn mắt há mồm, ngay cả trên thiên giới, mấy vị chủ thần vẻ mặt hiện ra thần sắc khó tin, Kỳ Mạn cư nhiên lại đưa mặt cho người ta đánh rớt răng, điều này thật sự quá mức làm cho người ta không thể nói gì được.
"Ngao ô... Còn không mau ra cướp đi, đó đường đường là hàm răng của chủ thần, là bào đệ của nguyên tố hỏa thần tại thiên giới, đó đúng là vật liệu thượng đẳng dùng để chế luyện thượng đẳng thần khí a!" Rồng bỉ ổi như e sợ thiên hạ không loạn, liền ngao ngao kêu ầm ỉ.
Một tiếng thét lớn vang lên, mấy vị tây phương ma pháp sư tựa hồ như đang rục rịch chuẩn bị động thủ nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn nhịn chưa vội ra tay.
Nói chơi sao! Đó chính là hàm răng của một vị chủ thần a, bây giờ mà xông ra cướp, thật đúng là quá ghê tởm.
"Thật sự là vô dụng a! Chẳng lẽ là chủ thần, bị đánh như vậy mà nhịn được sao?" Thần Nam bắt đầu khởi động ma khí ngập trời, bay đứng trong hư không, trong tay cầm theo hàm răng trắng, nói: "Không có hứng thú!"
"Đồ đáng chết! Dám đánh lén ta, ta sẽ cho ngươi tan hồn nát phách!" Kỳ Mạn phẫn nộ rít gào, một tay ôm lấy miệng, một tay chỉ vào Thần Nam.
Tại giờ khắc này, hắn hoàn toàn cuồng bạo, hắn biết nếu không thể giết chết được Thần Nam, nếu vậy sau này có an toàn quay trở lại thiên giới, thì cũng trở thành trò cười lớn nhất tại thiên giới. Cư nhiên bị một cao thủ tại nhân gian giới đánh rớt răng, đây chính là điều buồn cười to lớn nhất trong thiên hạ à! Điều này đúng là còn tức cười hơn so với chuyện lôi thần điện bị kẻ điên cuồng cướp lấy!
Quanh thân Kỳ Mạn, thần hỏa bao vây ngập trời, làm khắp bầu trời đều bị thiêu đỏ hồng lên, làm đệ đệ của nguyên tố hỏa thần, hỏa hệ pháp thuật đúng là cao thâm khó lường, vô cùng đáng sợ.
Đầu tóc đỏ rực lửa bay trong gió, hắn thét lên giận dữ phóng về phía Thần nam. Trong lúc thần hỏa dũng động, Thần Nam hai tay nắm chặt một thanh quang kiếm, thần quang từ thanh kiếm phát ra chói sáng rực rỡ, động cả trời cao!
"Sát!"
"Sát!"
Thần Nam cũng rống to lên, tạo ra ma vân đầy trời, điên cuồng phóng lại hướng Kỳ mạn.
Thanh âm chạm nhau kịch liệt của hai đại cao thủ vang vọng khắp chân trời, hư không không ngừng bị hai đại cao thủ phá toái, từng đoạn không gian bị xé rách thành như khe lớn thật đáng sợ.
Hai người như là hai cái cầu vồng dài, dây dưa cuốn lấy nhau, từ trên trời đánh xuống tới đất, từ trên mặt đất đánh sâu vào trong lòng đất. Cuối cùng như một đạo quang mang chói mắt phá nhập vào trong hư không.
Cao thiên sụp đổ, đại địa chấn động, đại sa mạc phía bên dưới gió cát mù mịt thật chẳng khác nào sóng biển cuồn cuộn tuôn trào, đợt bão cát cuối cùng như một trận sóng thần dâng lên tận cao không, cát bụi mù mit bay khắp không trung...
Đại chiến kịch liệt vô cùng, mọi người ở đây tưởng rằng hai người đấu đến lưỡng bại câu thương, trong không trung truyền lại từng trận kêu thảm thiết.
Kỳ Mạn lại ôm miệng, tư thế thật là bất nhã hướng về phía trong đại sa mạc, lúc này đây hơn mười cái răng trắng bị gãy rớt, rơi ra.
Mọi người trợn mắt há mồm, trên chiến trường đột nhiên yên lặng, tuy nhiên trong nháy mắt đã bị tử kim thần long phá vỡ yên lặng.
"Ngao ô... Đấu giá thần khí nguyên liệu đây, hàm răng của chủ thần đây, mại dzô, mại dzô! Ngao ô..."
Mọi người cũng nhịn không nổi, phát ra một trần cười ầm lên.
Mấy vị chủ thần đứng trong thiên không chi môn trên thiên giới, thấy cảnh này thật là tức giận, khuôn mặt đỏ hồng lên, điều này... Thật là mất mặt! Chủ thần tại nhân gian bị người đánh rớt hàm răng, cái này thật sự là quá tức cười, sự uy nghiêm của thần chẳng còn chút nào a!
Thần Nam triển khai thần vương dực, nhanh như một ngôi lưu tinh nhập vào trong sa mạc, đuổi theo Kỳ Mạn.
Kỳ Mạn phẫn nộ, hai mắt phun ra lửa, xé rách một mảnh không gian, phát ra vô tận tử sắc thần hỏa, hận không được lập tức đem Thần Nam thiêu thành tro. Song thần hỏa sáng chói rực rỡ nọ vẫn như cũ, không có mảy may làm thương tổn được Thần Nam. Thân thể Thần Nam được cấm kỵ thiên lôi luyện hóa trở thành ma thể, thật sự là cứng rắn quá mức đáng sợ. Tu vi tương đương với hắn, nếu không có thần thông đặc thù, thật sự căn bản khó có thể làm hắn tổn thương mảy may nào.
Cho dù lửa đỏ hừng hực quanh thân như vậy, Thần Nam không hề để ý, vẫn xuyên qua đi đến gần dùng diệt thiên thủ bổ nhanh ra.
Bàn tay màu đen thật lớn bao phủ cả khuôn viên vài chục trượng, oanh long vang lớn một tiếng, đem Kỳ Mạn đánh bay xuống dưới sa mạc, trong bàn tay ấn xuống có lưu lại một đồ hình thật lớn.
Ngay sau đó, Thần Nam dùng cầm long thủ, thuận thế chém ra, rất nhanh đem Kỳ Mạn từ dưới dùng sức ném lên trời cao, rồi sau đó một chưởng diệt thiên thủ cực lớn giận dữ bổ xuống.
"Phanh"
Kỳ Mạn bị đánh vào dưới sa mạc. Đúng là thương cảm, là một chủ thần, liên tiếp bị đánh te tua!
"Đồ đáng chết!"
Kỳ Mạn điệu bộ vô cùng giận dữ, sau khi lao ra liền vận dụng tất cả thần lực, đả khai không gian, hai đạo không gian đan chéo vào nhau nhằm thẳng về phía Thần Nam đánh tới. Kỳ Mạn đã nhìn ra được, ma pháp năng lượng căn bản là không thể làm thương tổn đến Thần Nam vì vậy mới dùng đến "không gian trảm" đáng sợ này!
Song ma thể của Thần Nam thật là cường hãn siêu việt ngoài sự tưởng tượng của hắn. Không gian lực lượng lớn như vậy mà cũng không đánh thương được thân thể của Thần Nam.
"Phanh"
Lại bị diệt thiên thủ oanh kích vào trong sa mạc, Kỳ Mạn thật muốn chết, là một chủ thần cao quý, cư nhiên tại nhân gian bị một người đánh cho thê thảm!
Chuyện phía sau còn đáng sợ hơn, sau khi Thần Nam bắt được Kỳ Mạn từ dưới sa mạc, đem tên chủ thần của thiên giới này ra làm bao cát, tay đấm, chân đá, chủ thần Kỳ Mạn vốn là anh tuấn tiêu sái, trong chốc lát bị Thần Nam đánh đến nổi ba má nhận không ra.
Cái này... xa xa đông đảo huyền giới cao thủ quả thực không dám tin vào chính con mắt của mình, đây là sự thật chăng? Đây chính là một chủ thần trong truyền thuyết a!
Mấy vị chủ thần đứng trong thiên không chi môn nhìn nhau, đồng thời xấu hổ muốn khóc!
"Thần nói, thế giới này quá điên cuồng!" Long bảo bảo nhỏ giọng mơ màng: "Chẳng lẽ ta thật sự có cơ hội thưởng thức... mùi vị của cánh chủ thần nướng sao?"
Giao diện cho điện thoại